Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 350: Tái Tạo Đạo Thể





Diệp Thành từ từ giơ tay lên, tiện tay phất một cái, mọi người xung quanh chỉ cảm thấy xung quanh có gió nổi lên, mọi người chi cảm thấy một luồng gió thổi ngược phả vào mặt, hình như có gì đó vô hình bị anh nắm trong tay.


Sau đó mây gió nổi lên, lòng bàn tay của Diệp Thành giống như có mắt bão hình thành, nó hấp thụ linh khí chân nguyên từ bốn phương tám hướng truyền về.


Dần dần trong tay anh xuất hiện một bóng trắng mờ ảo, mặc dù trông rất mơ hồ nhưng mọi người đều nhận ra đó là hình ảnh của Tiêu nghĩa Tuyệt.


Sắc mặt Joyce biến đổi, thấp giọng nói: “Lẽ nào Diệp Thành giết Tiêu Võ Thánh còn chưa đủ, còn chuẩn bị giam cầm linh hồn của ông ấy hành hạ cả một đời?”

Mọi người nghe đến đây không tự chủ được mà rùng mình một cái, trong đầu họ chết là hết rồi, nhưng Diệp Thành lại bắt linh hồn rồi hành hạ tiếp, đó không phải có nghĩa là là cái chết mới chỉ là sự khởi đầu thôi sao?

Trong khoảnh khắc này tất cả mọi người đã từng đắc tội Diệp Thành đều không nhịn được mà rùng mình, đệ tử của các gia tộc lớn của Yên Kinh thậm chí còn nhát gan sợ hãi đến mức quỳ xuống đất cúi đầu trước Diệp Thành, cung kính Diệp Thành như cung kính thần linh vậy.
Về phần Từ Đạc thì đã sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, hai tay ôm đầu co rúm lại một góc.


Nhưng cũng có võ sĩ không sợ cường quyền, tiến lên trước hét lớn:

“Diệp Thành, anh thắng thì đã thắng rồi, còn giày vò linh hồn ông cụ Tiêu làm gì chứ!”

“Đúng thế đúng thế, mau thả linh hồn của Tiêu Võ Thần ra!”

“Chúng tôi liều mạng với anh!”


“…”

Nhưng Diệp Thành thân làm Tiên Đế, muốn nghĩ gì thì làm cái đó, sao có thể để ý đến ánh mắt của những kẻ tép riu cơ chứ, anh vẫn không nhanh không chậm như cũ, từ từ tụ tập linh khí của đất trời tụ lại trong lòng bàn tay, có thể nhìn thấy ảo ảnh trong lòng bàn tay, càng ngày càng rõ ràng.


Có võ sĩ nóng nảy không nhịn được mà muốn ra tay, nhưng Tiêu Dao vẫy tay với bọn họ không nên làm náo loạn, mặc dù hai mắt anh ta đã đẫm lệ nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Diệp Thành… không phải là loại người này”.


Chiến Lang Vương cũng gật đầu đồng ý nói: “Một người được Kiếm Thần ca tụng, được coi là kẻ thù cũ, càng là người có thể trả lời được hết ‘Thiên Vấn’, phải có một trái tim bất khuất và một tinh thần vĩ đại, tuyệt đối không phải hạng người xấu xa tàn ác”.


Với sự đảm bảo của cường giả Thần Cảnh, mọi người dần bình tĩnh lại và nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, chuẩn bị xem xem anh đang làm cái gì.


Mọi người nhìn thấy tay phải của Diệp Thành đang bảo vệ bóng trắng ấy, tay trái vung lên không trung, sông Thương Lan đột nhiên sôi trào chiết xuất ra một luồng linh khí thuần khiết dừng ở trước mặt anh.


Tay trái của anh ngoắc một cái, trước sự kinh hãi của tất cả mọi người, ở ngón trỏ mọc ra một mầm cây, nó mọc lên nhanh chóng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.


Luồng linh khí hệ Thủy tự động bay tới lan tỏa ra xung quanh mầm cây, từ từ nuôi dưỡng cho mầm cây hấp thụ, sau khi được linh khí hệ Thủy truyền vào, mầm cây bắt đầu lớn nhanh như thổi và bắt đầu biến hóa, sau một thời gian ngắn liền biến thành hình người.


Diệp Thành lúc này mới buông tay ra rót cái bóng trắng vào trong mầm cây…


Hoạt Phật Lãng Nhật nhìn thấy cảnh tượng này đột nhiên há hốc mồm, kinh hãi nói: “Đây là… tai tạo xác thịt?”

Đám đông đều không hiểu đó là gì, Hoạt Phật Lãng Nhật khẽ cau mày, trầm trọng nói: “Trong thần thoại cổ đại, Na Tra tam thái tử lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ, nhưng sau đó được sư phụ là Thái Ất Chân Nhân hoán thân tráo cốt vào cây sen tái tạo cơ thể, không những được trở lại làm người mà thực lực tăng mạnh, còn có thân pháp ba đầu sáu tay cực kỳ lợi hại”.


“Hôm nay, việc Diệp Thành làm có lẽ là dùng linh thuật để định hình lại cơ thể máu thịt giúp ông cụ Tiêu!”

Nghe được đến đây, mọi người đều nuốt nước bọt ừng ực.
Đây không phải là phép thần thông của tiên nhân trong truyền thuyết đấy chứ? Vì sao một người thanh niên trẻ mới hơn hai mươi tuổi như Diệp Thành có thể làm ra cơ chứ?

