Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 655: Chuyện Thượng Cổ





Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.

      Tay không đấu tiên bảo, hơn nữa còn giành phần thắng! Cái năng lực phi thường này, ai không sợ cho được.

      Cho dù là Quán Vân tiên tử thì cũng phải tỏ ra căng thẳng, ánh mắt lộ vẻ kinh sợ.

      “Còn muốn đánh không?”  
      Diệp Thành nộ khí xung thiên, cơ thể như nổi sấm nổi sét, xé toạc không gian.

      Quán Vân tiên tử triệu hồi Sương Hàn Nguyệt, ánh mắt có chút do dự, cuối cùng thở khẽ một hơi, cúi đầu nói: “Pháp lực của Chân Quân rất mạnh, tại hạ tự nhận mình không bằng, chỉ mong Chân Quân niệm tình đám đệ tử kia của tôi còn nhỏ dại, nhẹ tay trừng phạt…”  
      Bà ta còn chưa dứt lời, Diệp Thành đã gõ vào chiếc nhẫn không gian, một tia sáng màu vàng lao vút ra.

      Diệp Thành đã biết được tên những người bắt nạt Thẩm Minh Nhan từ chính miệng của cô.

Thần niệm quét qua một lượt, toàn bộ Bạch Vân Quán không thể ẩn mình nữa, phi kiếm lao tới, chém đứt đầu toàn bộ bọn họ.

      Ngày hôm ấy, toàn bộ Bạch Vân Quán bị quét sạch, kiếm khí nhuốm máu bay loạn xạ.

      Có tổng cộng mấy chục đệ tử trong phái cùng mười mấy đệ tử chân truyền và hai vị trưởng lão Chân Quân bị Diệp Thành giết chết, trong đó còn có một người vừa Xuất Khiếu trung kỳ.

      Quán Vân tiên tử chỉ đành mở to mắt ra nhìn mà chẳng thể làm được gì, còn những đệ tử khác cũng chỉ đành câm như hến, không dám lên tiếng.

      “Một người đánh cả họ à! Tông môn thượng cổ nhà ta có bao nhiêu người trẻ mà chưa có ai mạnh mẽ đến vậy!”  
      Kiểu Nguyệt tiên tử ngẩng đầu lên, để lộ ra nụ cười chua xót.

      Những vị Chân Quân khác đều im lặng, trong lòng nặng trĩu.

      “Đây mới đúng là thiên hạ đệ nhất!”  
      Lâm Thất Thất cảm thán.

      Cô ta nhìn theo bóng lưng sáng rực của lửa thần, biết rằng sau ngày hôm nay, vận mệnh của tông môn thượng cổ sẽ không còn bị thất đại huyền môn nắm giữ nữa.

Một sự tồn tại mạnh mẽ hơn sẽ tông chủ tông môn thượng cổ.


Trước mặt Diệp Thành, cho dù có là Thượng Tông thì cũng phải cúi đầu phục tùng.

      “Đáng tiếc, người ở trong lòng anh ấy không phải mình…”  
      Nghĩ đến đây, bất giác, trong lòng Lâm Thất Thất có chút hối hận.

      Tin tức Diệp Thành đánh bại Vấn Kiếm lão tổ rồi lại đè bẹp Bạch Vân Quán đã nhanh chóng truyền khắp tông môn thượng cổ.

      Đột nhiên, toàn bộ tông môn thượng cổ náo loạn, một nửa thì thất thần kinh ngạc, nửa còn lại thì hoảng hồn sợ hãi.

Đến cả Bạch Vân Quán cũng phải chịu thua, điều này chứng tỏ Diệp Thành đã chuẩn bị đầy đủ lực lượng để chế phục thượng tông rồi.

      “Haiz, từ nay trở đi, tông môn thượng cổ của ta đã chính thức bước vào thời đại của Diệp Thành rồi”.

      Rất nhiều người cảm thán.

      Khi nghe được chuyện này, Vấn Kiếm lão tổ thở hắt một hơi, nói rằng không bao giờ đấu tay đôi với Diệp Thành nữa.

Còn Thánh Thiên Đế thì tức giận, lỡ tay đập vỡ một món đồ cổ có lịch sử hơn 3000 năm.

Đến cả thất đại huyền môn cũng bó tay bất lực thì những người khác cũng chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo mà thôi.

      Trong phút chốc, toàn thiên hạ chấn động khi nghe đến tên Diệp Thành.

      Sau khi Diệp Thành cứu Thẩm Minh Nhan xong, anh đã ở lại Bạch Vân Quán.

