Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 642: Tặng Sách Luyện Đan





Khi Diệp Thành xuất quan, anh trở về thị trấn nhỏ.

      Đám người Lâm Thất Thất đã sốt ruột như kiến bò trên chảo.

Lần này tuy Diệp Thành bế quan nhanh nhưng cũng đã mất một tháng.

Vấn Kiếm lão tổ tuy chưa cho thời gian cụ thể, nhưng nếu kéo dài quá lâu thì hiển nhiên sẽ khiến người mạnh nhất các tông môn thượng cổ này tức giận.

      "Sư phụ, người cuối cùng cũng đến rồi, Vấn Kiếm lão tổ muốn hẹn gặp người".

      Thấy Diệp Thành, Lâm Thất Thất vội vàng đi lên.

      "Diệp thượng tiên, lão tổ của Cổ Kiếm Môn chúng tôi muốn gặp cậu trên đỉnh núi Hoành Lan, thời gian do cậu quyết định".

      Một Chân Quân mặc áo bào xanh đeo kiếm nói, vô cùng lạnh lùng.

Khí thế trên người kẻ đó là khí thế của một Chân Quân đỉnh phong, hiển nhiên là một trong những kẻ đứng đầu.

      Có thể thấy mấy nghìn năm nay Cổ Kiếm Môn phát triển hưng thịnh đến mức nào.

      "Được".

      Diệp Thành đồng ý mà không hề do dự.

      Vấn Kiếm lão tổ là người mạnh nhất các tông môn thượng cổ, nếu có thể đánh bại lão thì có thể làm chấn động cả giới tông môn thượng cổ.

Nếu có thể khiến họ dừng tay từ bây giờ thì cũng bớt được việc phải chém giết.

      "Nửa tháng sau tôi sẽ đến núi Hoành Lan gặp tông chủ của các người".

      Cùng với sự rời đi của Chân Quân mặc áo bào xanh, câu nói này đã truyền khắp Hoa Hạ.

Vô số người bàn tán xôn xao, Diệp Thành không những không rút lui mà còn dám đến sao?  
      "Đi thôi, Vấn Kiếm lão tổ đã lâu không ra tay, lần trước còn là giao đấu với Vô Thiên Phật.


Thân thể Đại Kim Cang của Vô Thiên Phật còn bị lão chém một kiếm vỡ nát.

Diệp Chân Quân đó thì là cao thủ gần đây mới nổi lên, trận chiến này không thể không xem".

      Lần hẹn gặp này, nói là gặp mặt nhưng thực ra là khiêu chiến.

Cho dù là Diệp Thành hay là Vấn Kiếm lão tổ thì hiển nhiên đều không thể nhượng bộ chút nào.

      Không biết có bao nhiêu cao thủ từ các tông môn và thế gia từ khắp các nơi đổ về núi Hoành Lan.

      Nhất thời, cả Hoa Hạ sôi trào.

      Mà lúc này Diệp Thành lại đang tìm một quán trọ nhỏ trong thị trấn để xem xét lại những thu hoạch và mất mát trong lần bế quan này.

      "Lần này có thể coi là mình đã tiêu hết toàn bộ mọi tài sản rồi.

Tất cả các linh thạch linh dược linh bảo đều hết sạch.

Nếu không thể tìm ra được cơ duyên mới thì không thể nâng cao tu vi trong thời gian ngắn được".

      Diệp Thành cười khổ.

      Thần thú hóa hình đúng là mạnh mẽ nghịch thiên thật, nhưng tiêu hao quá nhiều tài nguyên.

Cho dù ở trên Trái Đất có linh khí đã khôi phục thì Diệp Thành có thể gom được nhiều tài nguyên tu luyện như vậy cũng đã tốt lắm rồi, mà anh còn chỉ muốn bớt tiêu được chừng nào thì hay chừng ấy.

      "Tuy đã hết sạch tài nguyên nhưng lần này quả thật là thực lực tăng vọt".

      Diệp Thành nhẹ nhàng phất tay.

Bàn tay của anh vốn như một miếng ngọc xanh, giờ bên trong đó có từng luồng ánh vàng kim ngưng tụ, dần dần chuyển hóa thành Bất Diệt Kim Thân.

