Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 78: Không Phải Vì Nhiệm Vụ





Vẻ mặt của Tần Dung thay đổi, cuối cùng bà ta lạnh lùng nói: "Diệp Thành phải không? Nhiệm vụ của cậu bây giờ đã hoàn thành.
Biết điều thì đi đi".


Diệp Thành khinh thường liếc đối phương một cái, nhẹ giọng nói: "Nếu không thì sao?"

Tần Dung lập tức nghiến răng nghiến lợi quát: "Diệp Thành, đừng tưởng rằng cậu là đại sư võ đạo thì có thể kiêu ngạo.
Bố tôi đường đường là Pháp Thánh, chỉ cần giơ tay là có thể giết chết cậu đấy!"

Diệp Thành cong môi nói: "Điều tôi thích làm nhất chính là nói không với những kẻ tự cao tự đại".


Tần Dung như thể bị những lời này làm cho cứng họng, mãi không thốt ra được câu nào, bà ta đảo mắt rồi đột nhiên nở một nụ cười ‘hoa hậu’ nói: "Diệp Tiên sư, vừa rồi tôi nhất thời nóng vội, đắc tội rồi.
Cậu cứu con tin, vì nước phục vụ, Dật Tiên các chúng tôi vô cùng cảm kích.
"

Vừa nói, bà ta vừa liếc Tiết Bách Hợp với ánh mắt hung ác, nói: "Nhưng bây giờ, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành.
Loại con hoang này không có tác dụng gì cả, chỉ cần cậu để tôi giết nó thì tôi sẵn sàng trả gấp đôi thù lao mà Nhập Hý sư muội trả trước đây".


Sắc mặt Nhập Hý có chút thay đổi, công bằng mà nói, cô ta rất thông cảm với Tiết Bách Hợp, nhưng với tư cách là con gái của các chủ, Tần Dung có đủ tự tin và vốn liếng để hứa như vậy!

Tiết Bách Hợp cũng run lên, cô ta nhớ trước đây Diệp Thành đã nói rằng sau khi nhiệm vụ đã hoàn thành, sẽ mặc kệ cô ta mà rời đi, bây giờ đối phương cũng đã nói lời này, anh ấy sẽ không...



Cô ta vô thức nhìn Diệp Thành nói: "Diệp Thành, lần này anh tới cứu tôi, cũng là vì nhiệm vụ sao?"

Trước khi Diệp Thành kịp lên tiếng, Tần Dung đã cười nói: "Đương nhiên là thế rồi.
Loại con hoang do tiểu tam sinh ra như mày, mày thật sự nghĩ sẽ có người thích mày sao? Nếu không có nhiệm vụ được ủy thác từ Dật Tiên các chúng tao, mày nghĩ những người như Diệp Tiên sư đây sẽ để ý đến mày chắc? "

Những lời này ngay lập tức khiến Tiết Bách Hợp rơi nước mắt, hai điều cô ta ghét nhất trên đời là mẹ cô ta là tiểu tam, hai là việc Diệp Thành đến bảo vệ bản thân cô ta chỉ là vì nhiệm vụ.


Bây giờ bị hai việc đau đớn này cùng đâm vào, ngay cả người phụ nữ mạnh mẽ cũng không chịu nổi, lập tức Tiết Bách Hợp gần như sụp đổ.


Nhưng vào lúc này, Diệp Thành ôm lấy cô ta, lạnh nhạt nói: "Tôi từ chối, lần này tôi tới cứu cô ấy, không phải là vì nhiệm vụ".


“Cái gì?!”, Tần Dung và Tiết Bách Hợp đều bị sốc, nhưng một người thì kinh sợ, người còn lại thì ngạc nhiên.


Lúc này Nhập Hý cũng mở miệng giải thích: "Đúng là Diệp Tiên sư quyết định đến cứu người không phải vì nhiệm vụ mà tôi giao phó, mà vì anh ấy nhìn thấy tờ giấy mà cô Tiết để lại trong phòng ngủ".


"A--!"

Lời nói của Nhập Hý lập tức khiến Tiết Bách Hợp cảm động đến rơi nước mắt, cô ta mặc kệ tất cả nhào vào vòng tay của Diệp Thành, bám chặt lấy thân hình gầy gò của anh, không muốn buông ra.


"Ghê tởm …", Tần Dung nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ cần cậu giao nó cho tôi, tôi sẵn lòng giới thiệu cậu đến Dật Tiên các.
Những mỹ nữ trong đó như mây, tất cả họ đều là những tiên tử cao quý và tao nhã.
Tốt hơn loại con hoang này gấp vạn lần! Đó mới là kiểu phụ nữ xứng với cậu.
Cậu định trở thành kẻ thù của toàn bộ Dật Tiên các vì con tiện nhân này sao? "

Cơ thể Tiết Bách Hợp lại run lên, lần này cô ta bắt đầu lo lắng cho Diệp Thành.
Nghe giọng điệu của người phụ nữ kia, Dật Tiên các dường như có thể lực rất mạnh, nếu anh ấy kiên quyết bảo vệ bản thân mình rồi gặp phải bất trắc thì sao?