Mặc dù chúng tiên của Bạch Vân Quán rất mong tên hung thần ác bá này mau chóng rời đi nhưng không dám hé răng nói bất kỳ lời phản kháng nào.

      Thần tích Diệp Thành tay không đấu tiên bảo thực sự đã khiến bọn họ sợ khiếp vía.

      “Đây là toàn bộ sách cổ của Bạch Vân Quán mấy người?”  
      Diệp Thành chắp tay sau lưng, đứng trước một kho sách lớn, kho sách nhà phải to ngang mười sân bóng đá, từng giá sách cao đến mấy chục mét, thẳng tăm tắp, trên giá chất đầy sách.

Các bộ sách đều chia chất giấy, loại giấy trúc, loại giấy ngọc, loại giấy vàng,…toàn sách là sách, có khi phải mấy trăm ngàn, thậm chí là cả triệu bộ sách.


      “Toàn bộ sách không đề cập tới công pháp của Bạch Vân Quán đều nằm trong Mật Văn Các này.

Nó ghi chép tất cả quá trình lịch sử và những bí thứ trong mấy ngàn năm, kể từ khi Hoa Hạ được thành lập cho đến nay.

Thường xuyên có những đệ tử đã vô tình phát hiện ra nơi để kho báu của các tiền bối”.

      Quán Vân tiên tử lạnh nhạt nói.

      Bà ta đứng cách rất xa Diệp Thành, chắc phải cỡ khoảng mười thước.

Một vầng sáng hình bán nguyệt lơ lửng trên đầu bà ta, ánh trăng lạnh lẽo tản xuống người Quán Vân tiên tử, bao bọc lấy người bà ta, cảnh giới vô cùng nghiêm ngặt.

      “Không cần phải sợ, tuy tiên bảo kia có chất liệt khá tốt nhưng tôi cũng không quan tâm lắm.

Còn về mấy bài công pháp vớ vẩn của Bạch Vân Quán các người còn chẳng quan trọng bằng một nửa mấy quyển bí tích kia”.

      Diệp Thành nhìn không chớp mắt, giọng nói bình thản.

      Nghe thấy vậy, Quán Vân tiên tử nộ khí xung thiên, tức đến nỗi suýt chút nữa nghiến nát răng của mình.

Dù sao bà ta cũng bất lực trước Diệp Thành, chỉ đành miễn cưỡng mỉm cười, hận không đuổi được Diệp Thành cuốn gói khỏi đây.

      “Bịch!”  
      Diệp Thành vừa niết pháp quyết, trên trán anh xuất hiện một tia sáng vàng giống như con mắt thứ ba vậy.

Một chùm sáng màu vàng dần xuất hiện từ vệt vàng trên trán Diệp Thành.

Anh di chuyển chùm sáng, quét qua một lượt các giá sách.

      Chùm sáng vàng đó được tạo bởi thần niệm thuần khiết nhất.

      Nó cũng giống như tia lazer, cứ quét qua mỗi một giá sách, toàn bộ nội dung các cuốn sách trên giá đó đều nằm trong lòng bàn tay của Diệp Thành.


Tốc độ đọc sách này phải gấp cả chục triệu lần so với người bình thường, nó chẳng khác gì như máy tính.

      Đây chính là ưu thế của người tu tiên.

Thần niệm của người tu tiên càng mạnh, năng lực xử lý thông tin và đọc hiểu càng tốt.

Chân Tiên hợp đạo có thể nhất niệm phân hàng tỉ niệm và xử lý hàng tỷ việc khác nhau, không kém gì máy tính quang học.

Mặc dù hiện giờ Diệp Thành chưa đạt đến mức độ này nhưng nhất niệm đọc được cả trăm cuốn sách không phải chuyện dễ.

      “Hạ Thương thời đại, Độc giả bách gia, Tam quốc tranh hùng, Nam Bắc triều…”  
      Nội dung từng cuốn sách cổ lần lượt chảy vào đầu Diệp Thành.

Toàn bộ lịch sử của tông môn thượng cổ dần dần mở ra với Diệp Thành.

Nguồn gốc của thất đại huyền môn, sự thay đổi của hàng ngàn năm lịch sử, sự trỗi dậy và thoái lui của các triều đại đều được Diệp Thành nắm rõ trong lòng bàn tay.

      “Có điều, thứ tôi muốn tìm không phải bọn chúng”.

      Diệp Thành chau mày.

