Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 610: Cậu Còn Thắng Được Sao





“Người ta nói kim đan cửu chuyển, nhưng để luyện được tiên đan Độ Ách trong truyền thuyết thì đâu chỉ qua chín lần chuyển? Chí ít phải trên trăm lần, thậm chí là một nghìn lần mới được.

Nghe nói từng có Thiên Quân Trường Sinh luyện một lò tiên đan phải mất một trăm năm”.

Vương Hải Bằng lắc đầu than khẽ.

Còn Hà Cửu Hằng thì vỗ tay phấn khởi nói:
“Đoạn Lãng huynh, Bạch tiên tử, với thủ đoạn của Hác Tư Văn không chừng anh ta có thể luyện chế được Thanh La Tư Nguyên Đan.

Chúng ta chưa chắc đã phải cầu xin đến tận Đan Vương”.
“Cứ xem đi, Thanh La Tư Nguyên Đan dù sao cũng là bán tiên đan, phải sử dụng tiên dược để luyện chế, Cửu Chuyển Hùng Xà Đan không thể sánh được”.

Đường Đoạn Lãng khẽ lắc đầu.


Năm canh giờ sau, Hác Tư Văn đổi lò lần thứ năm.
Lúc này, sương mù đen hình linh chi hiện lên phía trên lò luyện đan càng lúc càng giống thực chất.

Mơ hồ có thể nhìn thấy trên bề mặt linh chi khắc họa ảo ảnh Hùng Xà, biến hóa khôn lường.

Hác Tư Văn luyện chế cũng càng lúc càng nặng nề, thậm chí trên trán hắn đã toát mồ hôi hột.

Điều này với một vị cao thủ Kim Đan mà nói đúng là không thể tưởng tượng.

Lần thứ sáu đổi lò luyện tốn nửa canh giờ, lần thứ bảy lại tốn hai canh giờ.

Cuối cùng, trời đã tối sầm, mặt trời xuống núi.

Chỉ có thành phố Thần Đan vẫn sáng đèn, chiếu sáng cả bầu trời.

Ảo ảnh Hùng Xà trên không trung càng lúc càng ngưng tụ thành thực thể, hương thơm kì lạ xộc vào mũi.


Diệp Thành ở bên kia vẫn không động đậy, anh ngủ ngon lành, thậm chí còn chảy nước dãi bên khóe miệng.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đã hoàn toàn tuyệt vọng về anh.

“Ông nội!”
Linh Linh sốt ruột đến mức khóc rồi lại ngừng, ngừng rồi lại khóc.

“Không kịp rồi, mười hai canh giờ đã qua đi chín canh giờ rồi, còn ba canh giờ cuối cùng có làm thế nào cũng không thể luyện được Cửu Chuyển Hùng Xà Đan.

Cho dù là Đan Vương cũng không có bản lĩnh này”.

Ông lão áo xám lắc đầu.

“Nhưng mà anh Thành thua thì sẽ phải chết”.

Mặt mày Linh Linh tái mét, cơ thể lảo đảo sắp ngã.

“Chính cậu ta cũng đã từ bỏ, cháu sốt sắng thì có tác dụng gì?”
Ông lão thở dài, nhìn Diệp Thành, có cảm giác vừa thương vì anh bất hạnh, vừa giận vì anh không có ý chí.

Cuộc thi đấu này là thi đấu sinh tử, người thắng sẽ sống, người thua sẽ chết.

Tất cả mọi người ở thành phố Thần Đan đều biết rõ, vì vậy có không biết bao nhiêu người mắng chửi thái độ xem sống chết như trò đùa của Diệp Thành.

“Ha ha, ngày đó tôi còn tin vào lời lẽ hùng hồn của anh ta, thật sự cho rằng anh ta là luyện đan sư thiên tài có tài năng tuyệt thế, ở ẩn không xuất hiện.

Còn tưởng là anh ta vất vả tu luyện bao nhiêu năm, khi xuất hiện sẽ làm chấn động Hoa Hạ kia chứ.

Không ngờ anh ta chỉ là một kẻ vô dụng ngông cuồng, ba hoa khoác lác mà thôi”.

Một đan sư cấp hai của Thần Đan Môn cười giễu.


“Diêu huynh, tôi đã nói từ trước rồi, nên theo tôi cược Tiểu đan vương thắng, thế mà anh cứ không nghe lại đi cược cho đan sư Bích Hải.

Lần này thua hết một vạn linh thạch rồi chứ gì”.

Người bạn của anh ta không ngừng trêu chọc.

Diêu Đan sư chỉ có thể lắc đầu, thuận tiện âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Diệp Thành…
Ngay cả Lữ Khinh Vũ cũng hoàn toàn tuyệt vọng về Diệp Thành.

Lữ Khinh Mộc tiếc nuối nói: “Vốn tưởng đây là một cuộc đối đầu đặc sắc trong đan đạo, không ngờ lại là một bên áp đảo triệt để.

Xem ra chị không nên xuất quan, đi nghìn dặm xa xôi đến thành phố Thần Đan này”.

Lữ Khinh Vũ ôm cô ta, bĩu môi nói:
“Chị à, chị cứ xem như đến thăm em gái đi.

Tiếc thật, trước kia em còn coi trọng anh ta lắm, không ngờ anh ta chỉ được cái vẻ ngoài, suýt chút nữa là em đã giới thiệu cho gia tộc rồi”.

Đám người Hác trưởng lão, Vương Hải Bằng thì lắc đầu cười nhạt: “Bỏ đi, thắng thua đã định, không cần xem tiếp nữa, chúng ta quay về đi”.

