Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 788: Lập Tông Phái





Ngoài ra thì Diệp Thành còn dùng Thiên Địa Vạn Linh Thủy để gột rửa cơ thể, rửa sạch tất cả những tàn dư và tạp chất trong chân nguyên và cơ thể.

U Uyên Minh Vương tuy có thể cắn nuốt khí huyết và nguyên anh của kẻ địch, tăng trưởng tu vi cực nhanh nhưng loại sức mạnh đoạt lấy này không phải do bản thân tu luyện từng bước mà thành, không thể nào dùng thuần thục như của chính bản thân được.

      Kiếp trước tu vi Diệp Thành từng bị lẫn tạp chất như thế này, cuối cùng tu vi không tinh thuần, cơ thể cũng không đủ rắn chắc, không thể chắn được tiên kiếp, kiếp này chắc chắn anh sẽ không tái phạm.

      Anh tẩy sạch hết lần này đến lần khác, gột rửa hết lần này đến lần khác.

      Anh tôi luyện cả cơ thể và chân nguyên khiến chúng càng lúc càng rực rỡ, đến cuối cùng gần như không hề có tạp chất, gần với thân thể Lưu Ly Bất Hoại.

Nếu có tu sĩ nhìn gần thì sẽ phát hiện làn da của anh trơn bóng không tì vết, không hề có bất cứ lỗ chân lông và vết thương nào.

      Nói một cách nghiêm khắc thì bây giờ Diệp Thành mới coi như tiếp cận Kim Thân thật sự.

Mỗi một hơi thở của anh, mỗi một bước chân của anh đều giao thoa với biển nguyên khí cuồn cuộn, với pháp tắc giữa trời đất, anh tựa như đứa con được trời đất sinh ra.

      Thế nên nếu xét từ bên ngoài, Diệp Thành càng nho nhã, càng bình thường, khí tức lại càng mờ mịt, hoàn toàn không nhìn ra chút tu vi nào.


Cho dù là Thiên Quân Nguyên Anh không mở pháp nhãn ra quan sát với pháp lực tối cao thì cũng không thể dò ra được trong cơ thể Diệp Thành có chân nguyên, vì anh gần như đã hòa hợp với đại đạo, hòa vào với pháp tắc của tự nhiên.

      Anh xuống núi, nhiều đệ tử Hoa tộc và đệ tử của thánh địa Lăng Tiêu đều lướt qua vai anh, thậm chí không phát hiện ra anh.

      Mãi đến khi Thu Linh Nhi đang chơi đùa nhảy nhót, thấy Diệp Thành thì khẽ sững người, gọi một tiếng Diệp Thiên Quân, mọi người mới phát hiện sự tồn tại của Diệp Thành.

      Chẳng mấy chốc, cả dải Ngân Hà đều chấn động.

      Bố mẹ của Diệp Thành, Dao Nhi, tôn giả Bằng, Tiêu Nghĩa Tuyệt, đại trưởng lão đều nhao nhao ùa tới.

Dao Nhi vô cùng kích động, ôm chặt Diệp Thành không chịu bỏ ra.

Đại trưởng lão cũng nước mắt lưng tròng, khóc lóc thảm thiết.

      "Hửm, Diệp Thiên Quân, tu vi bây giờ của cậu là gì?"  
      Tôn giả Bằng bỗng kinh ngạc nói, lúc này lão hoàn toàn không nhìn thấu được Diệp Thành.

      Nếu nói ba năm trước trong mắt lão, Diệp Thành như một thanh bảo kiếm tuyệt thế tuốt ra khỏi vỏ, tài năng lộ rõ, lúc nào cũng có thể chém chết kẻ địch, mạnh mẽ không gì cản nổi, vậy thì bây giờ anh như một đầm nước sâu, nhìn như không hề gợn sóng nhưng sâu không lường được, không thể thấy đáy.

Thậm chí năm đó lão có thể nhìn ra Diệp Thành đang ở cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong, nhưng giờ lão còn không thể xác định cảnh giới của anh.

      "Ha ha".

Diệp Thành chỉ cười, không trả lời.

      Những người khác cũng không dám hỏi thêm, chỉ càng thêm kính sợ.

Nếu không nhìn ra tu vi của một người thì chỉ có một khả năng duy nhất, cảnh giới của người đó đã vượt xa khỏi tầm mắt của họ, xa không thể với tới, ngay cả cơ hội để chạm vào cũng không có.

      Diệp Thành chính là như vậy.

      "Hôm nay tôi xuất quan, có những chuyện cũng nên giải quyết.

Nếu ngũ đại đạo thống Chân Tiên kia đã không biết điều như vậy thì hãy làm vật huyết tế để Hoa Hạ ta quật khởi đi!"  
      Nghe xong lời kể của Dao Nhi, ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt Diệp Thành.

      Nửa ngày sau, tin tức Diệp Thiên Quân xuất quan thoáng cái đã truyền khắp cả dải Ngân Hà.


Cùng với đó còn có một chuyện làm mọi người chấn động - Hoa tộc sắp lập tông phái ở thần sơn của thánh địa Lăng Tiêu! Diệp Thành tuyên bố rằng sẽ chém hết ngũ đại đạo thống Chân Tiên, làm vật tế cho Hoa Hạ quật khởi!  
      Tin tức vừa truyền ra, không chỉ cả dải Ngân Hà mà các môn phái trong biển sao cũng chấn động.

      Ba năm nay Diệp Thành không xuất hiện, ngay cả một số tiểu bối của Hoa tộc cũng dao động.

Mà những tu sĩ bên ngoài còn đoán rằng, liệu có phải Diệp Thành bị thương nặng đã chết rồi không.

