Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 77: Ghen Ghét





Diệp Thành lạnh lùng nói: "Vô dụng thôi.
Họ đều là lính Yên Kinh.
Như đã nói, không sợ sếp lớn, chỉ sợ quản lý.
Hơn nữa, nhà họ Từ rất có thế lực.
Cho dù bọn họ trong lòng không cam tâm, thì cũng không dám làm chứng cho chúng ta đâu”.


Nghe thấy lời của anh, lính tinh nhuệ đều cúi đầu hổ thẹn, hiển nhiên những lời đó đã nói trúng tim đen họ.


Nhìn thấy Từ Đạc đắc thắng, Nhập Hý rất cay cú, đột nhiên mở miệng nói: "Diệp Tiên sư, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ báo cáo chuyện này với sư phụ, để ông ấy ra tay giúp đỡ!"

Từ Đạc đắc thắng cười nói: "Vô dụng thôi, chỉ cần biết em ruột mình bị giết chết, banh chủ bang Thiết Chưởng nhất định sẽ tức giận tấn công, Dật Tiên các các chủ nhất định sẽ không chịu đối đầu trực diện với ông già đó đâu…"

Hắn đang dương dương tự đắc, thì không ngờ, một giọng nói đầy tức giận đột nhiên từ bên cạnh vang lên: "Thật sao?!"

Vẻ mặt của Từ Đạc lập tức trở nên nghiêm lại, giọng nói này không phải ai khác, chính là Tôn Hoài Hưng, người mà mọi người cho là đã chết!

Sau đó Tôn Hoài Hưng từ phía sau đống phế liệu bước ra, lạnh lùng nói: "Cậu đúng là học trò giỏi của tôi, cháu ngoan của ông cụ Từ.
Coi như tôi bị mù mới xem cậu như cháu trai ruột của mình!"

Với một tiếng gầm giận dữ như vậy, Tôn Hoài Hưng bất ngờ tát vào mặt Từ Đạc một cái, cú tát này khiến phân nửa khuôn mặt của Từ Đạc sưng tấy cả lên, thậm chí còn bị gãy mất ba chiếc răng.



Nhưng hắn không dám nói lại, dù sao thì Nhập Hý còn trẻ, có lẽ sẽ không có nhiều người tin những gì cô ta nói.
Nhưng Tôn Hoài Hưng khá có uy tín, nếu lão ta nói với ông nội, e rằng sau này cuộc sống của hắn sẽ rất bi thảm đấy!

Cho nên hắn chỉ dám nhìn Diệp Thành bằng một ánh mắt oán hận, rồi sưng xỉa đem người rời đi, sau khi đánh đuổi tên tiểu nhân này đi, Tôn Hoài Hưng quay đầu lại với vẻ mặt đầy áy náy nói với Diệp Thành: "Đa tạ Diệp Tiên sư đã bỏ qua hiềm khích lúc trước mà ra tay giúp đỡ".


Lúc này, Tôn Hoài Hưng thực sự xấu hổ, Từ Đạc, người mà lão ta yêu quý như cháu trai, không ngờ lại hạ lệnh bắn chết lão ta không chút do dự.
Mà Diệp Thành, người mà lão ta vẫn luôn nói xấu sau lưng, lại ra tay giúp đỡ lão ta trong lúc nước sôi lửa bỏng.


Hơn nữa, lão ta vừa nãy trốn ở bên cạnh xem, lại còn phát hiện ra tu vi của Diệp Thành, chưa nói tới bản thân, e rằng ngày cả anh trai cũng không thể bì kịp, lão ta nào dám bất kính nữa?

Có thể nói, Tôn Hoài Hưng hiện tại đối với Diệp Thành chỉ có bốn chữ, đó là thật lòng bái phục!

Tất nhiên, Diệp Thành không quyết định cứu người vì sợ Từ Đạc gây rối, anh nói một cách thờ ơ: "Tôi cứu ông cũng không miễn phí đâu".


Tôn Hoài Hưng vội vàng cúi đầu cuống quít nói: "Diệp Tiên sư có yêu cầu gì, bang Thiết Chưởng tôi sẽ dốc hết sức phục vụ anh!"

Đúng thế, thật vinh dự khi được làm việc cho một vị đại sư võ đạo, thậm chí có thể là một cường giả Võ Thánh, điều này vinh hạnh đến cỡ nào chứ!

Diệp Thành gật đầu nói: "Vậy thì tốt, sau khi tôi giải cứu Tiết Bách Hợp xong, tôi muốn ông kể chi tiết về chuyện của đám cao thủ Tiêu Nghĩa Tuyệt, Cừu Lăng Vân cho tôi nghe".


"Là, là chuyện đó sao?"

Tôn Hoài Hưng vốn tưởng rằng đối phương sẽ đòi tiền hoặc bảo vật trời đất cơ, nhưng không ngờ chỉ hỏi cái loại chuyện chỉ cần nghe ngóng chút là có thể biết được này, liền nhanh chóng gật đầu đồng ý.


Mãi sau lão ta mới ngớ ra, trong lòng kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra, Diệp Tiên sư này...
Không phải anh ta đang muốn bắt chước Cừu Lăng Vân thách đấu các cao thủ của Hoa Hạ đấy chứ!

