Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 705: Bày trận



Chỉ có cường giả từng tu hành công pháp của Ma Linh tiên tông như Diệp Thành mới biết uy lực của pháp trận này và độ khó khi bày trận. Là một trong những tiên trận hiếm gặp trong vũ trụ, cho dù là Hợp Đạo Chân Tiên muốn bày trận cũng cực kỳ khó.

Với sức mạnh của Thi Vũ Chân Tiên, sợ là cũng không thể làm được.

"Là ai bày trận nhỉ? Là sư phụ thật sao? Hay là... người còn hơn cả ông ta?"

Diệp Thành nhíu mày.

Ma Linh tiên tông bày trận này khiến Diệp Thành không khỏi nghi ngờ. Kiếp trước anh bị Thi Vũ Chân Tiên dẫn đi khỏi Địa Cầu, rốt cuộc là ngẫu nhiên hay là tất nhiên đây?

Hay là kiếp trước anh bước vào giới tu tiên cũng nằm trong kế hoạch nào đó, thậm chí cả việc trùng sinh kiếp này cũng là một ván cờ?

"Không thể nào!"

Diệp Thành nghĩ đến đây, quả quyết lắc đầu.

Nghịch chuyển thời gian mấy mét, mấy chục mét thì bây giờ anh có thể làm được. Nghịch chuyển thời gian một đại lục thì có lẽ Tiên Tôn có thể miễn cưỡng làm được. Nhưng nghịch chuyển thời gian cả vũ trụ, thậm chí là ba nghìn thế giới, tất cả thời gian không gian, tất cả tồn tại, tất cả thế giới.

Phép thần thông bậc này, đừng nói là Thi Vũ Chân Tiên, cho dù là Ngũ Thiên Huyền Tiên, ma thần Thái cổ cũng còn xa mới sở hữu được uy lực này.

Cho dù là giáo chủ thông thiên khai thiên lập địa đến đây, cũng chưa chắc có thể làm được.

Diệp Thành trùng sinh, không chỉ Địa Cầu trùng sinh, mà cả vũ trụ, bao gồm cả thời gian không gian của tiên giới cũng quay ngược lại khoảnh khắc anh trùng sinh. Bản lĩnh này cho dù là Diệp Thành ở thời kỳ đỉnh cao nhất trong kiếp trước cũng không dám tưởng tượng.

"Kệ đi, kiếp này mình trùng sinh trở lại, rõ ràng đã trật khỏi tất cả ván cờ. Từ một quân cờ năm đó biến thành người ngoài bàn cờ. Kẻ nào còn dám coi Diệp Thành này là quân cờ, cho dù là trích tiên ngũ thiên, mình cũng sẽ chém cho biết tay".

Hai tay Diệp Thành siết chặt, mắt lóe tia sáng sắc bén đến mức như có thể xuyên thủng bầu trời.

Còn lúc này, giữa hư không, Thần La Thiên Tinh bỗng bắt đầu chậm rãi chuyển động.

"Ầm ầm!"

Nó như một loại quả sắp chín, không ngừng tỏa đạo vận ra ngoài. Đại đạo kia phát ra tiếng, vang vọng bầu trời. Cho dù là chị em nhà họ Nhan có tu vi thấp nhất thì trong lòng cũng biết rõ, một khi ăn quả này, chắc chắn sẽ đắc đạo trở thành cường giả.

"Vù vù!"

Hai bên hồ nước, rất nhiều dị thú lóe lên ánh sáng vàng, trên người khoác ráng thần, có vẻ không kiềm chế được nữa, nhìn Thần La Thiên Tinh giữa không trung với ánh mắt thèm thuồng.

"Kệ đi, bất kể có phải là cường giả Ma Linh tiên tông bày ra thế trận hay không thì Thần La Thiên Tinh này cũng là thật, cho dù không thể trở thành Hợp Đạo hoàn hảo sau khi ăn nó thì cũng có thể trở thành Ngụy Chân Tiên, uy lực trấn áp một tinh vực".

Tôn giả Bằng run rẩy nói, lão ngửa lên nhìn trời, không che giấu sự tham lam nơi đáy mắt.

"Đây là đồ của chủ nhân, cẩn thận có mạng lấy nhưng không có mạng dùng".

Ân U Liên liếc mắt nhìn lão.

Theo cô ấy thấy thì rõ ràng tôn giả Bằng vẫn chưa hiểu rõ tình hình, trong số những người ở đây, người có quyền chúa tể thực sự là Diệp Thành. Cho dù giành được Thần La Thiên Tinh thật thì cuối cùng cũng thuộc về anh.

"Ha ha".

Tôn giả Bằng mỉm cười, không nói gì.

Nhưng đôi mắt lão đảo vòng tròn, nhân lúc Diệp Thành đang ngẩn người suy nghĩ, lão nghĩ nát óc xem làm sao có thể tránh mọi người để cướp được Thần La Thiên Tinh. Nếu trở thành Chân Tiên thì lão không cần phải sợ Diệp Thành nữa.

"Ầm!"

Đúng lúc này, có dị thú không kiên nhẫn được nữa, lao vọt lên trời, hóa thành một luồng sáng, nhằm về phía Thần La Thiên Tinh.

Nhìn kĩ thì dị thú kia là một con rắn có cánh, dài bảy mươi, tám mươi trượng, toàn thân được khí mây bao bọc, hỗn độn mờ ảo, cưỡi mây đạp gió, hơn cả thần rắn trong truyền thuyết Maya.

Vũ xà vừa có hành động, những dị thú khác cũng không kiềm chế được nữa.

Vèo vèo vèo, bảy tám con dị thú lao vút lên trời, hóa thành những luồng sáng tranh cướp Thần La Thiên Tinh.

