Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 327: Đến Lúc Kết Thúc Rồi





Diệp Thành rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Mọi người nhíu mày đau khổ suy nghĩ nhưng lại không nghĩ ra đáp án, mà nếu họ biết Diệp Thành vẫn chưa dốc toàn lực thì e là họ sẽ ngất đi mất.


Trên thực tế thì lúc này Diệp Thành chỉ dựa vào thân thể Hải Hoàng Lưu Ly mạnh mẽ vô cùng để chiến đấu, anh hoàn toàn không dùng chút pháp lực nào.


"Ầm!"

Trong biển nội lực cuồn cuộn và sự tấn công long trời lở đất, người Diệp Thành lóe lên rồi trực tiếp phá vỡ hư không, thậm chí làm thủng một cái lỗ trên trận pháp bảo vệ của biệt phủ nhà họ Tiêu.
Lúc này anh đã hiện ra thân thể Lưu Ly của Lam Phát Thần Tướng, hấp thụ năng lượng vô tận.
Vô số chưởng ấn, kiếm khí, vòng tròn đao nhọn...liên tiếp ập tới, nhưng hoàn toàn không thể tiếp cận được bán kính ba thước xung quanh Diệp Thành, bị bắn ra ngay tức khắc.


Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Thành ngược chiều tiến lên đụng thẳng vào, anh biến thành một luồng sáng trắng nhanh như chớp, đâm thẳng vào biển năng lượng.


"Bốp!"

Biển nội lực cuồn cuộn đủ sắc màu bị Diệp Thành dùng cơ thể xác thịt đụng thành một đường dài nối thẳng lên trời, anh hệt như thần tiên hạ phàm, hoàn toàn không sợ bất cứ sự tấn công nào, chỉ nháy mắt anh đã phá vỡ làn sóng năng lượng rồi đến trước mặt các Võ Thánh.


"Không xong rồi!"

Lúc này, đồng tử Tiêu Phúc co rụt lại.
Những Võ Thánh khác sắc mặt thay đổi kịch liệt.
Tất cả mọi người đều không ngờ, cơ thể xác thịt của Diệp Thành đã mạnh tới mức này.



"Bốp bốp bốp!"

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Thành đã đâm vào bảy, tám Võ Thánh, trong đó thậm chí bao gồm cả Tiêu Phúc âm thầm giấu tài trước đó.
Nhưng tất cả các Võ Thánh đều chật vật trước sự mạnh mẽ thái quá của cơ thể xác thịt và sức mạnh khổng lồ của Diệp Thành.


Phần lớn họ đều bị Diệp Thành đấm một cú cách không trung rồi ép phải lùi xuống, vài người có tu vi tương đối yếu thì bị Diệp Thành đánh bay.


"Cơ thể xác thịt quá mạnh mẽ, cho dù là yêu tăng Tây vực có Kim Cương Bất Hoại Thần Công mà Tiêu lão chém chết năm đó cũng không mạnh thái quá như vậy".


Cho dù là Tiêu Phúc cũng bị ép lui cả chục trượng, trong lòng lão sợ hãi vô cùng.
Tu vi của lão đã sớm bước nửa bước vào Thần Cảnh, nếu không cũng không được mọi người gọi là không phân cao thấp với Tiêu Nghĩa Tuyệt.
Nhưng lúc này, đối mặt với sức mạnh khổng lồ của Diệp Thành, lão cảm thấy như châu chấu đá xe vậy.


Bá Tần thần công của biệt phủ nhà họ Tiêu vốn đã có danh xưng mạnh mẽ bá đạo, nhưng lại không thể tiếp nổi một chiêu của Diệp Thành.


"Tiếp đi!"

Diệp Thành cười ha hả, rất tùy hứng điên cuồng, anh cứ như thiên thần giáng thế, lao vào trong đám người như hổ dữ vồ vào đàn dê, một cú đấm một cú đá của anh khiến một Võ Thánh nôn cả máu ra.


"Rắc rắc!"


Ỷ Thiên kiếm tổ truyền của Diệt Tình sư thái bị Diệp Thành đánh gãy, nôn ra máu rồi lui về sau hơn trăm mét, suýt nữa ngồi bệt xuống đất.


"Các người quá yếu!"

Diệp Thành búng tay một cái, ép Viên Chân lùi ra, sau đó liên tiếp dùng ba chiêu với Tiêu Phúc.
Tiêu Phúc không đấu lại nổi, sức mạnh toàn thân cuồn cuộn không ổn định, bị lui ra đằng sau trận pháp.
Lão vừa điều chỉnh hơi thở vừa cao giọng hô:

"Bày trận, đừng ra tay riêng lẻ!"

Lúc bàn nhau hợp tác lại đối phó với Diệp Thành, đám người này đã cùng nhau tập dùng đại trận Bát Hoang Lục Hợp, lúc này mỗi người chiếm một góc, sức mạnh trên cơ thể nối liền với nhau, mỗi lần ra tay đều có hai ba Võ Thánh cùng ra tay, uy lực tăng vọt, mỗi một đòn đều có thể sánh với một nửa Thần Cảnh.


"Lũ tép riu cho dù hợp lại với nhau thì cũng chỉ là lũ tép riu mà thôi".


Diệp Thành lắc đầu cười lạnh, mỗi một cú đấm cú đá của anh đều như có sức mạnh của mãnh thú thuở hồng hoang, sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, chỉ thấy giữa không trung có một tiếng vang như sấm rền, như rồng quẫy giữa trời khiến người ta nhìn mà sợ hãi.


