Hắn gào thét, khí huyết sôi trào, pháp lực Kim Đan tuôn ra muốn chữa lành vết thương nhưng luôn có một tia sức mạnh của mũi tên khi nãy ở lại trong vết thương, rất khó loại bỏ. Hơn nữa, tia năng lượng đó còn không ngừng thẩm thấu vào trong linh hồn của Hách Hổ, thậm chí là Kim Đan. Mọi người ngỡ ngàng nhận ra là khí tức của hắn ngày càng yếu, tụt dần từ Kim Đan đỉnh phong, giảm một cảnh giới, chỉ còn là Kim Đan.
Một mũi tên làm giảm một cảnh giới! Đây là chiêu thức gì?
Tất cả mọi người đều mang ánh mắt hoảng sợ khi nhìn Ân U Liên, sau khi thiếu nữ xinh đẹp cất cung thì gương mặt vẫn lạnh lùng như trước, cô ấy mặc váy đen đứng yên như núi băng không hề thay đổi. Nhưng điều kinh khủng hơn là tu vi của Ân U Liên vẫn là cảnh giới Kim Đan như trước, chứ không tăng cao như tôn giả Bằng. Điều này chứng tỏ Ân U Liên chỉ dựa vào công pháp lợi hại, bắn ra mũi tên này.
“Quá khủng khϊế͙p͙, dù là Huyền Nguyệt Quang của Bồng Lai Tiên Sơn hay Phong Ma Thần Thuật của thánh địa Lăng Tiêu, tất cả đều yếu hơn nó một cấp đấy!”
Ngay cả Tư Mã Huyền cũng biến sắc, hiển nhiên mọi người đã bị mũi tên này của Ân U Liên dọa sợ.
Chỉ có Diệp Thành bưng ly rượu cười khẽ, Hách Hổ tìm nhầm người rồi. Trong mấy người Diệp Thành, dù mạnh nhất là tôn giả Bằng nhưng xét từ quá trình tu hành và công pháp, lão thua xa Ân U Liên.
Dù sao trước kia tôn giả Bằng cũng là kẻ thù của anh, Diệp Thành chỉ coi như người hầu, chưa từng thật sự chỉ bảo.
Nhưng Ân U Liên lại có lòng hướng đạo kiên định, còn là người Diệp Thành tin tưởng nhất nên cô ấy cũng là người được Diệp Thành chỉ dạy nhiều nhất.
Tu vi của Ân U Liên cũng đã tới Xuất Khiếu đỉnh phong, sắp vào Nguyên Anh, tuy cô ấy đã áp xuống còn cảnh giới Kim Đan nhưng mũi tên ánh trăng của cô ấy lại là tiên pháp chí cao do chính anh sáng tạo đời trước, có thể bắn cả Tiên Tôn. Đời này Diệp Thành lại dạy cho cô ấy, đương nhiên chẳng khác nào cá gặp nước, cực kỳ mạnh mẽ.
“Cực đạo... là cực đạo!”
Nhất Dương Tử nhìn Ân U Liên, trong mắt vô cùng kinh hãi.
Chỉ có hắn biết một mũi tên kia của Ân U Liên là đã tiếp cận pháp tắc địa đạo, không phải là thứ là Thiên Quân Nguyên Anh lĩnh ngộ được. Mà cảnh giới Kim Đan có thể tìm hiểu được thứ này thì chỉ có thể miêu tả bằng một từ:
“Vô địch dưới Thiên Quân!”
Dù Ân U Liên chỉ lĩnh ngộ được một chút mặt ngoài nhưng đó cũng đủ nghiền áp những thiên kiêu bọn họ rồi.
Lần này, không chỉ người đứng xem hoảng sợ mà Dao Nhi cũng đờ đẫn.
“Đây đúng là buff mà!”
Họ cho rằng chỉ có những kẻ phàm trần mới cảm thán như vậy nhưng không ngờ hôm nay, những tinh anh chân truyền cũng phải thốt ra câu này.
“Ôi trời!”
Hồng Diễm há hốc mồm, hai mắt trừng to như quả đào.
Vốn dĩ ban đầu cho rằng nơi đây là chỗ tụ tập của tinh anh, dẫn Diệp Thành tới có thể khiến mấy người Tô Hoài Tiên vả mặt anh nhưng không ngờ được cuối cùng kẻ mất mặt lại là đám thiên kiêu Hách Hổ, Nhất Dương Tử, thậm chí Hắc Huyền Hỏa cũng mất luôn mạng sống.
“Đây đúng là truyện cổ tích mà!”
Mà đa số những người đứng xem cũng cảm thấy như đang nằm mơ.
Chị em nhà họ Từ nhìn Diệp Thành như nhìn thần linh.
Họ cứ cho rằng, một đám người không đàng hoàng có tu vi cao nhất là Kim Đan, không ngờ lại là một đám người thực lực thâm sâu như khủng long bạo chúa.
Trong lòng Từ Vũ đá có chút hối hận, tuy tu vi của Diệp Thành vẫn không lộ nhưng chỗ dựa lại kém hơn Tô Hoài Tiên. Nhưng dù thế, một tu sĩ Kim Đan bình thường như anh mà có được đám người tôn giả Bằng trợ giúp, xét về thực lực thì cũng không thua kém tông môn hàng đầu bao nhiêu.
