Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 531: Hải Hoàng Huyễn Diệt Chỉ!





Đến cuối, Diệp Thành nhẹ nhàng giậm chân một cái.

Linh khí vạn trượng xung quanh đều ngưng tụ thành một tấm sắt, những người đang xem cuộc chiến và Nam Ly Vương đều ở bên trong, không gian đọng lại như
Ngay sau đó, họ thấy giơ một ngón tay, nhẹ nhàng gõ một cái.

“Bùm…”
Một ngón tay này đã vượt qua không gian và thời gian, vượt lên sinh mệnh.

Gần như ngay lúc anh vừa giơ ngón tay là nó cũng đã vượt qua mấy chục nghìn mét, điểm vào giữa trán Nam Ly Vương.

Nam Ly Vương sững sờ, sau đó toàn thân, thêm cả kiếm thể và kiếm nguyên đáng sợ trong người ông ta đều nổ tung, biến thành một màn sương máu, tiêu tan trong trời đất.

Còn đây là đại thần thông cuối cùng của thân thể Hải Hoàng Ngọc Lưu Ly, vượt qua thời gian và là thần thuật cao nhất – Hải Hoàng Huyễn Điệt Chỉ!
Một bước ngưng đọng hư không, một ngón tay giết Nam Ly Vương.

Hời hợt, không mang theo chút vướng bận nào, chỉ như lấy đồ trong túi.
Giờ phút này, trên trời dưới đất, hoàn toàn yên tĩnh.

Vạn người kinh sợ!
Nam Ly Vương xưng hùng quần đảo Nam Ngọc đã chết?

Những người đứng xem đều không thể tin nổi, dù là các chưởng môn danh môn chính tông hay tộc trưởng các thể gia lớn, họ đều mang biểu cảm kinh ngạc.

Nam Ly Vương thi triển “Thập Tuyệt Kiếm Đạo” mạnh mẽ như vậy, đừng nói là Chân Quân Xuất Khiếu hậu kỳ mà ngay cả Tiểu Thiên Quân Xuất Khiếu đỉnh phong cũng chưa chắc đỡ được một kiếm.

Nhưng một người như vậy mà lại bị Diệp Thành làm tan xác chỉ bằng một ngón tay.

Thế chẳng phải chứng tỏ thực lực của Diệp Thành đã vượt xa Xuất Khiếu hậu kỳ rồi sao?
“Nguyên Anh sao? Thậm chí còn cao hơn cả Nguyên Anh!”
Trong đầu mọi người đều nảy ra suy nghĩ này, rất nhiều kẻ bị chính ý tưởng của mình làm cho ngạc nhiên.

Nguyên Anh được gọi là Thiên Quân, đó cũng là bước đầu tiên khi đắc đạo trường sinh, là người đứng đầu hiện giờ.

Dù là trong thất đại huyền môn thì đó cũng chỉ là truyền thuyết, còn trên nguyên Anh thì sợ là trên Trái Đất này, chưa có ai tồn tại.

Đặc biệt là thái tử Nam Sở, hắn càng như cha mẹ chết, không muốn tin sự thật này.

Nam Ly Vương chính là át chủ bài của vương đình, nếu ông ta chết, mọi người còn đối đầu với Diệp Thành bằng gì? Mấy người Chu Đan Chân Quân đều mang sắc mặt xám ngoét, cả người run rẩy.

Chỉ có Dao Nhi sung sướng nhảy nhót.

Cô bé được ngọc Thuần Thanh Lưu Ly Như Ý bảo vệ, ngăn cách hai giới, không chỉ Xuất Khiếu, dù là Nguyên Anh cũng không thể dễ dàng đánh vỡ.

Mà Ân U Liên lại kích động khó kiềm nén, cô ấy ngửa mặt lên trời, nước mắt chảy xuống: “Chủ nhân… đúng là vô địch thiên hạ?”
“Thắng rồi? Đã thắng rồi sao?”
Thẩm Hàn Lâm thật sự không tin nổi, những người của tông môn thượng cổ luôn hống hách kiêu căng kia hoàn toàn chẳng thèm liếc mấy người dân bản địa bọn họ cái nào, cảm giác này thì Thẩm Hàn Lâm quá quen.

Mà Nam Ly Vương đứng trên cao ngạo nghễ, oai phong một phương lại không đánh lại một ngón tay của Diệp Tiên sư?”
“Chị gái… hoá ra chúng ta đã chọn sai cách, muốn cứu chị thì vẫn phải dựa vào Diệp Tiên sư!”
Thẩm Hàn Lâm vô cùng kích động, thậm chí chảy cả nước mắt.