Diệp Thành vẫn bất động.

Không chỉ anh mà rất nhiều dị thú già cũng đứng im ở hai bên hồ như tượng điêu khắc. Cho dù thèm muốn Thần La Thiên Tinh đến đâu, bọn chúng cũng tuyệt đối không tiến lên một bước, vô cùng ngoan ngoãn.

"Thiên Quân, cậu không ra tay sao?"

Tôn giả Bằng suýt nữa thì hành động, thấy Diệp Thành cười như không cười nhìn mình, lão không khỏi nuốt nước bọt, cười gượng.

"Đây là đồ của Ma Linh tiên tông, ngoài người của Ma Linh tiên tông ra, bất cứ tu sĩ nào cũng không chạm vào được", Diệp Thành lắc đầu đáp: "Đương nhiên, nếu ông muốn cướp thì tôi cũng không ngăn cản".

"Thật sao?"

Tôn giả Bằng tỏ vẻ nghi ngờ.

Lão nghĩ Diệp Thành đang nói ngược lại, lão mà bay lên thì chắc chắn sẽ bị anh giết chết.

Lúc này, bảy tám con dị thú kia cách Thần La Thiên Tinh ngày càng gần, mặt hồ rộng lớn dường như không có bất cứ cản trở nào, cũng không có bất cứ cạm bẫy nào. Đến cuối cùng, ngay cả Cố Trường Sinh cũng không nhịn được nữa.

"Ầm!"

Một luồng sáng chói lòa bùng nổ trên người Cố Trường Sinh.

Cả người anh ta được ánh sáng bao bọc, hóa thành một đường cầu vồng dài xuyên qua trời đất, vượt qua hư không vô tận, thậm chí còn lướt qua bảy tám con dị thú mạnh mẽ kia, lao vèo đến phía trước Thần La Thiên Tinh.

"Không ngờ trên người tên này lại có báu vật bí mật của lão tổ Trường Sinh Giáo cho, không dùng pháp lực cũng có thể kích hoạt sao?"

Những người khác thấy thế đều sửng sốt, chẳng phải Cố Trường Sinh đã trở thành người phàm rồi sao? Sao bỗng dưng lại bùng nổ thế này? Chỉ có tôn giả Bằng đấm ngực giậm chân, hối hận kêu lớn.

"Ha ha, tên họ Diệp kia, tao nhịn đến bây giờ chính là vì giây phút này. Chờ tao trở thành Chân Tiên, sẽ đến trả mối thù vừa rồi".

Cố Trường Sinh thấy có hy vọng có được đạo quả thì cười lớn.

Trong người anh ta phong ấn một tấm thần phù do chính Chân Tiên Hợp Đạo trong tộc ban cho. Tấm thần phù này không cần bất cứ pháp lực nào cũng có thể kích hoạt, là thứ giáo chủ ban cho anh ta để giữ mạng, cực kỳ quý giá.

Cho dù trước đó gặp nguy hiểm liên quan đến mạng sống, anh ta cũng không dùng đến, tất cả là để cướp Thần La Thiên Tinh vào lúc này.

"Vậy sao?"

Diệp Thành vẫn ung dung bình tĩnh, dáng vẻ như không hề quan tâm.

"Chủ nhân!"

Ân U Liên cuống hết cả lên.

Nếu Cố Trường Sinh trở thành bậc đại năng thật thì người xui xẻo chính là bọn họ.

Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là, trong khoảnh khắc nửa ngón tay của Cố Trường Sinh chạm vào Thần La Thiên Tinh, một tia sét màu xanh hiện lên trên trời, giáng xuống ầm ầm.

"Xèo!"

Tia sét xanh kia nhìn rất bình thường, nhưng uy lực vô cùng đáng sợ. Bảy tám con dị thú Bán Bộ Nguyên Anh, bao gồm cả vũ xà, gần như không kịp kêu lên tiếng nào, đã lập tức hóa thành làn khói xanh, tiêu tan hoàn toàn.

Tuy Cố Trường Sinh có thần phù bảo vệ.

Nhưng anh ta cũng không đỡ được tia sét xanh này, chỉ bị hất sang bên cạnh, thần phù tan nát, còn anh ta như một miếng giẻ rách, ngã phịch xuống bờ hồ, máu tươi trong miệng phun ra như suối, gãy không biết bao nhiêu cái xương sườn, quần áo rách bươm, thoáng chốc chỉ còn thoi thóp.

"Tại... tại sao chứ?"

Tuy Cố Trường Sinh suýt chết, nhưng vẫn trợn to mắt, tỏ vẻ không phục.

"Ma Sát Hồn Thiên Trận sao có thể để người khác chạm vào chứ?"

Diệp Thành lắc đầu.

Tuy nhìn Thần La Thiên Tinh không có gì bảo vệ.

Nhưng hư không xung quanh nó đã được bao trùm bởi tầng lớp trận pháp. Những trận pháp đó dày đặc sát khí, đều là những hung trận hàng đầu trong vũ trụ. Cho dù là Chân Tiên đến đây, thì cũng chưa chắc có thể lấy được Thần La Thiên Tinh.

"Ầm!"

Trong hư không, vô số tầng pháp trận hiện lên rõ ràng, tầng tầng lớp lớp chuyển động, giống như quả bóng tròn màu vàng, bao bọc Thần La Thiên Tinh ở bên trong. Tiệt Thiên Tiên Trận bị chạm vào, cuối cùng cũng hiện ra bản thể, bùng nổ uy thế đáng sợ.

Sau đó, một giọng nói già nua hùng hồn vang lên trong lòng tất cả mọi người.

"Không phải môn hạ của Ma Linh ta thì không được vào cửa này, không được đắc đạo!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.