Anh không vào cánh cửa kia, các thiên tài chưa chắc đã không biết xấu hổ mà ra tay. Nhưng một khi anh lên tiên đài, bước vào đại hội, thiên tài nào đó lấy cớ so tài trước đám đông là có thể đường hoàng đánh Diệp Thành tàn phế. Thậm chí lỡ tay một kiếm giết chết Diệp Thành, cùng lắm thì sau sự việc nói một tiếng hối lỗi, ai còn truy cứu chuyện này nữa chứ?
“Làm phiền cô thông báo giúp, đây là quà tôi mừng cho thiên nữ Minh Sương”.
Diệp Thành nói vậy, lấy một hộp ngọc dài từ tay tôn giả Bằng đưa cho Hà Vũ.
Hà Vũ mất hồn mất vía nhận lấy, chỉ cảm thấy cả đời này chưa thấy ai liều như anh ta. Hà Nhu còn nhìn thấy đám người U Minh Tử, Hách Hổ, Vương Đạc đã đến gần cửa, từng gương mặt dữ tợn gần trong gang tấc.
“Xin hãy để lại tên”.
Hà Vũ nói một cách máy móc, cầm bút chuẩn bị viết lên thẻ ngọc.
Mọi người đều chú ý đến đây, vô số con mắt không mang ý tốt, hoặc là hả hê quét tới.
Lúc này, nửa bàn chân của U Minh Tử đã bước ra khỏi cửa sân, tia sáng âm u trong mắt hắn bắn ra tứ phía, sát khí dâng tràn.
“Hoa tộc Diệp Thành, dẫn theo thuộc hạ, người hầu đến chúc mừng thiên nữ Minh Sương, biếu tặng ba viên thiên đan thượng phẩm”, Diệp Thành như không nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh, thuận miệng nói.
Giọng nói anh rất nhẹ nhàng, nhưng lại vang khắp núi Bồng Lai trong nháy mắt, giống như sấm sét lọt vào tai tất cả mọi người.
“Được!”
Hà Vũ vừa đặt bút, lúc viết đến chữ Diệp thì bỗng ngây ra, sau đó khựng lại.
“Cái gì cơ? Thiên… Thiên đan?”
Cấp bậc cao hơn tiên đan gọi là thiên đan, trong truyền thuyết thiên đan chứa tinh hoa của đất trời, một viên đủ để trở thành Bán Bộ Thiên Quân. Thế mà Diệp Thành lại tặng những ba viên?
Cùng lúc đó, ở bên cạnh bỗng vang lên một tiếng hét, một cô gái Hoa Hạ xinh đẹp kinh ngạc la lên, bổ nhào tới: “Anh… Anh là Diệp Đan Vương sao?”
Nếu là người Hoa Hạ khác lên tiếng, đám tu sĩ dải Ngân Hà ở trên cao này chưa chắc đã để tâm, nhưng lúc này người lên tiếng lại là người mà các tông môn trên khắp dải Ngân Hà không thể không coi trọng - Tiểu đan vương Lữ Khinh Vũ!
“Ý cô là… anh ta, anh ta chính là nhân vật truyền kỳ của Hoa Hạ các cô, Diệp Đan Vương sao?”
Hà Vũ lắp bắp nói, chợt ngẩng đầu lên, không thể tin nổi mà nhìn lại.
Không chỉ có cô ta, mà Hà Nhu, Hách Hổ, Vương Đạc cũng cứng đờ người, đầy vẻ kinh hãi. Còn U Minh Tử thì nửa bàn chân dừng lại giữa không trung, ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt kinh hãi.
“Ba viên thiên đan thượng phẩm?”
“Diệp… Đan Vương?”
Thời khắc đó, không khí như đông lại, tất cả mọi người trong ngoài tiên đài đều im lặng.
Ngay cả chiến tướng Hàng Long, Vân Thiên Hà cũng đổi sắc mặt, ly rượu trong tay đám người Tô Hoài Tiên, Hồng Diễm, Kim Trục Quang cũng rơi xuống đất, không còn cảm giác gì nữa.
Lúc này, trên tiên đài cao trăm trượng, cao tận trời mây, ngang bằng với Vọng Nguyệt Phong vốn còn đang ca múa vui vẻ, châu đầu trò chuyện, thần niệm của vô số tu sĩ qua lại tới tấp, giao lưu với nhau về những tin tức thú vị và tâm đắc tu tiên.
Nhưng khi Lữ Khinh Vũ thốt ra ba chữ kia.
Cả hội trường đều trở nên tĩnh lặng.
Dù là những tu sĩ không biết gì, kiến thức hạn hẹp đi chăng nữa cũng phải ngừng ly rượu, bỏ thần niệm, kinh ngạc nhìn về phía người thanh niên vẻ ngoài bình thường, mang vài phần khí chất nho nhã lịch sự kia.
Nếu nói thiên tông trên khắp dải Ngân Hà đến Địa Cầu, người đầu tiên gặp sẽ là ai thì đó chắc chắn là anh.
Diệp Đan Vương!
Trong truyền thuyết, anh có thể dùng kiếm chém chết Thiên Quân, trong truyền thuyết anh tung hoành vô địch, những tu sĩ dải Ngân Hà có thể cười cho qua, xem như đang nghe kể chuyện. Nhưng trong truyền thuyết, Diệp Thành là Đan Vương xưa nay hiếm gặp, có thể luyện chế thiên đan!
Điều này đã làm kinh động đến tất cả thiên tông, bọn họ không muốn tin, nhưng sự tồn tại của Tiểu đan vương Lữ Khinh Vũ lại khiến bọn họ không thể không tin!
