Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 417: Cùng Nhau Xông Lên





“Ba người bọn họ có thể đánh bại nổi Diệp Tiên sư hay sao?” Mọi người đều vô cùng nghi ngờ.


“Mọi người cùng lên, nếu không thể đánh bại hoặc giết chết được Diệp Tiên sư thì chúng ta sẽ không bao giờ có được Thiên Mệnh Linh Tuyền, thậm chí là bỏ mạng ở nơi đây!”
Tế tư Eaton giậm chân lạnh lùng nói.


“Đúng thế, mọi người cùng lên!” Mọi người có chút do dự nhưng sau đó đồng loạt gật đầu.


Đối mặt với Diệp Thành lấy một địch ba mà vẫn có thể chiếm được thượng phong, các cường giả Thần Cảnh đều quyết định bỏ qua hết tất cả các toan tính lợi ích để hợp tác, Diệp Thành thật sự quá mạnh, đã đạt đến cảnh giới khiến người khác phải run sợ rồi, đối mặt với cường giả có sức mạnh khủng khiếp như thế chỉ có thể liên thủ toàn lực đối phó thì may ra mới có thể đánh lại.


“’Chết tiệt, các người không phải là cường giả Thần Cảnh trong truyền thuyết hay sao, lại không biết xấu hổ lấy hai mươi người đánh một người?”
Đường Tuấn Nghị ở bên cạnh vốn dĩ thấy Diệp Thành lấy một địch ba thì trên mặt đã nở nụ cười tươi rói.

Lúc này thấy không ít cường giả sắp ra tay liên thủ, nhất thời nhảy dựng lên hét lớn.


Nhưng những cường giả này đã quyết định rồi thì còn quan tâm mặt mũi gì nữa chứ?
Chỉ thấy từng người từ bốn phương tám hướng lao về phía Diệp Thành, đủ loại pháp thuật kỳ dị từ nhiều hướng bay tới quấn quanh Diệp Thành, đối mặt với toàn bộ cường giả của giới phương tây Diệp Thành không những không sợ mà còn hừng hực khí thế, chiến ý ngút trời.


“Đến hay lắm!”
Diệp Thành cười ha ha, sắc mặt thay đổi, cả người lập tức bùng nổ sức mạnh, mái tóc màu lam bay phấp phới, khuôn mặt anh tuấn như thiên thần.



Thân thể Hải Hoáng Lưu Ly, lại xuất hiện!
Diệp Thành đứng ở giữa đám người, mái tóc xanh lam phấp phới theo gió, ánh sáng trong mắt bùng nổ, thân hình sáng chói và rực rỡ tựa như ngọc lưu ly, vẻ đẹp vô cùng tuấn mỹ, trường bào dũng mãnh với những vệt máu dài trên áo như một vị chiến thần giáng xuống trần gian.


“Đây mới là Diệp Tiên sư thiên hạ vô địch mà chúng ta mong chờ!”
Đường Tuấn Nghĩa đứng tại chỗ ngẩn ngơ như đang nghĩ về trận quyết chiến đỉnh cao ngày đó ở dỉnh núi Hoa Sơn giữa Diệp Thành và Tiêu Nghĩa Tuyệt.


Trong trận chiến ấy, Diệp Thành đã đánh bại Tiêu Nghĩa Tuyệt để trở thành người mạnh nhất của cả Hoa Hạ, mà bây giờ anh lại chuẩn bị đánh bại đám người Joyce để vươn đến đỉnh thế giới hay sao?
Đường Tuấn Nghĩa không biết, mà trận chiến đã chuẩn bị bùng nổ rồi.


“Đùng đoàng!”
Kẻ phản nghịch của sấm sét - Lư Vạn Kiệt, hai tay lão chụm lại, trong lòng bàn tay tóe ra hàng ngàn tia sét giật liên hồi.


Mà lúc này thuyền trưởng Huyết Sa đã vác cái mỏ neo khổng lồ lên trên vai.


Ông ta thân hình cao lớn gần hai mét rưỡi, làn da màu đồng giống như những chiến binh thời Hylas thời cổ đại.

Ông ta vác cái mỏ neo nặng gần một tấn trên vai mà thoải mái như không có gì.


Thuyền trưởng Huyết Sa cầm mỏ neo vung vẩy trên không trung, rất nhiều con cá mập xuất hiện ở sau lưng ông ta nhảy lên trên không trung giống như đang nhảy múa trên bầu trời.


Sau đó dùng sức mạnh ngàn tấn đánh về phía Diệp Thành, tiếng âm thanh nặng nề xé rách không trung, dường như có thể đoán trước được ngay cả một ngọn núi cũng sẽ bị chiếc tàu hải tặc đập nát tan tành.



Những cường giả khác cũng nhanh chóng thi triển các loại chiêu thức thuật pháp, dùng toàn lực ra tay.


Những người này đều là những kẻ đứng ở trên đỉnh thế giới, thống trị một phương, uy chấn cả một quốc gia, thực lực của họ đều vượt qua Ito Muhashi, nhiều người thậm chí còn không thua kém gì Tiêu Nghĩa Tuyệt trước khi thăng cấp.


Gần hai mươi Thần Cảnh liên thủ tấn công, cho dù là Diệp Thành cũng phải vô cùng thận trọng, không thể nương tay nữa.


“Uỳnh!”
Diệp Thành tung ra một quyền, quyền này đánh ra rất đơn giản nhưng vô cùng mạnh mẽ, sức mạnh của quyền này giống như sức mạnh của trời đất, tựa như thiên thần đánh xuống hai ngọn núi Thái Hàng và Vương Ốc, uy lực đều tích tụ trong một quyền mạnh mẽ vô song đánh về phía con tàu hải tặc.


