Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 609: Nằm Ngủ





Nghe ông lão áo xám nói vậy, sắc mặt của Linh Linh cũng trắng bệch.

Qua giải thích, đa số người dân trong thành phố Thần Đan cũng đã hiểu, càng không trông cậy gì vào Diệp Thành.

Ở nơi đánh cược, tỉ lệ của trận đấu này đã từ một trên một nghìn nâng lên đến một trên hai nghìn, ba nghìn, vả lại vẫn còn tiếp tục nâng cao.

“Bây giờ rút lui vẫn còn kịp”.

Tiểu đan vương Hác Tư Văn chắp hai tay sau lưng, mắt nhìn thẳng về phía trước, không nhìn đến Diệp Thành mà thờ ơ nói.
“Yên tâm, thắng rồi tôi cũng sẽ không giết anh”.

Diệp Thành thản nhiên cười, lộ ra hàm răng trắng tuyết.

.

Đam Mỹ H Văn
“Hừ!”
Hác Tư Văn hoàn toàn không quan tâm, phất tay áo bay về phía khu vực luyện đan của mình.

Luyện chế linh đan thượng phẩm cần một nơi rộng lớn.
Diệp Thành cũng bước đến nơi luyện chế của mình.

Theo tiếng hô của đan sư Sâm La, trận thi đấu luyện đan chính thức bắt đầu.

“Vù!”
Tiểu đan vương vừa sử dụng thuật pháp, trên không trung đã hiện ra tám trận pháp, tám ngọn lửa màu sắc khác nhau hừng hực dâng lên từ trong tám trận pháp đó.

Tiếp theo, Hác Tư Văn phân loại dược liệu, chọn ra từng loại linh dược phù hợp, bắt đầu dùng trận pháp lửa luyện đan để tôi luyện các loại linh dược khác nhau.

Đến giai đoạn thượng phẩm, các dược liệu đều cần phải được xử lý trước rồi mới có thể mở lò luyện chế.

Động tác của hắn lưu loát trôi chảy, vui mắt vui tai, kết hợp với sự chuyên chú lúc luyện đan lập tức nhận được tiếng reo hò của các nữ tu sĩ.


Bản lĩnh này lại càng chứng thực thân phận tông sư đan đạo.

Bởi vì chỉ có tông sư mới có thể luyện chế linh đan thượng phẩm.

“Em gái, cậu Hác Tư Văn này xem ra có chút bản lĩnh đấy.

Nói không chừng có thể luyện được Thanh La Tư Nguyên Đan thay Bạch Tiểu Huyên”.

Lữ Khinh Mộc nói bâng quơ.

Cô gái này mặc áo trắng như tuyết, phong thái tuyệt thế, dáng người trong sáng như tiên.

Bàn về vẻ đẹp thì còn hơn Lữ Khinh Vũ một bậc, giống như tiên nữ giáng trần.

Đó chính là cô chủ cả nhà họ Lữ ở Thanh La, và là người đứng đầu thế hệ mới của nhà họ Lữ.

Nghe nói thiên phú có thể sánh bằng tổ tiên của nhà họ Lữ, ngưng kết được kim đan thượng phẩm, cho dù so sánh với Bạch Vân Thường cũng chưa chắc sẽ thua kém quá nhiều.

“Chị à, Hác Tư Văn là trực hệ của Hác trưởng lão, từ nhỏ đã được ba vị tông sư đan đạo đồng thời dạy dỗ, từ lâu đã được Đan Vương chú ý, truyền cho thuật luyện đan.

Cuộc thi trước kia cũng chỉ là theo quy trình mà thôi, anh ta bước vào cảnh giới tông sư tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mấy tháng”.

Lữ Khinh Vũ lắc đầu.

“Nói vậy là Hác Tư Văn chắc chắn sẽ thắng à?”, Lữ Khinh Mộc cười hỏi.

