Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 539: Xin Lỗi Em Gái Tôi Ngay





“Chị Minh Sương, em là Dao Nhi, chị cũng tới Luyện ngục Vô Gian thám hiểm sao ạ? Đúng là trùng hợp, em và anh trai cũng tới tím người, Dao Nhi cưỡi híp mắt thành hình trăng khuyết, mở miệng là gọi chị.

Cô gái tên Minh Sương cẩn thận đánh giá Dao Nhi, trong mắt hiện lên tia nghi ngờ
Tuy Dao Nhi có tu vi thấp nhưng thần mạch Chân Long của cô bé đã hiện ra, sức mạnh huyết mạch hừng hực trong cơ thể khiến quanh thân cô bé mang theo long uy, lông mày dựng thẳng càng thêm uy nghiêm như Long Nữ cao quý.

“Dao Nhi, bên trong Luyện ngục Vô Gian rất nguy hiểm, em và anh trai quay về đi.

Thiên phú em rất cao nhưng công pháp tu hành quá tệ, trở về chị sẽ tìm tiên pháp chân chính rồi hướng dẫn em tu hành”.
Minh Sương nghiêm túc nói, rồi giao cho Dao Nhi một thẻ bài có khắc biểu tượng luân hồi, dặn Dao Nhi cứ bóp nát nó khi gặp nguy hiểm.

Sau đó cô ấy chẳng nhìn Diệp Thành cái nào mà biến thành một tia sáng, vọt vào trong Luyện ngục Vô Gian.

“Anh ơi, em không muốn rời khỏi đây!”, Dao Nhi bĩu môi, muốn ném thẻ bài đi.

“Yên tâm đi, anh cũng sẽ không rời khỏi Dao Nhi!”, Diệp Thành cười an ủi.

Anh nhận lấy thẻ bài, cảm nhận hơi thở phía trên, một khí thế mênh mông cuồn cuộn như trời xanh khiến anh nhíu mày: “Đây là...!một Thiên Phù?”
Thiên Phù là gì?
Đó là bùa do Thiên Quân Nguyên Anh tạo ra.

Thiên Quân có thể thúc giục sức mạnh thiên văn, làm mưa gió chỉ trong một ý nghĩ, vượt qua cả biển cả trong một nụ cười, vì thế sức mạnh của Thiên Phù cũng rất lớn, hơn xa cấp bậc mà Chân Quân có thể đánh bại.


“Đúng là giàu có hào phóng, đây là Thiên Phù do Nguyên Anh tự tay chế tạo mà lại thuận tay tặng người.

Xem ra cô gái này cũng không phải người Địa Cầu...”.

Truyện Phương Tây
Diệp Thành trở nên nghiêm túc, hiện giờ, dù là trong thất đại huyền môn thì không ai dám nói mình vượt qua được cảnh giới Nguyên Anh, còn cô gái này vừa ra tay là đã tặng Thiên Phù, hiển nhiên là đến từ ngân hà.

“Sao cô ta lại tới Địa Cầu? Bây giờ linh khí còn chưa khôi phục tới giai đoạn ba cơ mà!”
Diệp Thành híp mắt, sau nửa ngày mới trả Thiên Phù cho Dao Nhi, nghiêm túc nói: “Đây là đồ tốt, không thể ném, phải đeo trên người, biết chưa?”
“Vâng!”
Dao Nhi cũng nghiêm túc gật đầu.

Nhưng nghĩ tới những gì Minh Sương nói, Diệp Thành cũng hiểu phần nào.

Công pháp do Hoa tộc truyền thừa đúng là hạn chế thiên phú của Dao Nhi, thần mạch Chân Long mạnh mẽ, là thần mạch Nguyên Anh tốt nhất.

“Cũng đúng, mình nên tìm cho Dao Nhi một bộ thần quyết chân chính”.

Ánh mắt Diệp Thành thay đổi, trong lòng có tính toán.

Hai người tiếp tục vào sâu trong Luyện ngục Vô Gian.

Một đường đi tới, khắp nơi đều là thi thể ma thú.

Nhìn vết thương của chúng thì rõ ràng là chết chỉ bằng bằng một chiêu, gọn gàng linh hoạt, hoàn toàn không rề rà.