Thần tiên thực sự sở dĩ có tuổi thọ hàng chục vạn năm là bởi vì có đạo thể bất diệt, gần như trường sinh bất lão.


      Lúc cơ thể của Diệp Thành tất cả hóa thành ánh vàng kim cũng là lúc thần thể bất diệt thực sự được tạo thành.

      Đây mới chỉ là cơ sở, không thể coi là phép thần thông của Thanh Long.

      Thanh Long là thần thú thượng cổ hệ Lôi, phép thần thông mạnh mẽ không hề thua kém Huyền Vũ và Chu Tước.

      "Lúc này với tu vi của mình, cuối cùng mình cũng có thể luyện chế tiên bảo rồi".

      Diệp Thành khẽ thở ra một hơi   
      Anh từng cướp được hai món tiên bảo từ tay vương tử tộc Lệ Ma, nhưng Ma Kiếm Trảm Thiên là kiếm đôi, chiến giáp Thiên Ma lại chỉ có thể bảo vệ cơ thể Ma tộc.

      Diệp Thành vẫn luôn tiếc vì tu vi không đủ, không thể luyện lại hai món tiên bảo này.

Lúc này tu vi của anh đã đạt đến Đại Thành, tất nhiên là không còn gì phải do dự.

      Anh lấy hai món linh bảo trong nhẫn không gian ra rồi luyện hóa chúng và kiếm Tru Tinh lại làm một.

Tiên bảo của Ma tộc vốn đang điên cuồng ngang ngược giờ lại hiền lành như một chú cừu trong tay Diệp Thành.

      Dưới tác dụng của lửa thần của Chu Tước, hai vật này nhanh chóng biến thành ma khí ban đầu rồi bám vào thân kiếm Tru Tinh.

Một luồng sức mạnh đáng sợ được ấp ủ, dường như đang thai nghén con hung thú tuyệt thế.

      Sau đó Diệp Thành lại đưa sức mạnh của tứ đại thần thú và tam đại thần vương vào, cuối cùng nhỏ máu vào, tạo ra một thanh tiên kiếm tuyệt thế.

      Mười ngày sau, một thanh tiên bảo tỏa ra ánh sáng sắc bén lạnh lẽo xuất hiện trước mặt Diệp Thành.

      "Rất tốt, từ hôm nay trở đi thanh kiếm này sẽ gọi là Phá Quân, đánh phá hết vạn quân địch, chỉ có ta mới dám xưng đế!"  
     .......! 
      Lúc đám người Lâm Thất Thất đang sốt ruột, Diệp Thành bước ra khỏi nhà trọ.

Trong đôi mắt anh lấp lánh ánh sáng tự tin.


      "Xuất phát!"  
      Đi ra khỏi thị trấn nhỏ, anh không vội tới núi Hoành Lan mà lại vòng lại đi tới hướng Tây Nam.

Mọi người vô cùng tò mò, nhưng hoàn toàn không dám hỏi.

      Mà Lâm Cửu Nhi đã không nhịn được oán thầm: "Lẽ nào Diệp Tiên sư không nắm chắc phần thắng nên định chuồn sao?"  
      Chỉ có Lâm Thất Thất và Thu Linh Nhi ngây thơ hồn nhiên, đã đoán ngay ra được ý của Diệp Thành: "Diệp Tiên sư định tìm chị Khinh Vũ sao?"  
      Nghe vậy, sắc mặt Lâm Cửu Nhi và Tiết Mộng Ngưng thay đổi.

Lúc họ đang định nói thì thấy có một giọng nói hùng hậu vang lên từ phía xa:   
      "Lữ Vân Trường của nhà họ Lữ đã đem theo cả nhà họ Lữ tới ra mắt Chân Quân!"  
      Lần trước khi Diệp Thành tới với thân phận Đan Vương, tuy danh tiếng anh đã nổi tiếng khắp thiên hạ nhưng nhà họ Lữ tiếp đón không được trịnh trọng lắm.

Nhưng lần này lão tổ Lữ Vân Trường của nhà họ Lữ lại đem theo tất cả những người đức cao vọng trọng của nhà họ Lữ đi xa nghìn dặm đế tiếp đón Diệp Thành.

Bảy chiến đội trấn giữ biển của nhà họ Lữ cũng được huy động toàn bộ.

