Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 791: Giết Người Chỉ Bằng Một Ánh Mắt





"Diệp Thiên Quân không sáng suốt chút nào, giành thiên hạ và trị thiên hạ là hai chuyện khác nhau.

Có thể dùng vũ lực để xóa sổ thánh địa Lăng Tiêu, nhưng muốn áp chế chinh phục dải Ngân Hà, thì chỉ có thể dựa vào thủ đoạn, lên kế hoạch tỉ mỉ.

Nếu như có mấy trăm năm, dần phân hóa các tông môn, lôi kéo các lão tổ, chia chác lợi nhuận, hứa hẹn lợi ích với bọn họ, vừa đấm vừa xoa thu phục bọn họ, thì hôm nay sẽ không gặp phải cục diện này”.  
Nguyệt Hoa trưởng lão nhỏ giọng nói, Lâm Hiểu Lôi cũng khẽ gật đầu.  
Bọn họ đều là những nhân vật có máu mặt của núi Bồng Lai, dưới tay có mấy trăm mấy nghìn đệ tử, đương nhiên họ biết nếu chỉ dựa vào sức mạnh thì không thể thống trị được.

Các đệ tử bên ngoài thì tỏ vẻ tôn kính, nhưng bên trong lại ngầm chống đối.

Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó dây, những tình huống này chẳng khác gì giới thế tục, thậm chí là xã hội hiện đại ở Địa Cầu.  
Tuy họ là người tu chân nhưng dù sao cũng là người.

Đã là người thì sẽ có giang hồ, có tranh chấp lợi ích.


Kiếm pháp dù mạnh đến đâu cũng không thể một nhát chém đứt.  
Tiêu Nghĩa Tuyệt cau mày đầy tự trách, có một số chuyện nên nói với Diệp Thành từ trước.  
Hiền đệ của mình tuổi còn trẻ, tu tiên đến giờ mới chưa đầy ba mươi lăm tuổi, vẫn chưa hiểu rõ nhiều chuyện trên đời, cũng chưa luyện nhuần nhuyễn việc xử lý các mối quan hệ tình người, nên mới rơi vào tình cảnh khó xử như thế này.  
Thậm chí đại lễ lập phái lần này còn được trực tiếp trên khắp dải Ngân Hà, có Thiên Quân của thánh địa Lăng Tiêu đã dùng đại pháp lực truyền những hình ảnh ở đây đến từng thiên vực, thành phố của dải Ngân Hà, hóa thành những màn trời vắt ngang trời.  
Vô số tu sĩ, người phàm đều đổ xô ra đường lớn ngõ nhỏ để xem.  
Còn trưởng lão của các tông, lão tổ các thế gia có thân phận địa vị cao thì đang ngồi ở trung tâm Vạn Sự Lâu, vừa thưởng thức trà, có thị nữ xinh đẹp đứng hầu bên cạnh, vừa cười nói.  
“Diệp Thiên Quân làm sai thật rồi, cậu ta tưởng mình đánh được thánh địa Lăng Tiêu thì mọi người sẽ phục tùng cậu ta sao? Nào có chuyện tốt như vậy? Năm đó khi thánh địa Lăng Tiêu hiệu lệnh thiên hạ, chẳng phải cũng có Trường Sinh Tông, Phi Tiên Ngũ Tổ chống đối sao?”  
“Mạnh thì có mạnh, thủ đoạn cũng hơn người, nhưng muốn thống trị dải Ngân Hà thì cậu ta còn non lắm”.  
Các Chân Quân nói cười vui vẻ.  
Đối với cường giả số một mới nổi của dải Ngân Hà là Diệp Thành, rất nhiều người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại vô cùng ghen ghét.

Nhất là Diệp Thành lại sinh ra từ Hoa tộc nhỏ bé, trong mắt rất nhiều con cháu thế gia tự nhận mình có thân phận, huyết thống cao quý, thì anh chỉ như một trọc phú giàu xổi, nhất thời đắc thế mà thôi.  
“Hừ, anh ta tưởng mình là Lăng Tiêu Chân Tiên, có thể một người trấn áp cả dải Ngân Hà chắc?”  
Con trai trưởng của một thế gia Thiên Quân, người đeo bội kiếm, mặc trường bào màu trắng, phong lưu nho nhã, có tu vi Kim Đan, cười khẩy nói.  
Còn lúc này, trong đại điện.  
“Ha ha ha!”  
Dường như gặp phải chuyện tức cười nhất trên đời, Diệp Thành cười lớn, ôm bụng mà cười, suýt nữa thì lăn từ trên bục xuống.

Tiếng cười đó không chỉ truyền khắp đại điện, mà còn chấn động trăm dặm, khiến cả thánh địa Lăng Tiêu rung chuyển.  
“Chống đối sao? Chỉ dựa vào bọn họ mà cũng làm được chắc?”  
Diệp Thành cười ngặt nghẽo, mắt anh nheo lại, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, dường như có một tia sáng vàng đang dần thấm ra.

Thậm chí rất nhiều lão tổ rùng mình, chỉ cảm thấy linh hồn dâng lên sự lạnh lẽo, như bị một thanh kiếm sắc bén kề vào.  
Anh càng cười, sắc mặt của các lão tổ càng khó coi.  
“Diệp Thiên Quân, cậu có ý gì vậy?”  
Cuối cùng, Kim Quả La Hán tính tình nóng nảy, không nhịn được nữa, đen mặt bước lên phía trước, đang định lên tiếng chất vấn.  
“Ồn ào!”  
Diệp Thành bỗng trợn mắt.  
“Vèo!”  