Chỉ trong nháy mắt, Diệp Thành đã liên tiếp giao đấu với bảy tám Võ Thánh.
Cho dù là các Võ Thánh bắt tay với nhau nhưng đều bị sức mạnh của Diệp Thành làm chấn động tới nỗi khí huyết cuồn cuộn, ai cũng lung lay chực đổ, thậm chí ngay cả xương cốt trong người cũng bị chấn động, cảm thấy sắp rã hết ra.


"Tên này rốt cuộc tu luyện công pháp gì mà sao cơ thể lại tràn đầy sức mạnh như vậy, còn mạnh hơn cả Thần Cảnh cơ chứ?"

Mọi người vô cùng kinh hãi, tuy Hoa Hạ cả trăm năm nay không xuất hiện cường giả Thần Cảnh nhưng mấy trăm năm trước, các đấng anh tài tung hoành ngang dọc, là thời đại Võ Thần tranh hùng, vẫn còn lưu lại một số ghi chép và sách cổ cho đến tận ngày nay.



Theo lý thì trừ kiểu thiên tài tuyệt thế đó ra thì thông thường Võ Thần mà đối mặt với ba Võ Thánh thì không thể thua, đối mặt với bốn Võ Thánh cũng có thể hơi chiếm thế thượng phong, mà đối mặt với năm Võ Thánh thì tuyệt đối không có đường thắng.


Mà hôm nay nơi đây có tận tám Võ Thánh đấy, cho dù là giết tám con lợn bày sẵn ra đó thì cũng phải mệt đến bở hơi tai chứ? Sao tên Diệp Thành này lại vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, thậm chí còn không hề thở dốc chứ?

Đến cuối cùng, tám Võ Thánh đồng loạt ra ray, vô số ánh sáng của nội lực hòa vào làm một, sức mạnh khủng khiếp vô cùng, cho dù là Thần Cảnh thực sự đến đây thì cũng phải tránh né ba phần.


Nhưng Diệp Thành thì vẫn giơ cú đấm lên vung ra!

"Ầm!"

Hư không vỡ nát, trời trăng đảo lộn, vô số chân khí và nội lực tản ra khắp nơi như sóng lớn ngập trời.
Từng trận nối với từng trận khiến không gian xung quanh phong tỏa hư không, khiến trận pháp bảo vệ của biệt phủ nhà họ Tiêu dao động không thôi.


Còn tám Võ Thánh thì trực tiếp bị bắn ra như viên đạn, điên cuồng phun máu.


Thiên Tinh Tử có tu vi yếu nhất, tuy song tu cả võ thuật và pháp thuật nhưng lúc này cũng hoàn toàn không có tác dụng gì, không thể chịu nổi sức mạnh khủng khiếp này, từng tấc kinh mạch nổ tung, tuy đã ăn liên tiếp hai viên đan dược trị thương nhưng sức mạnh vẫn không ngừng yếu đi, hiển nhiên là đã bị thiệt hại nghiêm trọng.


"Quá đáng sợ!"

Mọi người sợ hãi vô cùng, lúc này cho dù là Tiêu Phúc cũng không đấu lại được chiêu Kinh Đào Hải Lãng, không ngờ Diệp Thành lại mạnh đến vậy.


"Đến lúc kết thúc rồi!"

Diệp Thành lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.



Dựa vào tu vi của mình bây giờ thì anh hoàn toàn không coi những kẻ được gọi là cường giả Thánh Vực này ra gì.
Cho dù là Tiêu Phúc thì cũng miễn cưỡng đỡ được vài chiêu, nhưng cũng không mạnh hơn Cừu Lăng Vân được bao nhiêu, càng không có tín niệm quyết không lùi bước và chiêu Thiên Nộ Kinh Lôi như Cừu Lăng Vân, sức chiến đấu kém hơn rất nhiều.


Nói như vậy, Diệp Thành đã mất đi hứng thú, đột nhiên anh lóe lên rồi biến mất trong không trung.


"Cẩn thận!"

Sắc mặt Tiêu Phúc thay đổi, nhưng cũng chỉ kịp bật thốt lên nhắc nhở.
Cơ thể của một Võ Thánh bị đụng bay như bị tàu hỏa đụng bay ra vậy, máu tươi phọt ra.
Tuy người đó đã né ra chỗ hiểm yếu vào thời khắc then chốt để thoát ải nảy, nhưng sắc mặt vẫn hoảng sợ vô cùng.


"Ầm!"

Lúc này một âm thanh vang lên, bóng dáng Diệp Thành xuất hiện ở cách Võ Thánh tầm trăm mét.
Anh vừa vung một cú đấm ra đấm bị thương một Võ Thánh.


"Cùng ra tay đi!"

Tiêu Phúc gào lên điên cuồng, lần này lão không dám nương tay nữa, máu huyết nội kình toàn thân dâng lên như ngọn lửa.
Ông già luôn hòa nhã hiền từ chưa từng cướp đi tính mạng người khác này lần đầu tiên rút kiếm của mình ra.


Lúc này lão bước một cái vọt lên trời, trường kiếm trong tay như một luồng sáng trắng vọt qua không trung chém mạnh xuống, dùng Thiên Vấn kiếm pháp của nhà họ Tiêu!


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.