Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 773: Lay Chuyển Thần Đao



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Ầm ầm!”  
      Giữa đất trời, không gian nứt vỡ, hỗn độn rít gào, ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ đan xen, vô số sóng năng lượng rực rỡ và sức mạnh pháp tắc xao động trong phạm vi nghìn dặm.

Trận chiến này thật sự khiến người ta kinh hãi, vượt ngoài sức tưởng tượng của những người chứng kiến.

      Từ khi Diệp Thành đến thánh địa Lăng Tiêu tới nay chỉ mới qua nửa canh giờ.

      Thế mà đã có chín thần tướng, hơn hai mươi vị trưởng lão ngã xuống dưới tay anh.

Năm chưởng giáo đạo thống Chân Tiên ít nhất cũng đã chết mất hai, ba vị.

Mấy vạn tu sĩ Kim Đan của thánh địa Lăng Tiêu máu văng đầy trời, ngay cả Thần chủ đời này của thánh địa Lăng Tiêu cũng bị Diệp Thành đánh văng vào hồ, không rõ sống chết.

      Uy lực đáng sợ thế này khiến người nghe kinh hoàng, khiến tất cả tu sĩ dải Ngân Hà khiếp sợ.

      “Sao thằng nhóc đó lại khủng khiếp đến vậy?”  
      Có Thiên Quân lớn tuổi, hai mắt trợn to, liên tục nói.

      “Chỉ với sức mạnh Chân Quân mà đè ép một tông môn Chân Tiên.


Từ lúc nào mà dải Ngân Hà chúng ta xuất hiện nhân vật tuyệt thế như vậy? Có lẽ Lăng Tiêu Chân Tiên năm xưa cũng chỉ đến thế mà thôi”.

      Hồng Liên lão tổ của Bồng Lai Tiên Sơn lắc đầu, trong mắt không giấu nổi sự kinh hãi.

      Minh Sương đứng đằng sau lão, mái tóc sáng như ráng mây tung bay, thân hình thon thả duyên dáng, đôi mắt đẹp như nước hồ mùa thu nhìn Diệp Thành, giống như lần đầu quen biết anh vậy.

      Đáng sợ quá!  
      Diệp Thành thể hiện bản lĩnh vượt ngoài sức tưởng tượng của các tu sĩ dải Ngân Hà.

Hiện tại, anh chỉ có tu vi Xuất Khiếu, nhưng lại vượt cấp giết chết biết bao nhiêu đại tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, thậm chí là trung kỳ.

Mọi người không thể nào tưởng tượng được.

      Cũng chỉ có tôn giả Bằng hiểu được một ít, đạo thống của dải Ngân Hà không toàn vẹn, pháp tắc không lưu giữ hoàn chỉnh, vậy nên Nguyên Anh ở đây nói đúng ra chỉ tính là Ngụy Nguyên Anh, thấp hơn tu sĩ Nguyên Anh chân chính ít nhất là một cảnh giới nhỏ.

      Do đó, năm vị chưởng giáo đạo thống Chân Tiên và thần tướng Côn Luân mới được xem là Nguyên Anh sơ kỳ, Thần chủ áo đen mạnh nhất miễn cưỡng chỉ được xem là Nguyên Anh trung kỳ mà thôi.

Nhưng như vậy vẫn không thể nào che giấu được sự vô địch của Diệp Thành.

Xuất Khiếu trảm Nguyên Anh, lại còn áp đảo như vậy, ngay cả các đại giáo ở biển sao như Vạn Yêu Môn, Trường Sinh Giáo cũng không có thiên tài tuyệt thế bậc này.

Tôn giả Bằng chỉ nghe nói những tiên tông, thánh địa đứng đầu ở thế giới trung tâm biển sao mới có thiếu niên cao quý như vậy.

      “Không hổ là nhân vật quyền năng của tiên tông chuyển thế, nếu cậu ta thành Nguyên Anh, không phải là có thể chém Hợp Đạo luôn hay sao?”  
      Nghĩ đến đây, ngay cả tôn giả Bằng cũng rùng mình.

      Xuất Khiếu chênh lệch với Nguyên Anh không bằng Nguyên Anh so với Hợp Đạo, đó là cách biệt một trời một vực, là khoảng cách giữa người và thần.

Đại năng Hợp Đạo ở sâu trong biển sao có thể xưng tổ xưng tông, trở thành thần linh của một giáo, một vùng, thậm chí là tổ thần, thần sáng thế của một chủng tộc nào đó.

      Nếu Diệp Thành là Nguyên Anh trảm Hợp Đạo thì mới tính là thật sự sánh vai với những thiếu niên tôn quý uy danh chấn động biển sao.

      “Thần chủ của thánh địa Lăng Tiêu mà lại thất bại như vậy sao?”  
      Nhiều người còn không tin, đó là tu sĩ được xưng tụng là cao thủ đứng đầu dải Ngân Hà bao đời nay, thế mà không đỡ được một đòn của Diệp Thành sao? Vậy thì thánh địa Lăng Tiêu cũng yếu quá.

      Hai vị chưởng giáo đạo thống Chân Tiên còn lại bị Diệp Thành đánh cho đứt hết gân cốt, nôn ra máu lùi lại, quay đầu nhìn.

Bọn họ tốt xấu gì cũng đã tránh thoát, Thần chủ áo đen lại bị Diệp Thành đánh bay chìm sâu xuống hồ nước.


      “Ầm!”  
      Lúc này, hồ nước nổ tung, núi non sụp đổ, Thần chủ áo đen dùng đao phá núi bay ra.

