Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 693: Tôn giả cúi đầu



"Ầm!"

Một cột ánh sáng ngũ sắc khủng khϊế͙p͙ xuyên qua vô số sợi xích thần màu vàng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp che chắn pháp thuật, khiến con đại bàng màu vàng nghìn trượng nổ nát vụn.

"Vù!"

Khi tất cả mọi thứ tản đi, Diệp Thành dần hạ xuống.

Mọi người trèo ra khỏi đống đổ nát, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Máu thần, xương cốt của đại bàng màu vàng bay khắp trời, nhìn như làn mưa màu vàng. Còn có một cái động đen khổng lồ thông thẳng xuống lòng đất, không biết sâu bao nhiêu vạn trượng, không bờ không bến.

Một người đứng lơ lửng trên động đen, ba thần tướng sau lưng anh quấn quanh, một đĩa quay ánh sáng rực rỡ bao trùm trên đỉnh đầu.

Giống như Cửu Thiên Thần Vương giáng trần.

Bên ngoài đất tiên cực kỳ hẻo lánh, phạm vi cả nghìn dặm bị cú đấm của Diệp Thành làm cho không khác gì trâu đất giày xéo, chỗ nào cũng là vết nứt khổng lồ, mặt đất chằng chịt vết nứt như mạng nhện, từng dấu vết lan khắp, bụi bay đầy trời, gần như không chỗ nào còn nguyên vẹn. Đến hiện giờ, mặt đất vẫn đang rung chuyển không ngừng, những hòn đá lớn rơi từ trên trời xuống.

Còn dưới chân Diệp Thành là một cái động đen rất lớn.

Chiếc động kia có đường kính trăm mét, sâu không thấy đáy, một đường xuống dưới, cho dù với tu vi của các Chân Quân cảnh giới Xuất Khiếu cũng không nhìn rõ rốt cuộc nó thông đến chỗ nào. Không biết nó xuyên qua bao nhiêu không gian, dọc đường giết chết bao nhiêu tu sĩ Ma tộc. Thậm chí không gian ở cửa động cũng nát vụn, để lộ gió bão không gian to lớn đằng sau.

Cú đấm này quả thực có uy năng kinh thiên động địa.

Ngay cả đại yêu tuyệt thế như tôn giả Bằng, thân thể nghìn trượng cũng bị đấm phát nổ, không rõ sống chết.

"Sao có thể thế được? Tôn giả thua rồi sao?"

Mọi người bò ra khỏi đống đổ nát bụi bặm, mặt mày nhem nhuốc, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt đều há hốc miệng. Xuân Hoa phu nhân quỳ phịch xuống đất, vẻ mặt bàng hoàng, ngay cả thế giới quan cũng bị cú đấm này của Diệp Thành nghiền nát.

Từ khi bà ta ra đời đến nay, tổ tiên của Hoa Tiên Tông đã đời đời nói về sự mạnh mẽ của tôn giả Bằng. Đó là người đứng đầu thần thoại thần tiên ngoại vực, có thể một tay điểm hóa nguyên anh thì phải là nhân vật đáng sợ đến mức nào chứ?

Vậy mà nhân vật lớn như vậy lại không đỡ nổi một cú đấm của Diệp Thành sao?

Xuân Hoa phu nhân hoài nghi thế giới sâu sắc.

"Ông nội?"

Một cô bé như hoa như ngọc há hốc cái miệng nhỏ, mắt trợn tròn.

Cô bé nhìn bề ngoài chỉ bảy tám tuổi, nhưng là hậu duệ của tộc Đại Bằng ở sâu trong biển sao, thực tế phải trên trăm tuổi. Cô bé đương nhiên biết rõ ông nội mình mạnh đến mức nào, sau khi hiện ra chân thân đại bàng, cho dù là trưởng lão của một số tông môn cũng không phải đối thủ, vậy mà lại không đánh được một thiếu niên Địa Cầu.

"Diệp Thiên Quân vạn thắng!"

Chỉ có đám Từ Ninh, chị em nhà họ Nhan mới kích động nhảy cẫng lên.

So với các tu sĩ cao ngạo ở ngoại vực, rõ ràng là Diệp Thành được bọn họ thích hơn. Còn Trương Chân Quân và tu sĩ áo vàng thì sắc mặt khó coi, thoắt xanh thoắt trắng.

"Dám giết cả tôn giả Bằng sao?"

Vẻ mặt Cố Trường Sinh phức tạp, ngẩng đầu nhìn Diệp Thành.

Liền nhìn thấy ba thần tướng Thiên Đế, Hải Hoàng, Minh Vương quanh người Diệp Thành đang ngưng tụ, xoay quanh thành một vòng thần, mạnh không kém gì anh ta. Cho dù Cố Trường Sinh tự nhủ không sợ tôn giả Bằng, nhưng khi chứng kiến cảnh này, đồng tử cũng không khỏi co lại.

"Giết thì cứ giết thôi, còn sợ gì chứ? Vạn Yêu Môn có bản lĩnh thì cứ bảo họ đến Địa Cầu tìm tôi, tôi chấp hết".

Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, đôi mắt hừng hực ngọn lửa, giọng nói điềm nhiên.

Anh quay đầu, nhìn về phía con đại bàng đang thoi thóp giữa không trung, nói mỉa mai: "Lão già này tu vi không ra gì cả, bản lĩnh giả chết cũng không tệ. Sao nào, tưởng tôi sẽ bỏ qua chắc?"

Trong đám xương tàn của con đại bàng màu vàng cụt chân gãy cánh, máu thần vương khắp nơi khẽ động đậy, bỗng bay ra một luồng sáng vàng, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã bắn vào đất tiên.