“Chuyện này…”
Lữ Khinh Vũ do dự.

Cô ta muốn nói là thắng chắc một trăm phần trăm, nhưng không biết vì sao trong lòng vẫn còn một tia hi vọng xa vời đối với Diệp Thành.


Lúc này, Diệp Thành đang đứng ngây người trước các loại dụng cụ, đỉnh luyện đan.

Thần Đan Môn rất hào phóng, lò luyện đan đủ mọi kích cỡ hình dáng, dược liệu, trận pháp hỗ trợ, địa hỏa linh mạch… đều đã cung cấp đầy đủ.

Mỗi một lò luyện đan đều là linh bảo.

Trong đó lò luyện đan lớn nhất còn có cấp bậc linh bảo thượng phẩm.

Hơn nữa còn có rất nhiều con rối có thể hỗ trợ.

Ngoài ra, trên giá thuốc còn bày chật kín các loại linh dược, số tuổi lên đến trăm năm, nghìn năm, được bảo vệ bởi cấm chế loại nhỏ, nhưng dù vậy vẫn có mùi hương kỳ lạ phả vào mũi.

Có thể nói tất cả những thứ mà một đan sư cần, Thần Đan Môn đều đã cân nhắc đến.

Ở trình độ như Thần Đan Môn, bọn họ cũng không cần giở trò, đường đường chính chính là có thể đánh bại Diệp Thành.

Thế là, vẻ ngây người của Diệp Thành vào trong mắt mọi người lại thành ra anh đã triệt để mê man, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.

“Hừ, lộ chân tướng rồi phải không? Hắn vốn không phải tông sư luyện đan gì cả, với tu vi của hắn thì có lẽ ngay cả một lò luyện đan cũng không khởi động được”.

Chúc Thành Hòa cười giễu.

Yêu cầu đầu tiên của tông sư luyện đan phải là cao thủ cảnh giới Kim Đan, bởi vì lò luyện đan dùng để luyện chế linh đan chí ít phải có cấp bậc linh bảo.

Tu vi không đủ thì không thể sử dụng lò luyện đan.

Hà Cửu Hằng ở trên đỉnh sàn đấu cao cao, ngồi trong lầu gác lơ lửng, khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn giai nhân bên cạnh:
“Bạch tiên tử, tôi nói không sai chứ? Người này không có tài năng thực thụ.

Ngày trước tìm hắn luyện đan đúng là tìm sai người rồi.


Hắn chỉ là một kẻ lưu manh mà thôi”.

Bạch Tiểu Huyên cũng khẽ nhíu mày: “Lẽ nào là tôi đã quá sơ ý? Sự mạnh mẽ của Diệp Thành trước kia chỉ là ỷ vào thân phận người tu chân ức hiếp võ giả thuật sĩ mà thôi, bây giờ ở trước mặt người tu chân, đương nhiên là anh ta không sánh bằng”.

Cuộc đối thoại như vậy không chỉ xảy ra ở trên sân đấu.

Trong tháp đá, ở Thần Đan Môn, ở Dược Thành, các nơi trong thành phố Thần Đan, mọi người đều lắc đầu.

Thuật luyện đan không thể dựa vào may mắn, đó là bản lĩnh thực thụ, về cơ bản bắt tay vào làm là có thể nhận ra sự khác biệt.

“Luyện chế linh đan thượng phẩm ban đầu chia làm ba bước là phân loại dược liệu, chọn lựa dược liệu, tôi luyện dược liệu.

Trên thế gian có muôn vàn loại linh dược, thuộc tính của chúng lại khác nhau, số tuổi khác nhau, nơi sinh trưởng khác nhau, chứa dược hiệu khác nhau.

Nếu không thể phân loại, chọn lựa ra từng cái một, chỉ máy móc làm theo phương pháp luyện đan thì sẽ không thể nào luyện ra được đan dược tốt”.

