Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 847: Thế Lực Khủng Bố





Ngày hôm ấy, rất nhiều người đều đổ xô ra đường.

Mấy tỉ người trên Địa Cầu đều canh chừng trước ti vi, máy tính, điện thoại di động để quan sát trận chiến tuyệt thế hiếm có.

Có người còn hô hào rằng đây chính là trận chiến mạnh mẽ nhất giữa loài người và dị tộc.

Lời xì xầm bàn tán liệu cuối cùng Diệp Thành có xứng đáng trở thành người mạnh nhất hay không vẫn còn đang trong thời kỳ tranh luận.

Nhưng tám đại dị tộc thì chắc chắn chính là thế lực vô cùng khủng bố.

“Xin chào quý vị và khán giả đang xem truyền hình, tôi là MC Lam Quang, hiện đang có mặt tại buổi phát sóng trực tiếp.

Lúc này đây, cuộc chiến đỉnh cao khiến tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn sắp sửa diễn ra.

Diệp môn chủ của phái Sương Diệp đã mấy ngày không rời khỏi núi Hoành Lan rồi.

Theo nguồn tin đáng tin cậy mà tôi nhận được, anh ấy đang ngồi tĩnh tọa rên mỏm đá sát vách núi Hoành Lan để chờ đợi tám đại dị tộc tới.

Vậy, rốt cuộc lần này tám đại dị tộc sẽ mang theo bao nhiêu tu sĩ cảnh giới Kim Đan đây? Mọi người hãy cùng quét mã QR bên dưới để tham gia dự đoán nào…”  

Lam Quang đứng ở chính giữa quảng trường tòa nhà cao nhất Tô Bắc - Thế Mậu Thiên Tứ, phát sóng trực tiếp cho rất nhiều người cùng xem.

Không chỉ có mỗi phát sóng trực tiếp, ngay cả các đài truyền hình hay sòng bạc quy mô lớn trong hiện thực cũng đều tổ chức “cá độ” trận chiến của Diệp Thành.

Tám đại dị tộc sẽ dẫn theo bao nhiêu tu sĩ cảnh giới Kim Đan, hay phái ra bao nhiêu người, Diệp Thành có thể chống đỡ được bao lâu, cuối cùng phe nào thắng phe nào thua… có vô số câu hỏi được đưa ra để cá cược.

Phần đông mọi người đều cho rằng, chắc hẳn mỗi tộc trong tám đại dị tộc sẽ phái một người đến, kiểu gì cũng không quá mười người.

Năm xưa, Diệp Thành từng có danh xưng là cường giả đứng đầu Địa Cầu, anh cũng từng đánh bại thánh địa Lăng Tiêu, thiết nghĩ sẽ không thể thua quá dễ dàng.

Hơn nữa, anh còn có giới tu luyện Hoa Hạ trợ giúp, bởi vậy sẽ khó mà dự đoán được kết quả trận chiến.

Nhưng phần đông vẫn cược cho Diệp Thành thắng, vì suy cho cùng anh vẫn thuộc Nhân tộc, trong lòng mọi người đều hi vọng anh có thể giành chiến thắng.

Còn lúc này đây, nơi chân trời “uỳnh uỳnh” truyền đến dị tượng, khiến tất cả mọi người đều ngẩng đầu.

Chỉ thấy một dải mây màu đỏ như máu với khí thế mạnh mẽ xẹt ngang qua bầu trời, rõ ràng chính là tu sĩ cảnh giới Kim Đan của dị tộc đang tới.

Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu, phía sau dải mây đỏ kia, còn có cả một, hai, ba… mười, hai mươi, ba mươi… dải mây khác nữa.

Sau cùng, phải có đến hàng trăm bóng dáng khủng bố, chấn động thiên hạ xuất hiện trên đỉnh núi Hoành Lan, nhìn lại thấy đông như kiến cỏ, phủ kín cả bầu trời.