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khi Diệp Thành truyền toàn bộ cái bóng vào trong mầm cây, hai tay đột nhiên khép lại, cắn đầu lưỡi phun ra một giọt máu vô cùng tinh khiết từ trong thân thể Hải Hoàng Lưu Ly bắn lên mầm cây linh khí kia.


Trong một khoảnh khắc, gió nổi mây bay, trời đất biến sắc!

Chỉ thấy mái tóc đen nhánh nhanh chóng mọc ra ở trên đầu của hình nhân.
Khi lão ta hít thở, nguyên khí của đất trời nhanh chóng bị hút vào như trâu rừng hút nước, lan tràn khắp cơ thể lão ta.
Đến cuối cùng hình thành một cơn bão cực lớn như một con rồng thần xông thẳng lên bầu trời.


Trong mười dặm xung quanh trời đất đều chấn động.



Một cơn bão khủng khiếp ập tới đỉnh núi Hoa Sơn.
Những người vây xem trận chiến đều bị cơn bão này thổi bay đến nghiêng ngả, gần như không có một ai có thể đứng vững nổi.


Không lúc này không phải là hình nhân bằng cây gỗ nữa, cơ thể với từng đường nét rõ ràng đang dần hình thành từng bộ phận trên cơ thể Tiêu Nghĩa Tuyệt, từ chân tay cho đến lộ ra cả khuôn mặt.


Lão ta khoanh hai tay trước ngực từ từ đứng lên khỏi mặt đất.


Tay, chân, đùi, ngực… từ các bộ phận nhanh chóng mọc ra máu thịt mới.
Cuối cùng tinh khiết như tâm, băng cơ ngọc cốt.
Nguyên khí trời đất hóa thành một chiếc áo bào trắng tự động mặc lên người Tiêu Nghĩa Tuyệt.


Tiêu Nghĩa Tuyệt lúc này mặc áo trắng, tóc đen, trên đầu có một áng mây đỏ bao phủ, vô cùng trẻ trung, trông giống một thanh niên hơn hai mươi tuổi, thậm chí so với Tiêu Dao còn trẻ hơn, lông mày sắc bén, mắt sáng như sao trời, khí thế lúc ẩn lúc hiện.


Lão ta đứng trong không trung, không sử dụng một chút pháp thuật thần thông nào, chỉ dựa vào cơ thể dường như được trời đất hoan nghênh mà giữ lại.
Khi lão ta duỗi tay ra, lão ta dường như hòa làm một với cả trời đất, cả người lão ta tràn đầy những đạo vận không gì sánh bằng, dường như lão ta có thể khống chế được sức mạnh không thể địch nổi của trời đất vậy.


Joyce khó khăn nói ra: “Huyền Tiên…”

Nếu như lúc trước hắn nhìn Tiêu Nghĩa Tuyệt, chỉ là nhìn không thấu được tu vi của đối phương, nhưng mà bây giờ nhìn lại lần nữa, lại giống y hệt như nhìn thấy Huyết Ma vậy, từ trong nội tâm sinh ra một cảm giác sùng bái đến mức muốn quỳ lạy đối phương.


Ngự khí hành không, một ngày một ngày mười vạn tám nghìn dặm, tuổi thọ nghìn năm, trẻ mãi không già, dung mạo vĩnh viễn không thay đổi, chỉ cần giơ tay ra thì trời đất cũng phải biến sắc, đó chính là Huyền Tiên!


Ở phương đông gọi là Huyền Tiên, ở phương tây người ta gọi là Thần Linh, ở Yên La, phương nam và các nơi khác đều có xưng hô khác nhau… Hơn nữa đều sẽ đại biểu cho xưng hô thân phận cao quý nhất.


Ở Địa Cầu đã hơn nghìn năm không có Huyền Tiên rồi, cho dù là hai vị kiếm sĩ Thần Cảnh đã chiến đấu trên Tử Cấm thành hơn sáu trăm năm về trước, hay là Trừ ma Thiên sư Lâm Anh của Mao Sơn đạo giáo, hay là đại giáo chủ phương tây Francis, Thần cung Ise của Đảo Quốc… Bọn họ đều cách Huyền Tiên chỉ còn có nửa bước mà thôi.


Nhưng nửa bước này còn khó hơn lên trời! Ngàn năm trở lại đây không có một ai bước qua được cảnh giới này cả.


Thế nhân vốn tưởng rằng ở trên Địa Cầu không còn Huyền Tiên còn tồn tại, nhưng mọi người đều không ngờ tới, hôm nay bọn họ đã tận mắt chứng kiến một vị Huyền Tiên mới được sinh ra!

Mà vị Huyền Tiên này hình như còn do một người khác dùng tay tạo ra!

Tất cả mọi người đều im lặng, không có một ai dám lên tiếng.
Nhóm người vừa giận dữ đòi chính nghĩa bây giờ há to mồm đến mức có thể nhét được một quả táo vào bên trong.


Cho dù mà đám Thần Cảnh hay là võ đạo thuật pháp đại sưm bao gồm tất cả mọi người đến từ các gia tộc Yên Kinh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn người thanh niên tóc đen áo bào trắng như đang đứng giữa trung tâm của thế giới.


Ngay sau đó một tin tức khẩn cấp truyền đến tai của tất cả mọi người trên thế giới này.


Tiêu Nghĩa Tuyệt ở trên đỉnh núi Hoa Sơn đạt đến cảnh giới Huyền Tiên!


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.