Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 667: Giẫm đạp Thánh Thiên Đế!



Thẩm Minh Nhan đứng trong trận pháp, ngón tay trắng nõn cuộn lại thành nắm đấm. Cô căng thẳng nhìn Diệp Thành, đôi mắt đẹp tràn đầy đau đớn.

Mà trên mặt đất, vô số người của giới tông môn Thượng cổ thông qua thủy kính, huyễn thuật để quan sát thì hô lên điên cuồng. Họ cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng chiến thắng ác ma, cho dù Diệp Thành vẫn chưa ngã xuống nhưng cũng không phải là bất bại.

Diệp Niệm và Tần Hồng Sương thì đau đớn gần như tan vỡ, nhưng họ biết, cho dù họ đứng ra thì cũng chỉ làm liên lụy đến Diệp Thành, thế nên họ chỉ có thể cắn răng nhìn chằm chằm vào thủy kính.

Chân Quân thứ mười ba ngã xuống.

Mà trên lồng ngực của Diệp Thành có một vết tên bắn rõ ràng.

"Đủ rồi, đến lúc kết thúc rồi".

Thánh Thiên Đế nói.

Sau lưng ông ta là hai thái thượng trưởng lão của Thánh Thiên Cung, còn có hơn bảy mươi Chân Quân ở trạng thái đỉnh phong. Thi thoảng lại có từng luồng ánh sáng bay tới từ giới tông môn Thượng cổ.

Đó chính là những Chân Quân không đến kịp, giờ liền tới để nghênh chiến.

"Diệp Thành, cậu phải đối mặt với sức mạnh của cả giới tông môn Thượng cổ, cậu không bao giờ có hy vọng thắng đâu".

Đôi mắt Thánh Thiên Đế toàn là châm chọc và đắc ý.

"Cũng giết đủ rồi nhỉ".

Diệp Thành nhếch miệng cười.

"Ha ha, giết cậu ta!"

Thánh Thiên Đế phất tay. Hơn mười vị Chân Quân sau lưng ông ta liền bước ra, vô số luồng khí thế xông vọt khỏi trời xanh, chấn động tới nỗi cả Thánh Thiên Cung khẽ run rẩy.

Giới tông môn Thượng cổ đã bao giờ có nhiều Chân Quân thế này cùng lúc ra tay?

Ánh mắt Thánh Thiên Đế lạnh lẽo. Sau khi ba mươi Chân Quân liên tiếp chiến đấu làm tiêu hao sức lực, Diệp Thành chắc chắn đã cạn kiệt sức lực rồi. Giờ tất cả đổ dồn vào tấn công, làm một đòn thật mạnh. Đây vừa hay phù hợp với binh pháp của chính đạo, dùng trận thế chính diện để tiêu diệt quân địch. Nhưng Thánh Thiên Đế dù sao cũng sợ chết, cho dù đến lúc này rồi mà ông ta vẫn không ra tay.

"Chỉ dựa vào các người?"

Diệp Thành cười ha hả.

"Ầm!"

Khí thế vừa suy giảm của anh, giờ không giảm mà lại tăng.

Từng luồng ánh sáng xanh tựa như những con rồng tụ hội lại từ bốn phương tám hướng, đắm chìm trong vô số linh khí hệ Thủy. Vết thương trên người Diệp Thành thoáng chốc được chữa lành, thần thể cả người anh vô cùng rực rỡ, trông như một viên kim cương lấp lánh.

"Không hay rồi!"

Thánh Thiên Đế biến sắc.

Nhưng đã muộn rồi. Diệp Thành lắc mình, biến thành thần thú Thanh Long. Anh kéo một cái vào không trung, ánh chớp lóe lên, trường đao ra khỏi vỏ.

"Ầm ầm!"

Trời đất hé mở, nhật nguyệt tách rời.

Trong biển chớp, một Thần Vương tay cầm thanh đao bằng sấm mạnh mẽ tách biển chớp ra, chém vỡ không trung. Lúc này khuôn mặt của Thần Vương đó từ từ trở nên rõ ràng, có thể lờ mờ nhìn thấy, hóa ra là thân người đầu rồng.