Ngày hôm nay, khi nhân vật trong truyền thuyết ấy đứng trước mặt bọn họ, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Thật sự là Diệp Đan Vương sao? Không phải giả mạo, trùng tên đấy chứ? Trông dáng vẻ anh ta không giống với Đan Vương của Hoa Hạ chút nào”.
Có tu sĩ kinh ngạc, không kìm được hỏi.
“Chính là anh ta, trong trường hợp này, ai dám giả mạo một Đan Vương chứ, xem đám người Hoa Hạ kìa”.
Một người ở bên khẽ than.
Mọi người quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy đám người Lữ Khinh Vũ dè dặt, cung kính vô cùng. Các tu sĩ dải Ngân Hà phản ứng nhanh cũng đã đứng dậy, tiến về phía cửa tiên đài, vẻ mặt cung kính và tôn sùng.
“Đúng là Diệp Đan Vương thật rồi”.
Các tu sĩ cảm thán.
Sắc mặt của đám người Tô Hoài Tiên, Kim Trục Quang khó coi cực kỳ, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi, giống như nhìn thấy một con heo nái bay lên trời vậy. Trên thực tế, không chỉ có bọn họ, mà ngay cả các trưởng lão ngồi trên đài cao cũng không khỏi biến sắc.
“Anh trai của Dao Nhi… lại là Đan Vương Hoa Hạ sao?”
Lâm Hiểu Lôi lẩm bẩm, không dám tin.
Dao Nhi ngồi ở bên cạnh lấy tay che miệng, đôi mắt sáng trong mở lớn, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc và vui vẻ. Dao Nhi quanh năm ở mãi trong Ngự Long Các, thỉnh thoảng cũng có nghe qua danh hiệu Diệp Đan Vương, nhưng cô ấy chỉ nghĩ là trùng tên mà thôi, không ngờ lại là Diệp Thành thật.
“Thế thì có là gì, chỉ một kẻ được gọi là Đan Vương, kém xa so với anh Thiên Hà nhà chúng ta”.
Hồng Diễm còn nghênh mặt, bĩu môi nói.
Nhưng đến khi cô ta nhìn thấy các thiên tài bảng Tinh Hà, bao gồm cả Vân Thiên Hà và chiến tướng Hàng Long, Tư Mã Huyền cũng đứng dậy, tiến về phía Diệp Thành thì hoàn toàn không nói nên lời nữa.
“Vân Thiên Hà cũng tiến tới đón rồi à?”
Nhiều người tỏ ra kinh ngạc.
Nhưng càng nhiều người chợt bừng tỉnh, lúc này Vân Thiên Hà không phải tôn kính một tu sĩ Diệp Thành, mà là Diệp Đan Vương!
Với tư cách là Đan Vương có thể sánh vai với Thiên Đan Sư, cực kỳ hiếm có. Bất cứ tu sĩ nào chỉ cần đã uống đan dược, luyện đan dược trong đời đều phải kính trọng vị đại tông sư có một không hai trong đan đạo này.
Lúc này, ngay cả Tông chủ của Hắc Thủy Môn, Thành chủ của thành Thánh Viêm có thù với Diệp Thành cũng không thể không đứng dậy, đi theo Vân Thiên Hà nghênh đón Diệp Thành.
Đây là lễ nghi của giới tu tiên.
Anh không hiểu thì người khác chỉ cho rằng anh không có lễ độ, không chỉ thực lực kém cỏi mà thể diện cũng quăng đi mất rồi.
“Hóa ra đây chính là thực lực của cậu. Thiếu niên Đan Vương, danh tiếng lớn thật. Thảo nào không xem thân già này ra gì. Tuổi trẻ phong lưu, đúng là tuổi trẻ phong lưu!”
Nguyệt Hoa trưởng lão ngồi ở đó hồi lâu, sắc mặt tái mét, qua một lúc lâu mới thở dài.
Ánh mắt bà ta lướt qua các trưởng lão, nhìn thấy vẻ mặt của nhóm đại trưởng lão đã tái xanh, trong lòng đột nhiên có thêm một chút thiện cảm với Diệp Thành. Mặc dù bà ta vẫn ghét Diệp Thành, nhưng có thể khiến mấy lão già này thua thiệt thì cũng là chuyện vui.
Cuối cùng, Nguyệt Hoa nhìn về phía đại trưởng lão.
Không chỉ có bà ta.
Tô Hoài Tiên, Kim Trục Quang và các trưởng lão khác, gần như tất cả đệ tử tinh anh và tầng lớp cao của núi Bồng Lai đều nhìn sang đại trưởng lão, nhìn sang người nắm quyền cao nhất núi Bồng Lai khi Tông chủ vắng mặt này.
Đám người Vân Thiên Hà đã đi nghênh đón, đến lúc Bồng Lai Tiên Sơn thể hiện thái độ rồi.
“Lão tổ, tuyệt đối không được đi, không được đi”.
Tô Hoài Tiên tái mặt, trong lòng ra sức cầu nguyện.
Đại trưởng lão không có biểu cảm gì, khoanh chân ngồi tại đó, khí hỗn độn vây xung quanh người, không nói lời nào, cứ như một pho tượng. Khi mọi người đều cho rằng lão ta mãi mãi sẽ không mở miệng, cuối cùng lão ta cũng chậm rãi lên tiếng:
“Thôi được rồi”.
“Mở cửa chính giữa, xếp thành đội trăm người, xây dựng cầu mây, các trưởng lão theo tôi nghênh đón khách quý”.