Lúc này, Hác Tư Văn đã chuyển lò xong bảy lần, một con dị thú Hùng Xà óng ánh trong suốt như được chế tạo từ ngọc đen bay vút lên không, hóa thành một luồng sáng đen, định chạy về phía xa nhưng nhanh chóng bị trận pháp trên sân đấu chặn lại.

“Mười canh giờ, cuối cùng Cửu Chuyển Hùng Xà Đan cũng đã luyện xong, Hác tôi không làm nhục mệnh”.

Hác Tư Văn dùng lọ quý thu linh đan vào, đi đến trước mặt đan sư Sâm La, giao nó cho mười vị giám khảo trước ánh nhìn chăm chú của đám đông.

Dưới sự chứng kiến của các giám khảo, đan sư Sâm La đưa ra tuyên bố cuối cùng:
“Linh đan thượng phẩm ‘Cửu Chuyển Hùng Xà Đan’ đã thành, phẩm cấp ‘trung thượng phẩm’!”
Ông ta vừa dứt lời, trước tiên thành phố Thần Đan rơi vào yên lặng, sau đó thì nhanh chóng vang lên tiếng náo động tràn đầy khí thế.

Linh đan thượng phẩm thật sự luyện được rồi, hơn nữa còn là trung thượng phẩm! Phải biết rằng linh đan thượng phẩm rất khó để nâng phẩm cấp, trung thượng phẩm của nó còn gian nan hơn bậc tuyệt phẩm của linh đan trung phẩm bình thường vô số lần.


“Tiểu đan vương thành công rồi, còn đan sư Bích Hải thì sao?”
Nhiều người la lên.

Ánh mắt mọi người chuyển sang một bên khác của sân đấu, Diệp Thành vẫn đang ngáy khò khò như trước, giống như ở chốn không người.

“Có cần gọi cậu ta dậy không?”
Có người đề nghị.

“Không cần, thời gian quy định là mười hai canh giờ, nếu đến giờ mà cậu ta không luyện được đan dược thì xem như thua”.

Trưởng lão Nộ Diệm hừ lạnh lùng, có người còn cười nhạo:
“Cứ để cậu ta mơ giấc mơ đẹp cuối cùng đi, sắp tới đây cậu ta sẽ là người phải chết rồi”.

Còn đám người Đường Đoạn Lãng, Lữ Khinh Mộc đã nhận định Diệp Thành là trò cười từ lâu.

“Là tôi nhìn lầm người rồi, nhưng có thể chứng kiến thuật luyện đan kì diệu của Hác huynh thì sự chờ đợi ngày hôm nay cũng đáng giá”.

Đường Đoạn Lãng thản nhiên cười nói.

Hác Tư Văn đáp lại mấy tiếng không dám, thái độ kính cẩn.

Cho dù hắn là tông sư luyện đan thật cũng không dám ngang ngược trước mặt cậu ấm của môn phái đứng đầu như Đường Đoạn Lãng.

“Xem ra tôi đã đánh giá cao người này”.

Hác Tư Văn liếc nhìn Diệp Thành, khẽ lắc đầu, tiếc nuối vì có một đối thủ yếu kém như vậy.

Hắn là Tiểu đan vương, chưa bao giờ sợ người khác khiêu chiến, cho nên ngày đó đã đồng ý thi đấu với Diệp Thành ngay phút đầu tiên.

Mười một canh giờ.

Mười một canh giờ rưỡi.

Mười một canh giờ ba khắc…
Thời gian càng lúc càng trôi đi, niềm hi vọng trong lòng Linh Linh và những người khác cũng dần xa vời.


Cuối cùng, Linh Linh vùi đầu vào trong lòng ông nội, không dám nhìn nữa.

Còn Lữ Khinh Vũ lại càng thất vọng thở dài.

Những người cấp cao của Thần Đan Môn như Vương Hải Bằng, Hác trưởng lão đã đứng dậy trở về tháp đá.

Cả thành phố Thần Đan không còn ai cho rằng Diệp Thành có thể thắng.

Thời gian hoàn toàn không còn đủ nữa, dù là Tiên đan sư ở đây, cho ông ta nửa canh giờ để luyện một viên linh đan thượng phẩm cũng sẽ khiến ông ta luống cuống tay chân.

Vào khắc cuối cùng, đan sư Sâm La không đợi được nữa bèn mở trận pháp, đi đến bên cạnh Diệp Thành gọi anh dậy, sắc mặt hơi khó coi nói:
“Đan sư Bích Hải, chỉ còn một khắc nữa thôi…”
“Ồ? Thế à? Tôi đã bảo sao mình ngủ thoải mái thế”.

Diệp Thành hơi kinh ngạc.

“A~”
Anh duỗi lưng, đứng dậy khỏi mặt đất, ung dung ngáp một cái.

“Tiểu đan vương đã luyện xong Cửu Chuyển Hùng Xà Đan, hơn nữa còn là ‘trung thượng phẩm’.

Diệp Đan sư quyết định nhận thua hay là tiếp tục luyện đan?”
Đan sư Sâm La do dự một lúc rồi lên tiếng hỏi.

“Nếu nghe lời khuyên của tôi kịp thời rút lui thì chưa chắc đã đi tới bước đường này”.

Hác Tư Văn chắp tay đi tới, không để lộ biểu cảm, lạnh nhạt nói.

Lúc này hắn đã nắm chắc phần thắng, nhìn xuống Diệp Thành từ trên cao, ánh mắt lãnh đạm giống như nhìn người chết.

“Yên tâm, tôi thắng rồi cũng sẽ không giết anh.

Họ Diệp tôi là người có văn hóa, xưa nay nói được làm được”, Diệp Thành nhoẻn miệng cười.

“Cậu còn thắng được sao?”
- ------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.