Nhưng lúc này, anh xuất quan với cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, cả dải Ngân Hà đều kinh hãi, không ai dám rục rịch.

      Đặc biệt là lời Diệp Thành tuyên bố khiến các hành tinh đều chấn động.

      "Diệp Thiên Quân cuối cùng cũng lập tông phái rồi".

      Nhiều tu sĩ già nghe vậy thì đều thở dài, đặc biệt là những trưởng lão của các môn phái có thù với Diệp Thành thì càng lo lắng và tuyệt vọng.

      "Lập tông phái thì đã sao? Cho dù Diệp Thiên Quân không làm thế thì Hoa tộc vẫn còn đó mà?", có tiểu bối tò mò.

      Một số trưởng lão từng trải liền bắt đầu dạy dỗ, Hoa tộc và tông phái là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

      Diệp Thiên Quân không lập tông phái thì Hoa tộc chỉ là một tộc người có hơn tỷ người mà thôi.

Nhân số này cũng được xem là nhiều ở Địa Cầu, nhưng nếu đặt trong dải Ngân Hà mà hành tinh nào cũng có hàng chục hàng trăm tỷ người thì quả là nhỏ bé không đáng kể.

      Năm đó thánh địa Lăng Tiêu thống trị mấy chục tộc nô lệ, mỗi một tộc ít thì mấy chục triệu, nhiều thì một tỷ, chẳng có tộc nào yếu hơn Hoa tộc là bao.

      Một tộc nhỏ như thế này dù chiếm được thánh địa Lăng Tiêu cũng không thể nào thống trị dải Ngân Hà, cùng lắm chỉ miễn cưỡng chiếm được thần sơn.

      Bởi vì nhân số không đủ, tu sĩ cấp cao cũng không đủ, cho dù có một số ít những cao thủ như Tiêu Nghĩa Tuyệt trấn giữ thì cũng không thể làm nên chuyện, các tiên tông thế gia dù khẩu phục nhưng trong lòng chưa chắc đã phục.

      Nhưng lập tông phái thì lại khác!  
      Cái gọi là tông phái, đó là trăm sông quy về một biển, có thể dung nạp rất nhiều, không phải tu sĩ của Hoa tộc cũng có thể nhập tông tu luyện.

Một khi Diệp Thành lập tông môn thì sẽ chiêu mộ đệ tử từ dải Ngân Hà, thậm chí có những Thiên Quân tán tu cũng có thể sẽ rục rịch bái vào thánh địa Lăng Tiêu để tu hành, nhận được sự chỉ dẫn của Diệp Thành.

Dù sao Diệp Thành dùng cơ thể Xuất Khiếu để chém Nguyên Anh, chắc chắn phải có đạo thống thông thiên triệt địa.

      Như vậy thì thế lực của Hoa tộc và Diệp Thành sẽ như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, thậm chí có thể một đến hai năm là đã có thể khôi phục được bảy phần khí thế của thánh địa Lăng Tiêu năm đó.


      Cả dải Ngân Hà sẽ vẫn quỳ rạp xuống dưới chân Hoa tộc, kính sợ Hoa tộc như kính sợ thánh địa Lăng Tiêu năm đó vậy.

      "Vậy sao? Vậy chúng ta làm sao ngăn chặn?"  
      Các tiểu bối của các tông đã nghe hiểu thì đều kinh hoàng tột độ.

Không ai muốn trên đầu họ lại có thêm một thế lực lớn như thánh địa Lăng Tiêu trấn áp.

      "Cứ quan sát đã, xem ngũ đại đạo thống Chân Tiên nói thế nào.

Nếu Diệp Thiên Quân không bình ổn được ngũ đại đạo thống Chân Tiên thì mọi người sẽ chỉ kính trọng cậu ta mà không sợ hãi cậu ta".

Có trưởng lão suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói chậm rãi.

      Khoảnh khắc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào thánh địa Lăng Tiêu và ngũ đại đạo thống Chân Tiên.

      Dải Ngân Hà, Dược Thần Hoàng, Dược Vương Tông.

      Vốn nơi này có một màn tiên quang quanh năm chiếu rọi, ngàn luồng khí lành, hào quang rực rỡ, kỳ hoa dị thảo, linh dược khắp đảo, nhưng lúc này, từng tầng gió bão và mây mù bao phủ hoàn toàn hòn đảo, nhìn từ bên ngoài không thể nhìn thấy được.

Chỉ có thể nhìn thấy từng tia chớp màu xanh rền vang giữa mây mù và gió bão, ngăn cách giữa hai thế giới, như ẩn chứa một thế giới khác.

      Sau khi thánh địa Lăng Tiêu bị tiêu diệt, đám người của Dược Vương Tông sợ thần lực của Diệp Thành, không dám ở trên con thú khổng lồ Lăng Tiêu nữa mà lui về hành tinh của mình, bế quan ở ẩn, mong rằng có thể tránh được họa.

      Trong nhà tổ, tông chủ các đời Dược Vương Tông và hai lão tổ có khí tức khổng lồ đang ngồi xếp bằng.

      Cho dù U Mộc lão tổ và chưởng giáo của Dược Vương Tông đã chết, lúc này vẫn còn ba vị Nguyên Anh nhưng mọi người vẫn mặt ủ mày chau.

      Một lão tổ khá trẻ tức tối nói: "Diệp Thiên Quân thật quá đáng, muốn đuổi tận giết tuyệt.

Chúng ta đã liên tiếp nhân nhượng, bế sơn vạn năm để tránh mũi dùi của cậu ta rồi, cậu ta còn muốn làm thế nào nữa? Muốn san bằng Dược Vương Tông chúng ta sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.