      Thanh Hóa Huyết Thần Đao màu đen tuyền trong tay lão ta vang lên tiếng ầm ầm, tỏa ra ánh sáng đen lờ mờ, bao phủ Thần chủ áo đen vào trong.

Đó là một thanh thiên bảo tuyệt thế, cách thần bảo chỉ còn nửa bước, do Lăng Tiêu Chân Tiên dùng máu ma bí ngân cực kỳ hiếm có đích thân luyện chế.

Nghe nói đó là máu của thần ma vẩy lên dãy núi, sinh ra thép, sau khi rèn thành vũ khí có uy lực vượt trội, vô cùng sắc bén, kèm theo sức mạnh thần ma có thể làm Hợp Đạo bị thương.

      Nhưng giờ phút này, Thần chủ áo đen cũng hết sức chật vật, áo trên người bị xé rách tơi tả, hiện ra mũ giáp bằng kim loại sáng lấp lánh.

Nếu không có bộ áo giáp thần bí này bảo vệ cơ thể, lão ta đã bị Diệp Thành đánh nát vụn từ lâu.

      “Họ Diệp kia, ta và cậu không chết không thôi!”  
      Thần chủ đưa mắt nhìn quanh, thấy tình trạng thê thảm của thánh địa Lăng Tiêu, phẫn nộ gào lên, giọng nói chứa đầy sát phạt vô tận và sát khí ngút trời.

Khí tức trên người lão ta tăng vọt, đột phá Nguyên Anh trung kỳ, bước vào Nguyên Anh hậu kỳ.

      Mọi người cảm thấy trên bầu trời như có một vầng mặt trời màu đen treo lơ lửng, chứa đầy sự áp bức và uy hiếp.

      “Lại lần nữa!”  
      Diệp Thành quát lên, đưa tay ra, lại hút tới một ngọn núi cao vạn trượng từ đằng xa.

Anh ôm lấy ngọn núi, đập xuống chỗ Thần chủ.

Thời khắc này, Thần chủ áo đen đã thể hiện ra tu vi đáng sợ của Nguyên Anh hậu kỳ thật sự.

Hóa Huyết Thần Đao trong tay lão ta tung hoành, ánh đao sắc bén, xé rách bầu trời.

Một đao bổ xuống kèm theo ánh đao màu đỏ máu, chém nát ngọn núi cao vạn trượng trong tay Diệp Thành.

      “Ầm ầm!”  
      Diệp Thành liên tục dùng pháp lực tối cao hút đến bảy, tám ngọn núi đều bị Thần chủ áo đen một đao chém nứt.

Anh dứt khoát lấy thiên bảo ra, dùng thiên bảo mà mình đoạt lấy từ trong tay Thiên Quân để chiến đấu với Thần chủ áo đen.

      Nhưng Hóa Huyết Thần Đao trong tay Thần chủ áo đen không hổ danh là thiên bảo tuyệt thế, sắc bén đến mức không thể tưởng tượng.

      “Keng, keng, keng!”  

      Sau vài lần va chạm, thiên bảo trong tay Diệp Thành đều tan nát.

Ngay cả kiếm Phá Quân mà chính tay anh đúc thành cũng kêu lên thảm thiết, bị thương nặng, phát ra tiếng gào đau thương.

      “Họ Diệp kia, thanh thần đao này là do lão tổ đích thân luyện chế, cả dải Ngân Hà không ai có thể đối địch, chắc chắn có thể chém chết cậu!”  
      Thần chủ áo đen cất giọng cười điên cuồng, Hóa Huyết Thần Đao trong tay lão ta kéo ra một đường đao màu máu giữa bầu trời.

Đường đao ấy quanh co uốn lượn, nhưng không hề biến mất, ngược lại giống như thực thể, tỏa ra ánh sáng quỷ dị, hết sức kỳ lạ.

      “Thế sao?”  
      Diệp Thành khinh thường hừ một tiếng, dứt khoát vứt bỏ thiên bảo, hai tay nắm thành quyền thủ thế.

Tựa như tiên hạc bay múa trên không, như cột trụ đại bàng và rồng, như cung tên lên dây, như hoa sen nở rộ.

Ánh sáng vàng lấp lánh bung tỏa từ trong nắm đấm của Diệp Thành, một quyền đánh nát hư không, va chạm với Huyết Hóa Thần Đao.

      “Ầm!”  
      Lần đầu tiên Thần chủ áo đen bị ép lùi lại.

      Hai mắt lão ta kinh hãi nhìn hai tay của Diệp Thành, thấy lòng bàn tay Diệp Thành chạm vào Hóa Huyết Thần Đao nhưng không hề bị thương, lão ta không khỏi ngạc nhiên: “Đây là quyền pháp gì vậy? Sao cậu có thể dùng xác thịt chống đỡ thần đao của ta?”  
      “Chết đi!”  
      Sát khí sắc bén dâng trào trong đôi mắt màu vàng của Diệp Thành.

      Hai tay anh đánh vỡ hư không, tỏa ra ánh sáng nắm đấm màu vàng vô tận.

Minh Vực Thần Quyền được Diệp Thành sử dụng đến cực hạn, đó là quyền pháp trấn áp vũ trụ của U Uyên Minh Vương.

Bây giờ tu vi đã đạt đến Bán Bộ Thiên Quân, Diệp Thành mới chỉ thể hiện được chút ít uy lực, nhưng cũng đáng sợ vô cùng.

      “Ầm!”  
      Khoảnh




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.