Thần Lôi Khai Thiên Đao!

Rắc rắc, một ánh đao đen như mực đột nhiên vạch nát không trung, từng khe nứt nhỏ hiện ra trên không trung. Đến cuối cùng có thể thấy giữa trời đất dường như hé ra một cánh cửa hẹp dài.

"A!"

Đối mặt với nhát đao nghiền nát không trung này, vô số Chân Quân điên cuồng kêu la, điên cuồng lui về phía sau, nhưng đã quá muộn rồi. Ánh mắt Diệp Thành lạnh lẽo, sát ý như biển cả giận dữ.

"Rắc rắc!"

Dưới nhát đao này, mười mấy Chân Quân và cả pháp bảo bị chém thành hai nửa. Còn có một thái thượng trưởng lão của Thánh Thiên Cung ở phía trước nhất cũng bị Thần Lôi Khai Thiên Đao nghiền nát.

Uy lực của một nhát đao vô cùng đáng sợ!

Nhưng Diệp Thành không hề dừng tay, sức mạnh trên người anh càng lúc càng mạnh mẽ, tựa như chiến thần giáng thế.

Nhát đao thứ hai!

Nhát đao thứ ba!

Nhát đao thứ tư!

Mỗi một nhát đao chém ra là lấy đi tính mạng của mười mấy Chân Quân.

Cho dù bọn họ có lấy ra pháp bảo, pháp khí, phép thần thông đi chăng nữa, nhưng cũng chẳng là gì với Thần Lôi Khai Thiên Đao. Thậm chí cho dù quỳ xuống đất xin tha Diệp Thành cũng chẳng hề nương tay. Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, những Chân Quân ngạo nghễ chúng sinh của giới tông môn Thượng cổ bị Diệp Thành chém giết dễ dàng như đang chém rau.

Đến cuối cùng, máu của các Chân Quân văng đầy khắp quảng trường của Thánh Thiên Cung.

Hơn trăm Chân Quân bị Diệp Thành giết sạch. Cả quảng trường trừ Diệp Thành và Thẩm Minh Nhan thì chỉ còn lại Thánh Thiên Đế sững sờ đứng đó, dường như ông ta đã biến thành một bức tượng.

Trên trời dưới đất, không gian yên lặng như chết!

Trăm tiên bị diệt!

Diệp Thành liên tiếp chém chết trăm vị Chân Quân trong Thánh Thiên Cung.

Gần nửa Chân Quân của cả giới tông môn Thượng cổ bị anh giết chết, đặc biệt là thất đại huyền môn tổn thất vô cùng nặng nề, như Tu Trúc Viện, Vô Văn sơn trang, e là trong tông cũng chẳng còn lại mấy Chân Quân.

"Quá thảm".

Vô số người ngẩng đầu.

Khoảnh khắc đó, trời đổ mưa máu, quỷ thần khóc sầu.

Bao nhiêu cường giả chết đi như thế khiến cho hiện tượng lạ xảy ra. Cả bầu trời bắt đầu đổ mưa máu, chân trời truyền đến tiếng gào khóc của ma quỷ đến từ địa ngục.

Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm.

Anh vẫn đi từng bước một đến chỗ Thánh Thiên Đế.

Nếu là Chân Tiên Hợp Đạo thực sự chết đi thì quả thực sẽ cộng hưởng với pháp tắc, khiến trời đất xuất hiện hiện tượng lạ, thiên đạo bi thương, được gọi là Tiên Vẫn, vô số tinh hà đều có thể nhìn thấy. Nhưng đám người này không đủ tư cách.

"Những cường giả hàng đầu chết, trăm tiên toàn diệt. E là cả giới tông môn Thượng cổ không còn ai có thể ngăn cậu ta nữa rồi. Kể từ hôm nay giới tông môn Thượng cổ chúng ta chỉ có thể cúi đầu trước thế giới phàm tục".