Nhưng Diệp Thành co ngón tay búng một cái, hư không lập tức đông đặc lại như tấm sắt.

"Bốp!"

Ánh sáng vàng va vào màn chắn vô hình, bị dội ngược lại lộn nhào ba bốn cái, không khỏi hiện ra nguyên hình.

Không ngờ chính là tôn giả Bằng đã chết trước đó. Nhưng lúc này, con đại bàng chỉ dài bảy tám trượng, ánh sáng toàn thân ảm đạm hơn, như vàng tím đúc thành, khí tức cả người không yếu hơn trước đó bao nhiêu.

"Người có nguyên anh, ma có ma thai, đây là yêu hồn của yêu tộc các người chứ gì?"

Diệp Thành không chút kinh ngạc, thản nhiên nói.

"Nhóc con Diệp, cậu không sợ Vạn Yêu Môn ta trả thù thật sao?"

Tôn giả Bằng lên tiếng.

Lúc này, lão thuần túy chỉ là linh hồn, không có âm thanh, nhưng thần niệm to lớn lan ra rất xa, trong đôi con ngươi vàng mang theo uy nghiêm vô tận, khiến rất nhiều tu sĩ chấn động ngã ra đất.

Tôn giả Bằng nhìn về phía Diệp Thành, không kiêng dè chút nào.

Lúc trước lão có chân thân, tu vi trên đỉnh cao nhất mà cũng không phải đối thủ trước nắm đấm của Diệp Thành, bây giờ chỉ dựa vào linh hồn nguyên anh, hiển nhiên lại càng không phải đối thủ của anh.

"Làm tướng của tôi bị thương, thù này không đội trời chung, đừng nói chỉ là một Vạn Yêu Môn nho nhỏ, cho dù Kình Thiên Đại Thánh của thiên hà Yêu Tiên đến đây, tôi cũng giết để cho thiên hạ thấy".

Diệp Thành búng ngón tay, lạnh lùng nói.

"To mồm gớm".

Tôn giả Bằng bật cười.

"Thiên hà Yêu Tiên là đất tổ của hàng tỷ yêu tộc cư ngụ trong vũ trụ. Có thể lấy tên "Đại Thánh" thì lại càng là người mạnh nhất trong các yêu. Chỉ một con kiến của dải Ngân Hà, không biết nghe được danh hiệu này ở đâu mà dám bất kính với Đại Thánh của tộc ta như vậy? Nếu không phải ta bị pháp tắc thiên địa ở đây hạn chế, chỉ có thể phát huy được ba phần thực lực, không thể mang rất nhiều pháp bảo đến đây, thì đã tát cậu một cái chết tươi rồi". Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha

"Vậy sao? Ông có thể thử xem".

Diệp Thành cười điềm nhiên.

Vòng thần ngũ sắc quanh người anh càng quay càng nhanh, hóa thành một ảo ảnh, Tạo Hóa Tiên Luân sau lưng chuyển động chậm rãi, giống như Thiên Đế cưỡi chiến xa mặt trời, kinh thiên động địa.

Tôn giả Bằng lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì.

Lão thực sự vô cùng e sợ Diệp Thành, nhất là cú đấm cuối cùng của anh, mang theo ba luồng sức mạnh cuồn cuộn chấn động trời đất. Thậm chí tôn giả Bằng còn mơ hồ cảm nhận được mấy loại khí tức cực cao trong đó. Cho dù là cường giả của Vạn Yêu Môn cũng không bằng, phóng mắt ra khắp vũ trụ, cũng là nhân vật đứng trên đỉnh cao nhất.

"Cậu ta tuyệt đối không thể lấy được mấy truyền thừa kia, nếu không Tông chủ của thánh địa Lăng Tiêu cũng chưa chắc là đối thủ của cậu ta. Nhưng thằng nhãi này lợi hại thực sự, mình phải làm sao bây giờ?"

Hai mắt tôn giả Bằng đảo qua đảo lại, suy nghĩ xem chạy trốn kiểu gì.

"Không nói gì thì đi chết đi".

Diệp Thành tiến lên, ánh sáng của chiến xa mặt trời lóa mắt.

"Khoan đã".

Tôn giả Bằng quát lớn.

"Phải đấy, Diệp đạo hữu, có thể nghe mấy lời của tôn giả không?", Cố Trường Sinh lên tiếng giảng hòa.

Diệp Thành nghe thấy thế, thân hình hơi khựng lại.

Tôn giả Bằng suy nghĩ một lát, cuối cùng khuôn mặt già nua tỏ vẻ đau đớn: "Thôi vậy, suốt ngày bắn điêu lại bị điêu mổ. Nhóc con, ta đưa cậu nửa quyển thiên thư, thêm một viên tiên đan thượng phẩm, chúng ta dừng ở đây được không?"

"Thiên thư? Tiên đan?"

Diệp Thành bật cười, trong mắt tỏ vẻ khinh bỉ.

Thiên thư bí pháp gì đó có thể mua được Huyền Thần Tiên Đế sao? Về phần tiên đan, chờ anh lấy được Thần La Thiên Tinh thì cũng không cần nữa.

"Sao nào? Không lấy à? Nhóc con, cậu đừng quá đáng, cậu phải biết rằng đạo pháp của ta không phải thứ mà loại đạo thống thiếu sót của dải Ngân Hà có thể sánh bằng. Ở sâu trong biển sao, cho dù là đệ tử của các tông môn hàng đầu hay Hoàng tử hoàng triều quỳ xuống cầu xin, thì cũng chưa chắc được ta truyền thụ".

Tôn giả Bằng nổi giận, lạnh lùng nói.

"Mấy thứ nhỏ nhoi đó có thể làm quà tặng Diêm Vương đấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.