“Thật sự thắng rồi! tôi từng nghe nói về Thập Tuyết Kiếm Đạo rồi.

Đó chính là thuật pháp cực mạnh của Cổ Kiếm Môn, tu luyện tới tầng cao nhất là có thể làm bị thương Nguyên Anh dù chỉ là Xuất Khiếu.

Trừ những đệ tử quan trọng nhất, thì người khác hoàn toàn không thể học.

Dùng cả Thập Tuyệt Kiếm Đạo mà cũng bại, dù không chết, Nam Ly Vương cũng không còn cơ hội lật ngược tình thế!”

Những người chung quanh đều mang vẻ mặt căng thẳng, rùng mình.

Nam Ly Vương có huyết mạch Lôi Giao, còn là đệ tử của Cổ Kiếm Môn mà lại bị Diệp Thành đánh bại bằng một ngón tay.

Vậy ở quần đảo Nam Ngọc này, còn có ai là đối thủ của anh ta? Trên thực tế, người của vương tộc Nam Ly Vương đã chuẩn bị chạy trốn.

“Ầm...”
Lúc này, trên trời bỗng có một đám mây sét trôi tới.

Mây sét vừa hiện, nó dùng tốc độ nhanh chóng bành trướng ra chung quanh, chỉ trong mấy giây là đã bao phủ mười dặm chung quanh, hơn nữa vẫn không ngừng nhanh chóng khuếch trương.

Từng tia sét mang khí thế đang sợ lập loè, tiếng sấm âm vang, tia sét rung trời.

Một gợn sóng khủng khiếp giáng từ trên trời xuống, đè ép mấy Kim Đan run như cầy sấy, dù là Chân Quân Xuất Khiếu thì cũng căng thẳng.

“Có chuyện gì thế?”
Mọi người đang chìm trong nỗi kinh hãi Diệp Thành giết Nam Ly Vương bằng một đầu ngón tay, bỗng nhìn thấy cảnh như trời phạt này thì hoảng sợ.

“Sao giống lôi kiếp của Kim Đan Xuất Khiếu thế? Nhưng tôi chưa từng nghe nói tới lôi kiếp Xuất Khiếu có phạm vi to lớn như vậy, mới mấy giây mà đã hơn trăm dặm, còn không ngừng lại nữa, đó là chưa nói đủ loại sấm sét”.

“Thần lôi Tịch Tà, Thần lôi Diệt Tuyệt, Thần lôi Xích Diễm, Thần lôi Thiên Kiếp...!má ơi, mấy chục loại sấm sét.

Lôi kiếp thế này thì Kim Đan nào bị độ cũng chết thôi, có lẽ chúng ta cũng chỉ đỡ được vài cái!”
Có trưởng lão thế gia tặc lưỡi không ngừng, liên tục lùi ra sau.

Mấy nghìn tu sĩ Ngưng Đan đã run rẩy lẩy bẩy, cố gắng bay đi, đừng nói chịu lôi kiếp, chỉ cần đứng dưới lôi vân, họ đã sợ run như tận thế tới rồi.


Chưởng môn Huyền Nguyệt Môn đứng khoanh tay nhìn, dáng vẻ muốn đứng nhìn trai cò tranh nhau.

Trong lòng ông ta có chút tính toán, đệ tử của đại trưởng lão là Tiết Mộng Ngưng hình như có chút quan hệ với Diệp Thành, còn từng nhờ mình ra mặt bảo vệ hai cô gái thành Nam Hoa.

Lần này Diệp Thành không chết thì khi về có thể dựa vào quan hệ này để làm quen.

“Ầm ầm...”
Hơn năm mươi Chân Quân đồng thời ra tay, đó là khái niệm gì? Một Chân Quân Xuất Khiếu tung một chiêu mạnh nhất cũng đủ để sánh bằng đạn hạt nhân.

Năm mươi Chân Quân Xuất Khiếu tương tương năm mươi viên đạn hạt nhân đồng lộ phát nổ.

Uy lực này thì không gian còn chẳng chịu nổi, từng khe hở xuất hiện.

Mây trong trăm dặm chung quanh bắt đầu cuồn cuộn.

Đồng tử Diệp Thành phát lạnh, anh quát khẽ:
“Đáng chết!”
- ------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.