Nghĩ đến đây, Tiết Bách Hợp không khỏi thì thào: "Diệp Thành, hay là anh giao tôi cho bà ta đi, người phụ nữ đó nói đúng, không nên trì hoãn tương lai tốt đẹp của anh vì một người phụ nữ như tôi".


Vừa nói, cô ta lại bất giác rơi nước mắt, dường như đã chấp nhận số phận của mình.


Nhìn thấy tình cảnh này, Diệp Thành chủ động vươn tay ra ôm Tiết Bạch Hợp vào trong lòng, nói: "Đừng lo lắng, có tôi ở đây, không ai dám động tới tôi đâu".


Lực của cái ôm này không hề yếu, thậm chí có thể khiến Tiết Bách Hợp có chút ngạt thở, nhưng cô ta lại cảm thấy vô cùng an toàn với lực ôm này, vui vẻ nhắm mắt lại, khẽ "vâng" một tiếng.



Lúc này vẻ mặt của Tần Dung vô cùng ảm đạm, bà ta lạnh lùng nói: "Cậu thật sự muốn đối đầu lại với Dật Tiên các có Pháp Thánh canh giữ vì con bé này sao?"

Diệp Thành liếc nhìn bà ta một cái, khinh thường nói: "Bất kể là ai, chỉ cần dám làm tổn thương Tiết Bách Hợp, tôi sẽ tiêu diệt cả nhà hắn".


Tần Dung cả người run lên, tức giận hét lên: "Được, được lắm! Tên họ Diệp kia, cậu nhớ mặt tôi đấy!"

Mặc dù tức giận như vậy, nhưng bà ta vẫn có lý trí, biết mình nhất định không phải đối thủ của Diệp Thành, nên sau khi buông ra một câu đầy ác ý, liền tức giận rời đi.


Nhập Hý nhìn thấy bà ta rời đi, khuôn mặt tràn đầy áy náy: "Diệp Tiên sư, tôi thực sự xin lỗi, tôi sẽ trở lại Dật Tiên các, nói với sư phụ mọi chuyện, ra sức khuyên ông già ấy tha cho cô Tiết".


Diệp Thành gật đầu với cô ta, cũng không quan tâm lắm, anh đường đường là Tiên Đế tung hoành tinh vũ, chả nhẽ lại đi sợ một môn phái bé tẹo ở Địa Cầu hay sao?

Nhập Hý thở dài, nhìn Tiết Bách Hợp trong vòng tay của Diệp Thành với một chút ghen tị, rồi cùng Tôn Hoài Hưng chào tạm biệt, thôi không làm "bóng đèn" nữa.


Tiết Bách Hợp ôm chặt Diệp Thành trong lòng, yên lặng tận hưởng cảm giác an toàn hiếm có, nhưng đột nhiên cô ta mở mắt kêu lên: "Hỏng rồi, hỏng rồi, người phụ nữ kia không giết được tôi, chẳng lẽ sẽ đi giết mẹ tôi sao!"

Diệp Thành cười nói: "Đừng lo lắng, mẹ cô sau khi cô bị bắt đi đã được bọn Nhập Hý bảo vệ rồi.
Bà ấy sẽ không thiệt thòi khi là mẹ cô đâu.
Hai người nên chuyển vào biệt thự của tôi sống, ở đó sẽ không có ai có thể làm hại hai người".


Diệp Thành rất tự tin về điều này, bởi vì việc đào kênh đã kết thúc, chỉ cần đại trận hoàn thành, linh khí của toàn bộ sông Thương Lan sẽ bảo vệ biệt thự.
Nếu không phải người tu luyện trong giai đoạn Xuất Khiếu, sẽ không thể phá vỡ được nó.
Truyện đăng tải trên ReadMe (Android) và FindNovel (iOS).


Tiết Bách Hợp hít một hơi, ngước nhìn Diệp Thành đầy mong đợi: "Vậy tôi tới sống chung với tư cách bạn gái của anh sao? Anh thích tôi không?"

Diệp Thành im lặng, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, trong lòng anh chỉ có con đường tu hành, anh không có hứng thú với chuyện tình cảm nam nữ.



"Hóa ra là tôi hiểu lầm rồi".


Gặp tình huống như vậy, Tiết Bách Hợp thất vọng cúi đầu xuống, đôi chân xinh đẹp của cô ta liên tục giậm trên mặt đất.
Nhưng rất nhanh ngay sau đó, cô ta lại ngẩng đầu lên và mỉm cười:

"Nếu đã như vậy, thế thì cho em tỏ tình đi".


Nói rồi, cô ta mạnh dạn bước tới, ôm lấy cổ Diệp Thành nói: "Em biết, anh không phải người bình thường, em cũng không cần anh đáp lại, nhưng ít nhất...
là mối tình đầu trong đời, không nói ra em sẽ hối hận cả đời mất".


Ánh mắt Diệp Thành tĩnh lặng nhìn đối phương, Tiết Bách Hợp đỏ bừng mặt khi bắt gặp ánh mắt này của anh, nhưng ngay sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Thành kiên định nói:

"Diệp Thành, em thích anh, em rất rất rất thích anh".


- ------------------


.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.