      Mấy vạn tu sĩ, mấy trăm cường giả Ngưng Đan đứng hai bên bầu trời, vô cùng vô tận.

Nhưng những người này đều nhìn về phía xe ngựa màu đen, tất cả đều cúi người, vô cùng cung kính.

      Các cô gái ngồi trong xe ngựa không khỏi ngơ ngác.

Uy thế ngất trời, đây chính là uy thế thật sự.

      Xe ngựa còn chưa đến, đường đường là thế gia Chân Quân như nhà họ Lữ mà lại đi xa nghìn dặm để đón tiếp.

Lão tổ nhà họ Lữ là Chân Quân như Lữ Vân Trường mà lại cung kính tiếp đón.

Có nhiều tu sĩ tông môn thượng cổ đi theo sau xe ngựa màu đen vốn cảm thấy Diệp Thành muốn chạy, thấy cảnh này thì hít sâu vào một hơi.

      "Lữ đạo hữu không cần khách sáo.

Lần này tôi đến đây chỉ là để gặp Khinh Vũ mà thôi".

      Diệp Thành không cử động, giọng nói lạnh nhạt vang ra từ trong xe ngựa.

      "Gặp Khinh Vũ?"  
      Nhà họ Lữ vô cùng kinh ngạc.


      Sau cuộc hội họp ở sông Thương Lan, giờ Diệp Thành đã trở thành nhân vật tầm cỡ đỉnh cao nhất của cả giới tông môn thượng cổ.

Từng cử chỉ của anh đều thu hút sự chú ý của tất cả tu sĩ trong tông môn thượng cổ.

      Thế nên Diệp Thành đi từ thành phố Thanh La đến đây, nhà họ Lữ sớm đã kinh hãi tột độ.

      Cho dù là Lữ Khinh Mộc cũng hơi lo lắng, sợ Diệp Thành đến với uy thế ngất trời, ép nhà họ Lữ phải thần phục.

Đám người Lữ Vân Trường tuy muốn lập quan hệ tốt với Diệp Thành, làm quen một vị thiên tài trẻ tuổi, nhưng lúc này Diệp Thành đâu còn là thiên tài trẻ tuổi nữa?  
      Tuy không phải là Thiên Quân, nhưng còn hơn cả Thiên Quân! Một cường giả tuyệt thế như thế này đến nhà, hơn nữa còn chưa rõ là địch hay bạn, sao có thể không sợ?  
      Bề ngoài tuy Lữ Vân Trường cung kính nhưng trong tay lão lại cầm Cửu Châu Đỉnh tỏa ra làn sóng sức mạnh chập chờn, thực lực Chân Quân đỉnh phong bộc lộ rõ ràng, giống như đang diễn tập quân sự vậy, tuyên bố tu vi của mình và thế lực của nhà họ Lữ.

      Nhưng không ai ngờ Diệp Thành lại tìm Lữ Khinh Vũ.

      "Điện hạ, anh tìm tôi sao?"  
      Dưới sự ra hiệu của Lữ Vân Trường, Lữ Khinh Vũ mặc đan bào màu trắng, thanh tú xinh đẹp do dự đứng ra.

      Trong đầu cô ta chợt vang lên giọng nói của Diệp Thành.

      "Tôi phải đến núi Hoành Lan theo lời hẹn của Vấn Kiếm lão tổ, lần này đến là để từ biệt".

      "Trước kia khi đấu đan trong Thần Đan Môn, cô đã nói hết về thuật luyện đan của Hác Tư Văn cho tôi.

Tôi vẫn luôn ghi nhớ ơn nghĩa này.

Tôi tặng quyển sách luyện đan Thái Hư Tinh Hà này cho cô, hãy chăm chỉ tu luyện thì có thể trở thành đan sư đỉnh cao".

      "Thay tôi chăm sóc cho Linh Linh".

     .....! 
      Khi Lữ Khinh Vũ hoàn hồn lại thì xe ngựa màu đen đã đi xa.

Trong đầu cô ta chỉ còn lại một quyển sách luyện đan có ánh sáng xanh vờn quanh, chứng thực lời vừa nãy là sự thật.

      "Món, món quà báo ơn này quá quý giá rồi..."  
      Cô ta lẩm bẩm, ánh mắt chợt ngơ ngẩn.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.