Môn chủ Vương Hải Bằng chắp hai tay sau lưng, thờ ơ nói.

Hác trưởng lão ở bên cạnh ông ta khẽ nhíu mày: “Môn chủ, ông thấy người này cố ý giấu tài hay là thật sự không biết phân loại, chọn dược liệu?”
“Thuật luyện chế Cửu Chuyển Hùng Xà Đan là bí truyền, ngoại trừ các tông môn, thế gia, tộc lớn trong đan đạo thì tông sư bình thường cũng chỉ biết phương pháp luyện đan của vài loại linh đan thượng phẩm mà thôi.

Thậm chí tất cả các bước còn chưa chắc đã biết được rõ ràng.

Cậu ta có phải là tông sư thật hay không, chúng ta cứ ngồi yên quan sát là được”.

Vương Hải Bằng lắc đầu.

Lúc này, vô số con mắt đều nhìn chằm chằm Diệp Thành.

Còn Diệp Thành lại thất thần ngồi dưới đất, mất kiên nhẫn ngáp một cái, sau đó đặt hai tay ra sau đầu, thoải mái nằm xuống.

“Mẹ kiếp! Thằng nhóc kia xem cuộc thi đấu luyện đan thần thánh này là gì hả?”
Giờ phút này, mọi người đều muốn chửi thề.

Một tiếng sau…
“Tiểu đan vương đã tôi luyện xong dược liệu, đang chuẩn bị mở lò luyện đan!”
Có người hét lên.


Quả nhiên, Hác Tư Văn thu tất cả linh dược đã tôi luyện lại, dùng pháp quyết mở một lò luyện đan có cấp bậc linh bảo hạ phẩm ra.

Sau đó hắn dẫn bảy luồng địa hỏa lên, bắt đầu cho từng loại dược liệu khác nhau vào lò theo trình tự khác nhau.

Lúc nào cho vào, độ lửa thế nào, địa điểm ra sao đều có trình tự nghiêm ngặt, chính xác đến từng mili giây.

Luyện đan là một môn học vấn hay thậm chí là một môn nghệ thuật tinh tế, không được phép có bất cứ sai lầm nào.

Đan đạo cũng là một đại đạo vũ trụ biến hóa vô tận.

Trước cảnh giới thần thánh đi vào truyền thuyết, sinh tử tùy tâm, biến hóa do ta, bất cứ đan sư nào lúc luyện đan cũng phải hết sức chuyên tâm, tập trung thần niệm vào trong đó.

“Phù!”
Ngọn lửa bốc cháy, phía trên không lò luyện đan hiện ra sương mù trông như linh chi màu đen.

Nó tượng trưng cho Cửu Chuyển Hùng Xà Đan đang dần dần thành hình.

Mọi người chứng kiến cảnh này, rồi lại nhìn sang Diệp Thành vẫn nhàn nhã nằm đó, thậm chí còn có tiếng ngáy nho nhỏ, từ đầu đến cuối không có vẻ gì sẽ hành động, không ai không lắc đầu.

Trong lòng Lữ Khinh Vũ đã tuyệt vọng với Diệp Thành, chỉ có Linh Linh sốt ruột đến mức chảy nước mắt, nhưng không có tác dụng gì.

Một canh giờ sau.

Hác Tư Văn mở lò, cẩn thận lấy bán thành phẩm ở trong lò luyện đan ra, đổi sang một lò luyện đan khác, sau đó điều khiển các loại địa hỏa khác nhau.

Hai canh giờ sau.

Hắn lại đổi lò luyện đan, đồng thời tiếp tục thêm linh dược vào.

Cửu Chuyển Hùng Xà Đan được mệnh danh là kỳ đan.

Độ khó để luyện chế nó vượt xa phương pháp luyện chế linh đan thượng phẩm bình thường.

Chỉ riêng việc đổi lò luyện lại đã phải làm chí ít là bảy lần như vậy.

- ------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.