Chỉ thấy ánh sáng vàng lóe lên trong mắt anh, một luồng ánh sáng màu vàng chói mắt xẹt qua đại điện, giống như một tia chớp lóe lên giữa hư không.

Kim Quả La Hán không kịp phản ứng đã bị luồng ánh sáng kia xuyên qua đầu, máu tươi phun cao mấy chục trượng như suối.

Thi thể của lão bị kéo bay ra cửa đại điện.  
Mọi người lập tức chấn động, sắc mặt các lão tổ đều cứng lại.  
Một lúc lâu sau, giọng nói thong thả của Diệp Thành mới vang lên: “Từ lúc nào đến lượt các ông ngắt lời lúc tôi đang nói vậy?”  
Diệp Thành nói xong, cả đại điện đều im phăng phắc, sắc mặt các lão tổ đều cứng đờ.

Nhất là đám Triệu Hoài An, Tông chủ Trường Sinh Tông, bọn họ không dám tin Diệp Thành dám ngang nhiên giết người ngay trong đại lễ lập tông, trước mặt rất nhiều lão tổ và vô số tu sĩ như vậy.  
Phải biết rằng, hiện giờ có không biết bao nhiêu tu sĩ và người phàm trên khắp dải Ngân Hà đang xem đại lễ thông qua màn trời.

Chuyện Diệp Thành giết Kim Quả La Hán đã được hàng tỷ người chứng kiến.

Cho dù là Thần chủ của thánh địa Lăng Tiêu thì e rằng cũng phải kiêng dè mấy phần.  
“Bịch!”  
Lúc này, thi thể của Kim Quả La Hán mới rơi xuống ngoài điện.

Mọi người nhìn kĩ, chỉ thấy một binh khí nhìn như ảo như thực, tỏa ra ánh vàng rực rỡ, cắm sâu vào đầu lão, xuyên qua cả Tử Phủ và thức hải, ghim chặt xuống mặt đất ở ngoài điện.

Hình dáng của binh khí kia đang dần mờ đi, không thể nhìn rõ rốt cuộc là thứ gì.

Có mấy tu sĩ đang đứng xem bên cạnh, bị máu bắn đầy người, ai nấy đều hoảng hốt nhảy sang hai bên.  
“Diệp Thiên Quân… Sao cậu dám?”  
Một luồng ánh sáng màu đen bay từ trong thi thể kia ra, chính là nguyên anh của Kim Quả La Hán.

Lão chỉ to một tấc, toàn thân bao trùm trong sương mù, vô cùng kinh hãi, vẻ mặt khó hiểu, không tin Diệp Thành dám giết lão trước mặt mọi người.

Lúc này, lão đang trợn to hai mắt, tức giận nhìn Diệp Thành, phát ra từng luồng thần niệm kêu lên.  
“Chỉ là con kiến mà thôi”, Diệp Thành chỉ phất ống tay áo.  

“Bốp!”  
Nguyên anh của Kim Quả La Hán liền vỡ nát.  
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả các tu sĩ đều biến sắc, nhất là các lão tổ Nguyên Anh lại càng tái mặt, âm trầm đến cực điểm.

Diệp Thành hủy xác thịt, tuy nghiêm trọng nhưng không phải chuyện không thể tha thứ.  
Dù sao đến cảnh giới như Nguyên Anh, đổi thân xác cũng là chuyện rất dễ dàng, có đủ bí pháp đoạt xá.

Giống như đánh gãy tay chân của người khác trên Địa Cầu, tuy là phạm pháp nhưng không đến mức là tội chết.  
Nhưng phá hủy nguyên anh chính là giết người! Là linh hồn bị tiêu diệt!  
Hơn nữa anh còn giết người trước mặt nhiều lão tổ, có mấy lão tổ định ra tay ngăn cản, nhưng đã muộn.

Lúc này, sắc mặt của bọn họ đều vô cùng lạnh lùng, trong thân thể mơ hồ có dao động pháp lực bao trùm.

Nhất là Triệu Hoài An, hai mươi tư vầng trăng xung quanh đang rục rịch, dường như muốn bắn ra.  
“Diệp Thiên Quân, cậu có ý gì vậy?”  
Hồng Liên lão tổ biến sắc, miễn cưỡng hỏi.  
“Lão trọc đầu này ăn nói bất kính với bản tọa, bản tọa chỉ muốn dạy một bài học nhỏ, không ngờ lão ta còn không chống đỡ nổi một ánh mắt của tôi, yếu ớt quá”.  
Diệp Thành lắc đầu, dường như đang thương tiếc, nhưng lại không che giấu ý châm biếm trong đáy mắt.  
Các lão tổ khác đều nhíu mày, nhất là mấy trưởng lão ở ngoài điện suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Đó là lão tổ của Thánh Phật Tự, tu hành đã một vạn hai nghìn năm, tinh thông ba mươi sáu bí thuật Thiên Canh của Thánh Phật Tự, được xưng tụng là Bất Hoại Kim Cương La Hán.

Thiên Quân bình thường dùng thiên bảo cũng chưa chắc có thể khiến lão bị thương, tên tuổi ngang với U Mộc lão tổ.  
Vậy mà Diệp Thành lại bảo lão quá yếu, không chịu nổi một đòn?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.