Nhưng cho dù Tôn Hoài Hưng trong lòng có thắc mắc như vậy cũng không dám nói ra, Diệp Thành lúc này cũng không hỏi, đạp văng cửa của nhà máy, lao vào.


Tiết Bách Hợp bị trói bên cạnh chiếc máy tiện bị bỏ hoang.
Cơ thể cô ta bị một chiếc xích sắt kiên cố trói lại, mắt bị che bằng vải đen.
Tuy nhiên, đoán chừng Thanh Bang không muốn kích thích trưởng lão nên quần áo trên người cô ta vẫn còn nguyên vẹn.


Cảm giác được có người tới gần, Tiết Bạch Hà đột nhiên sợ hãi co người lại thành một quả bóng, Diệp Thành vươn tay cởi bỏ mảnh vải đen trên mắt cô ta ra, nhàn nhạt nói: "Là tôi".



Động tác của Tiết Bách Hợp lập tức dừng lại, có thể thấy rõ hai hàng nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, nhưng bất chấp việc đó, cô gái vẫn cố chấp ngẩng đầu lên, oán trách nói: "Sao anh lại ở đây? Không phải nói nhiệm vụ đã hoàn thành rồi sao?"

Nhìn vẻ mặt của cô ta, có ba phần tủi hờn, ba phần oán hận, nhưng cũng có ba phần hy vọng, Diệp Thành cũng chả ngọt ngào được lấy một lần, lấy tờ giấy ra nói: "Tôi nhìn thấy cái này mới quyết định đi cứu cô".


"Ôi--!"

Mặt Tiết Bách Hợp đột nhiên đỏ bừng tới tận mang tai, vội vàng muốn vươn tay tóm lấy, nhưng lại quên mất mình còn đang bị dây xích trói chặt, không khỏi rên khẽ một tiếng.


Diệp Thành cũng nhanh chóng vươn tay kéo đứt dây xích sắt trên người cô ta ra, lúc này Tiết Bách Hợp mới cắn môi đứng lên, vẻ mặt đầy oán hận, trong giọng nói còn mang chút nghẹn ngào: "Bây giờ tất cả tâm tư của tôi đều bị anh thấy hết rồi, anh vừa lòng chưa? "

Diệp Thành trong lòng thở dài một tiếng, có câu nói, khó nhất là có được ân tình của mỹ nhân, cho dù là tâm tình như anh, thì nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào.


Nhưng vào lúc này, một bóng trắng đột nhiên lướt qua cửa, là một người phụ nữ trung niên mặc trang phục Hán phục, cầm trường kiếm trong tay, hướng thẳng vào cổ họng Tiết Bách Hợp.


Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, tiện tay đánh tới một chưởng, trực tiếp chặt thanh trường kiếm kia thành mấy đoạn, người phụ nữ kia cũng tái mặt, khóe miệng tràn ra máu tươi, lui về phía sau.


Bà ta đứng vững lại, lau vết máu nơi khóe miệng, hừ lạnh: "Được lắm, có chút bản lĩnh đấy".


Diệp Thành trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, bất mãn nói: "Bà là ai?"

Nếu người phụ nữ này không biết điều, Diệp Thành nhất định sẽ không nương tay, trong giới Tu Tiên, không nói đến phong độ thân sĩ, trên thực tế, nhiều nữ tu ra tay còn tàn nhẫn hung hiểm hơn!

Người phụ nữ còn chưa kịp lên tiếng, thì Nhập Hý đã hoảng sợ mở miệng nói trước: "Chị Tần, sao chị lại ở đây?"


Người phụ nữ chế nhạo: "Tiết sư huynh đẹp trai của em đã được cứu rồi, đứa con hoang của ông ta ở bên ngoài cũng chả có tác dụng gì nữa.
Em nghĩ chị đến đây làm gì?"

Nhập Hý lộ vẻ mặt khó khăn, nhưng vẫn nhanh chóng giới thiệu: "Diệp Tiên sư, đây là Tần Dung tiên tử, con gái út của ân sư tôi và cũng là vợ của bố Tiết Bách Hợp, Tiết Viêm Huy".


"Chị Tần, vị Diệp Tiên sư này là cao thủ mà em mời đến giúp đỡ.
Anh ấy là cực kỳ tài giỏi, vừa nãy mới tự tay đánh chết một vị đại sư võ đạo!"

Sắc mặt Tần Dung đột nhiên trở nên có chút khó coi, địa vị của Nhập Hý trong Dật Tiên các khá cao, cũng là đệ tử cuối cùng của các chủ, cho dù đã gần năm mươi tuổi, nhưng bà ta cũng chỉ là sư tỷ của đối phương mà thôi, vai vế cũng chả cao hơn tí nào.


Mà thân phận của Diệp Thành lại càng khiến người ta kinh ngạc.
Bà ta đã nhìn thấy rất nhiều tài năng trẻ trong những năm qua, nhưng bà ta chưa từng thấy ai có thể giết một đại sư võ đạo ở độ tuổi hai mươi.
Một tài năng như vậy, ngay cả bố của bà ta, các chủ của Dật Tiên các cũng không làm được!

Nếu hai người này hợp lực giết bà ta, không phải sẽ rất phiền phức sao?

- ------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.