      Anh đã quét qua gần nửa kho sách rồi nhưng vẫn chưa tìm được thứ mình muốn tìm.

      “Rốt cuộc là kẻ nào năm xưa đã hại chết Hiên Viên Chân Quân của Hoa tộc, để lại lời nguyền huyết mạch cho người tu chân ở Hoa tộc?”  
      Con ngươi của Diệp Thành loé lên, chùm sáng vàng càng sáng rực lên, tăng nhanh tốc độ quét.

      Anh cứ nghĩ rằng, Quán Vân tiên tử là tông chủ của Thượng Tông nên sẽ có được tin tức gì đó.

      Vậy nhưng ai ngờ, Quán Vân tiên tử lại ngây ra.

Bà ta chỉ biết nhiều hơn Bạch Vân Thường một chút về lời nguyền với huyết mạch của Hoa tộc mà thôi, cũng chỉ được nghe nói qua từ thần thoại, truyền thuyết.

      “Đến cả tông chủ thượng tông cũng không biết gì, vậy có lẽ chỉ có mấy cuốn bí tích kia mới để lại chút dấu vết.

Nếu như không tìm thấy thứ đó tại Bạch Vân Quán thì tôi sẽ ghé thăm các thượng tông khác để xem cổ thư của bọn họ vậy.

Chắc bọn họ cũng sẽ biết điều thôi, không dám phản kháng đâu”.

      Diệp Thành vừa đọc sách vừa nghĩ.


      Đột nhiên anh khựng người, quay đầu về một hướng, một cuốn sách với chất liệu xương được đặt trên giá sách hàng thứ ba, đóng đầy bụi, chắc chắn rất nhiều năm không có người động tới.

      Đây là một cuốn du ký do trưởng lão đời đầu của Bạch Vân Quán để lại, bên trong ghi lại những chuyện xảy ra lúc ông ta còn sinh thời hay những chuyện gặp được khi đi du lịch.

Nội dung toàn bộ cuốn sách bỗng xuất hiện trong đầu Diệp Thành, có một câu khiến đồng tử anh co rút lại.

      “Sau khi thượng cổ chúng tiên lên Thiên Lộ, ở lại Thiên Cung, canh giữ cửa Thiên Lộ, dĩ định tông môn thượng cổ…”  
      Câu nói chẳng đầu chẳng cuối này xen lẫn trong rất nhiều ghi chép loạn xạ, hầu hết mọi người đọc cho qua, chẳng ai để ý tới.

Nhưng đối với Diệp Thành, nó chẳng khác gì ngọn đèn hải đăng đột nhiên phát sáng trong đêm tối.

      “Quả nhiên, kẻ có thể giở thủ đoạn như vậy không phải là người trên trái đất mà là kẻ thuộc về trời! Năm xưa, rất có thể khi Hiên Viên đại đế lên Thiên Lộ đã đắc tội với một thứ gì đó nên mới gặp phải nạn lớn”.

      “Thánh Thiên Cung phụ trách canh giữ cửa Thiên Lộ? Như vậy, Thiên Lộ nằm trong Thánh Thiên Cung?”  
      Ánh mắt Diệp Thành dần sáng lên.

      “Xem ra, mình phải đến Thánh Thiên Cung một chuyến rồi”.

      Diệp Thành thu lại thần niệm, suy nghĩ một hồi.

      Có điều không cần vội, hai năm qua Thẩm Minh Nhan đã chịu khổ nhiều rồi.

Cô vô cùng nhớ Diệp Thành, nhìn thấy anh mà như nhìn thấy người thân và bám dính lấy anh như một con gấu túi.

      Diệp Thành cảm thấy áy náy trong lòng nên ở lại Bạch Vân Quán cùng cô.

      Hơn nữa, Bạch Vân Quán chứa đầy linh khí, rất thích hợp để tu hành.

Tu vi của Lâm Thất Thất cũng cần anh chỉ điểm đôi chút.

Đột nhiên, trước sự bất lực của chúng tiên ở Bạch Vân Quán, Diệp Thành ở lại, không đi nữa.

      Ngay khi Diệp Thành ở Bạch Vân Quán thoải mái tĩnh dưỡng, rảnh rỗi thì trêu chọc đệ tử, hưởng thụ sự hầu hạ của người đẹp.

      Một thông tin long trời lở đất bỗng được truyền ra.

      “Thánh Thiên Cung, Thánh Thiên Cung hạ chỉ, chuẩn bị càn quét Hoa Hạ, người đầu tiên cần loại bỏ là Diệp Thành!”  



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.