Về phần Lâm Hiểu Lôi thì càng xấu hổ cùng cực, ánh mắt nhìn sang Diệp Thành nhưng không dám nhìn thẳng, vẻ mặt lúng túng.
“Sao, họ có thể ngồi chung không?”
Diệp Thành lạnh nhạt hỏi.
“Có thể, có thể, có thể!”
Đoạn Hưng Long, Nhất Dương Tử còn nói gì được? Họ chỉ có thể gật đầu.
Nụ cười trên mặt Tô Hoài Tiên đã cứng đờ từ lâu. Tới giờ, chính hắn không ngờ là tiệc rượu lần này lại biến thành như vậy. Bị đám tu sĩ Kim Đan của Diệp Thành đè ép tới mức không ngẩng đầu lên nổi, trong lòng cực kỳ nghẹn uất.
Đáng tiếc, dưới uy hϊế͙p͙ của tôn giả Bằng và Ân U Liên, không ai dám không phục.
Tư Mã Huyền cũng không còn làm giá, kính Diệp Thành một ly, chị em nhà họ Từ và Hồng Diễm đều trừng muốn lòi cả mắt khi thấy cảnh này.
Đây chính là con trai trưởng thế gia Tư Mã- thiên kiêu bảng Tinh Hà mà lại kính rượu một tu sĩ Kim Đan? Ngay lập tức, hình ảnh cao lớn của thiên kiêu trong lòng họ sụp đổ.
“Anh thật lợi hại!”
Chỉ có Dao Nhi là lấp lánh ánh sao trong mắt.
So với năm đó, Diệp Thành bây giờ là tài không lộ nhưng vẫn là bá đạo có một không hai như cũ, dù đến đâu, anh vẫn là trung tâm của mọi thứ, vẫn có thể làm Dao Nhi kiêu ngạo như vậy.
Tiệc rượu này thì ngoài đám người Diệp Thành ăn uống thoải mái, người còn lại đều như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Diệp Thành lại khá thích rượu Thánh Hỏa nên uống cạn vài bình, suýt nữa làm Tô Hoài Tiên phá sản. Đây là rượu do chính tay Thiên Quân ủ, quý giá cỡ nào chứ?
Đợi Diệp Thành đi rồi, mặt Tô Hoài Tiên đã đen như đít nồi.
Mấy người Đoạn Hưng Long nhìn đống bừa bộn và bãi thịt này Hắc Huyền Hỏa thì trong lòng xen lẫn oán hận lẫn bi thương.
“Tên khốn đó là ai? Sao lại có kẻ như quái vật ở bên. Cao thủ nửa bước Thiên Quân, mà còn không chỉ một người, cô gái áo đen kia có thể là Chân Quân cực đạo rồi. Nhiều người như thế bảo vệ, chẳng lẽ hắn là con riêng của tông chủ thánh vực Lăng Tiêu?”
Đoạn Hưng Long giận dữ nói.
“Hắn họ Diệp, cũng không nghe nói là có kẻ nào mạnh họ Diệp mà còn chủ tu ma công nữa!”
Tô Hoài Tiên chậm rãi nói, ánh mắt âm u.
“Nhưng mọi người yên tâm, tu vi tên đó đúng thật là Kim Đan, không hề giả. Một chiêu của chúng ta có thể dễ đàn nghiền nát!”
“Sao nghiền nát? Bằng cách ăn mũi tên của cô gái váy đen à?”, Hách Hổ tức giận nạt lại.
Nhắc tới Ân U Liên, mọi người đều im lặng.
Đây chính là chiêu thức cực đạo, đụng tới lĩnh vực pháp tắc, dù là nửa bước Thiên Quân thì cũng không dám huênh hoang là né được chiêu này.
“Đừng lo, có người còn sốt vó hơn chúng ta. Tên họ Diệp kia sẽ không yên thân đâu, phải biết là ngày xuất quan của thiên nữ Minh Sương càng ngày càng sát rồi”, Tư Mã Huyền chậm rãi thốt ra.
Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, thấy Hắc Huyền Hỏa đã biến thành đống thịt nát và đệ tử Hắc Thủy Tông đang khóc nức nở thì đều ngầm hiểu.
Nhưng ai cũng biết là tên tuổi Diệp Thành đã vang khắp Bồng Lai...
Trên thực tế, tin tức còn nhanh hơn mấy người Tô Hoài Tiên tưởng tượng.
Gần như Diệp Thành chỉ vừa bước ra Vạn Sự Lâu là việc trong Vạn Sự Lâu đã truyền khắp ba mươi sáu nơi của Bồng Lai.
Mọi người nghe tin, phản ứng đầu tin là không thể nào!
Nhưng ngay sau đó, chị em họ Từ, Cổ Thực, Hồng Diễm cũng đứng ra xác nhận, mọi người không thể không chấp nhận sự thật là Hắc Huyền Hỏa bị người hầu của Diệp Thành giết bằng một cước, mấy người Nhất Dương Tử muốn vả mặt Diệp Thành thì đều bị mất thể diện.
Nhưng dù thông tin đáng sợ nhưng đệ tử Bồng Lai cũng không quá khó chấp nhận.
Họ tới từ thế gia thiên quân hoặc tông môn lớn. Từng thế gia, tông môn luôn có vài lão quái vật bất tử như vậy, có điều người như thế chịu làm người hầu thì mới khiến người ngạc nhiên. Ngược lại tài bắn cung thần thông của Ân U Liên lại chiếm được một danh hiệu mỹ miều