“Đùng đùng!”
Âm thanh lớn như của tiếng chuông Đại Lữ làm nổ màng nhĩ của những người xung quanh.

Diệp Thành lại có thể dùng sức của một quyền này đỡ lấy con thuyền nặng đến cả nghìn tấn.

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Thành chỉ bằng một quyền mạnh mẽ đã đánh bay đi con thuyền cướp biển của ông ta, mà thuyền trưởng Huyết Sa thì không kịp trở tay trước sức mạnh cực lớn của Diệp Thành, miễn cưỡng đỡ lấy con thuyền hải tặc của mình nhưng cũng bị dư chấn tàn dư đánh cho hộc máu lùi về phía sau.


Lúc này ông ta mới bàng hoàng phát hiện ra phía trước thân thuyền có một hình nắm tay in hằn lại giữa mỏ neo, sâu đến vài mét.



“Một quyền của tên nhóc này lại có thể cứng rắn như pháp bảo?” Thuyền trưởng Huyết Sa hoảng sợ thầm nghĩ.


Sau khi Diệp Thành ra quyền đã nhanh chóng phá tan sấm sét của Lư Vạn Kiệt, khiến cho ông ta mặt đỏ bừng, đau đớn đến nôn cả máu tươi.

Sau đó anh lại vung chưởng ra đánh bay Ghana thượng sư đang lao lên, đánh cho lão liên tục ho ra máu, trên ngực in hằn lên một dấu bàn tay sâu hoắm.

Cuối cùng anh lại hít sâu một hơi, nuốt toàn bộ cơn bão sấm sét mà Đại tế tư Yên La gọi ra…
“Bùm bùm bùm!”
Trong khoảng thời gian ngắn Diệp Thành đã liên tiếp chiến đấu với mười mấy cường giả.


Đột nhiên khe núi vang lên một tiếng động lớn, cát bụi bay toán loạn, vô số luồng kình khí bay lên, Đường Tuấn Nghĩa ôm đầu bỏ chạy về phía trong cùng của khe núi mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.


“Phụt!”
Gần như tất cả các cường giả đều nôn ra máu bị đánh bay ra khỏi trung tâm của chiến trường.


Nhưng do Diệp Thành phân tâm đồng thời đánh với nhiều cường giả liên thủ cho nên bọn họ đều chỉ bị thương nhẹ, còn có sức chiến đấu.

Càng nhiều cường giả bước vào vòng chiến, dùng nhiều loại võ công pháp thuật khác nhau đánh về phía Diệp Thành.


Joyce bay lên trên cao, mở rộng đôi cánh từ trên trời lao xuống đánh về phía Diệp Thành.


“Bùm bùm bùm bùm!”
Diệp Thành bị đám người vây quanh, liên tục phải đón đỡ chiêu thức, không cách nào đột phá được vòng vây, những cường giả đó đỡ một kích của anh đều bị thương đến nôn máu, nhưng lại có một đám người khác lại lao vào lấp chỗ trống của người trước đó, Diệp Thành cùng lúc chống lại hai mươi mấy vị Thần Cảnh, cho dù anh có là người tu tiên, còn có thân thể Hải Hoàng Lưu Ly đi chăng nữa thì cũng có cảm giác chịu không nổi.


Nói thế nào đi nữa thì bây giờ anh cũng chỉ ở cảnh giới Kim Đan mà thôi, dựa theo các cảnh giới trên Địa Cầu mà nói thì cùng chỉ là Thần Cảnh.



“Mở cho tôi!”
Chiến ý của Diệp Thành sôi trào lên, khí huyết dâng trào như sóng biển, thân thể Hải Hoàng Lưu Ly được phát huythi triển đến cực hạn.

Thân hình của anh giống như một luồng ánh sáng xanh trong nháy mắt phá vỡ đi kết giới xung quanh xuyên qua hư không, trực tiếp đâm một kiếm về phía ngực của Ghana thượng sư.


“Bùm!”
Võ Thần trông vô cùng gầy yếu nhưng thực tế lại có thân thể cứng rắn vô song này lại bị một kiếm đâm thủng lồng ngực, ngay cả trái tim cũng vỡ vụn, cả cơ thể không có một chỗ nào lành lặn.

Cuối cùng luồng kiếm khí phá vỡ cơ thể lão bay thẳng ra sau.


Ngực trái của Ghana thượng sư trực tiếp bị kiếm của Diệp Thành khoét ra một lỗ sâu hoắm, chết ngay tức khắc.


Vị cường giả Thần Cảnh đầu tiên, Ghana thượng sư, chết!
Lúc này một âm thanh bén nhọn vang lên, một vùng sáng trắng như mây mù xuất hiện sau lưng Diệp Thành.

Cuối cùng anh đã phải lấy ra kiếm Tru Tinh uy chấn thiên hạ của mình.


“Cùng nhau lên, cho dù cơ thể của thần mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì cậu ta cũng không dùng được bao lâu đâu!” Joyce nhìn thấy mọi người sợ hãi lùi bước lập tức hét lớn.


Ông ta không hề quan tâm đến mạng của đám Thần Cảnh này, chỉ cần kéo dài đến khi đại nhân Huyết Ma đến thì khi đó Diệp Thành chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Nhưng những Thần Cảnh khác vẫn cảm thấy đường đường là Hắc Y Đại giáo chủ chắc sẽ không lừa gạt bọn họ, mọi người đều điên cuồng lao về phía trước.


Chỉ tiếc là bọn họ đều đã sai hết rồi…
- ------------------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.