Hội trưởng của Ảnh Đao Hội khổ sở nói.

Vô số người đều thầm cảm thấy phức tạp một cách khó hiểu. Họ không muốn thần phục trước thế giới phàm tục, nhưng không thể không khuất phục trước sức mạnh của Diệp Thành.

Trong lịch sử của giới tông môn Thượng cổ chưa từng có ai như Diệp Thành, lấy sức mạnh của một người tung hoành khắp giới. Đôi mắt Thẩm Minh Nhan ánh lên sắc màu lấp lánh, ánh mắt tựa làn nước.

Diệp Thành từng nói rất hào sảng rằng sẽ đưa cô lên đến đỉnh của giới tông môn Thượng cổ, chèn ép cả giới tông môn Thượng cổ dưới chân. Thẩm Minh Nhan vốn nghĩ rằng đó chỉ là lời nói ngông cuồng của chàng thanh niên trẻ, không ngờ anh lại thật sự làm được.

"Cộp cộp..."

Diệp Thành cách Thánh Thiên Đế càng ngày càng gần.

Cơ thể anh thon dài khỏe đẹp, mỗi một thớ cơ bắp, mỗi một đường cong trên cơ thể anh đều như tạo vật hoàn hảo nhất của vũ trụ. Đôi mắt anh đen như mực, tóc xanh lam dài chấm vai, dung mạo đẹp đẽ như ngọc, mang theo sự ngạo nghễ của người tu tiên.

"Không thể nào, không thể nào... Không phải cậu đã bị thương nặng, sức cùng lực kiệt rồi sao?"

Sắc mặt Thánh Thiên Đế điên cuồng thay đổi, lui từng bước về phía sau.

Lúc này ông ta không còn giữ được vẻ kiêu ngạo bình tĩnh lúc trước nữa.

"Bản lĩnh của tôi đâu phải là thứ ông có thể tưởng tượng được?"

Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, nói với sắc mặt bình thản.

Thánh Thiên Đế cho rằng Diệp Thành bị thương nặng, nhưng không biết rằng, Diệp Thành luôn chỉ sử dụng sức mạnh của chính bản thân, mãi vừa rồi anh mới thực sự bộc phát sức mạnh của thân thể Hải Hoàng Lưu Ly, hiện ra Lam Phát Thần Tướng. Lúc này ba thần thể của anh quy về một mối, thế nên đồng tử mới biến về thành màu đen, quanh người có ánh sáng màu vàng kim quấn quanh.

"Ta không tin cậu thực sự bất tử!"

Sắc mặt Thánh Thiên Đế thoắt xanh thoắt tím. Đột nhiên ông ta vọt lên, đấm một quyền tới.

Tuy ông ta không có pháp bảo nhưng vẫn là cường giả đỉnh cao nhất của giới tông môn Thượng cổ. Quyền này tung ra mạnh mẽ tựa như rồng vượt trời xanh, tựa đao chém ngang trời. Nguyên khí cuồn cuộn sau lưng ông ta biến thành một con rồng khổng lồ đang gào thét, đủ để hủy diệt cả trời đất.

"Keng!"

Diệp Thành cong tay búng một cái.

Một luồng ánh đao sắc bén dễ dàng chém nát quyền hình rồng, ngay sau đó chém lên người Thánh Thiên Đế. Thánh Thiên Đế kêu lên thảm thiết, nhanh chóng lui về phía sau, liên tục phá hủy bảy tám tòa kiến trúc mới miễn cưỡng dừng lại được.

"Cộp".

Thánh Thiên Đế vừa định giãy giụa đứng lên thì Diệp Thành đã đi tới đạp ông ta xuống.

"Tôi quả thực là sẽ chết, và quả thực tôi cũng không ở trên đỉnh cao mãi mãi. Nhưng với sức mạnh này, đủ để giết các người rồi". Diệp Thành cúi đầu liếc nhìn Thánh Thiên Đế, nói rất bình tĩnh, tựa như đang nghiền nát một con kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.