Diệp Thành còn thấy một con thú khổng lồ dài nghìn mét, đầu rắn thân ưng, lớn như ngọn núi, tu vi Kim Đan hậu kỳ cũng chết chỉ với một vết thương.

“Xem ra mình đã đánh giá thấp thực lực của cô gái kia rồi, sợ là cô ấy còn mạnh hơn Nam Ly Vương đời đầu nữa!”
Diệp Thành nghĩ như vậy, chiến ý bùng lên trong mắt...!
Một ảo ảnh như ngọn núi bỗng xuất hiện trước mắt anh.

Nhìn xuyên qua ngọn núi này như có thể nhìn vào thế giới khác.

Thế giới kia có núi cao mấy chục nghìn trượng, dựng thẳng trời xanh như cột trụ trời.


Chim hót hoa thơm, linh tuyền khắp nơi, vách núi có thác nước đổ xuống như rồng lượn, vô số linh thảo mọc rậm rạp tươi tốt, còn có đại bàng Kim Sí to trăm trượng lượn vòng trên không.

Chỉ cần nhìn từ bên ngoài, nơi này chính là thánh địa tiên giới, không hề giống lãnh địa của Ma giới.

Tới Luyện ngục Vô Gian rồi...!
Dưới chân ngọn núi ảo, Diệp Thành thấy đã hơn trăm người rải rác, họ kéo giãn khoảng cách như đang đề phòng lẫn nhau.

Quần áo của họ không ai giống ai, rõ ràng là đến từ như khu vực khác nhau.

Đa số đều có tu vi Xuất Khiếu trung kỳ, người yếu nhất của là Xuất Khiếu sơ kỳ, trong thân có huyết mạch đặc biệt hoặc tu luyện công pháp nào đó, thực lực mạnh mẽ.

Trong Luyện ngục Vô Gian nhỏ bé này tụ tập hơn trăm Chân Quân.

Nhưng điều khiến Diệp Thành kinh ngạc là không có ai trong số những người này là đại Chân Quân Xuất Khiếu hậu kỳ, cô gái thần bí tên Minh Sương kia cũng không có mặt trong đó.

“Luyện ngục Vô Gian sắp mở, nhìn ngọn núi thần kia đi, linh tuyền nữa, nó cách chúng ta càng ngày càng rõ.

Khi chúng hiện hình, chúng ta có thể xuyên qua tấm chắn, tiến vào một giới khác!”
Một Chân Quân trung niên nói.

Ông ta mặc quần áo kỳ lạ, bên cạnh có một con sói tỏa ra tia sáng màu xanh.

Cơ thể sói lớn mờ ảo, cũng không phải thực thể.

Diệp Thành vừa nhìn là đã phát hiện người này đến từ Tu Trúc Viện trong thất đại huyền môn.


Nghe nói tu sĩ Tu Trúc Viện rất am hiểu điều khiển hồn thú.

Tu sĩ như thế từ khi Luyện Khí thì đã bắt đầu bồi dưỡng ngưng tụ hồn thú của mình.

Hồn thú như thật như ảo, chẳng những có uy năng của đủ loại linh thú mà biến hoá nghìn dạng, có thể làm bị thương cả thần hồn, uy lực quỷ dị.

“Hừ, cường giả chân chính thì đã xé rách không gian, vượt qua ranh giới rồi.

Chỉ có chúng ta chưa đạt tới đỉnh cao Xuất Khiếu, không có linh bảo không gian nên chỉ có chờ tới chết ở đây”.

Một Chân Quân mặc đồ trắng lạnh nhạt nói, trong lời nói vô cùng chua sót.

“Đúng vậy, mà cô gái thần bí vừa rồi tiến vào có thân phận gì thế?”
Ánh mắt Diệp Thành lạnh lẽo, giọng điệu anh lạnh nhạt.

“Sao?”
Lúc này, mấy Chân Quân xung quanh mới như vừa nhận ra cảm giác khác thường.

Diệp Thành biết Chân Quân mặc đồ trắng là một cường già Xuất Khiếu, nhưng trước đám người tự mãn này, anh cũng không sợ hãi.
- ------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.