Giây phút ấy, tất cả mọi người trên Địa Cầu đồng loạt trợn mắt há miệng, trưng ra vẻ mặt khó mà tin nổi!  
Rồng cưỡi mây, hổ cuốn theo gió tới, lúc những hung thú với khí thế vô cùng mạnh mẽ như Chân Long và Mãnh hổ xuất hiện thường sẽ mang theo cả sự biến đổi của đất trời.

Còn cao thủ Kim Đan chỉ cần một ý nghĩ cũng có thể khiến trăm dặm xung quanh phải thay đổi, cho dù bọn họ phải chịu uy áp của phép tắc trên Địa Cầu, nhưng vẫn có thể chấn động cả một phương.

Lúc này đây lại có đến hàng trăm tu sĩ cảnh giới Kim Đan tập trung tại nơi này, rốt cuộc uy lực phải đáng sợ tới mức nào?  
“Ầm, ầm…!”  
Đất trời nứt toác, tầng mây bị thủng một lỗ lớn, gió bão ùn ùn kéo tới, ánh chớp chói lóa kèm theo tiếng động vang rền, làm biến đổi cả chu vi trăm dặm quanh đỉnh núi Hoành Lan.

Chỉ trong giây lát, Tô Bắc dường như đã trải qua đủ bốn mùa, cuối cùng thời tiết lại chuyển về giữa hạ.

Vô số đám mây đen dày đặc đáp xuống từ trên trời, tựa như hàng trăm hàng nghìn thiên binh thiên tướng bao phủ cả ngọn núi Hoành Lan.

Hàng trăm tu sĩ cảnh giới Kim Đan của dị tộc đều đang đứng ngạo nghễ, chắp hai tay sau lưng, bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, trên người mặc chiến giáp màu đen, không một ai cất lời.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía bọn chúng.


Tộc Ác Ma với vảy đen khắp người và đôi sừng thật dài, Yêu tộc với hình dáng kỳ quái; tộc Quang Minh với đôi cánh lông vũ chói lòa sau lưng tựa như thiên sứ; tộc Thánh Kim với thân hình tựa như được đúc từ vàng sáng; Huyết tộc với bộ áo choàng màu đen nạm viền vàng, đôi mắt đỏ ngòm trên làn da tái nhợt…  
Tất cả tám đại dị tộc đều có mặt, tu sĩ cảnh giới Kim Đan có tổng cộng hơn trăm người!  
Trong thoáng chốc, cả Địa Cầu đều im ắng không tiếng động.

Những người chứng kiến cảnh tượng này – có người xem qua phát sóng trực tiếp, ti vi hoặc mạng xã hội, cũng có người xem từ vệ tinh, có cả người xem qua thiết bị quay chụp phát sóng đường dài – trái tim của họ dường như đều bị bóp nghẹt, không thể hít thở.

Sao lại thế? Tại sao lại có thể nhiều cảnh giới Kim Đan tới vậy?  
Trong lòng rất nhiều người đều đang điên cuồng gào thét.

Cường giả Kim Đan là sự tồn tại như thế nào cơ chứ? Một quốc gia hay cả một tộc cũng chưa chắc đã có mấy người như thế trấn thủ.

Hoa Hạ với danh xưng nhiều Kim Đan nhất chẳng qua cũng chỉ có khoảng bảy, tám người.

Nhưng mỗi một người như thế chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể khiến cả Địa Cầu chấn động, họ chính là vũ khí chiến lượng cuối cùng của Nhân tộc, dùng để uy hiếp dị tộc, không dám tùy tiện mang ra.

Bởi vậy, số tu sĩ cảnh giới Kim Đan đến núi Hoành Lan trợ trận hôm nay cũng không vượt quá con số năm.

Rất nhiều người đều cảm thấy như vậy là đã đủ, năm tu sĩ loài người cảnh giới Kim Đan, cộng thêm Diệp Thiên Quân với danh xưng vô địch sẽ giao đấu với tám hay mười tu sĩ Kim Đan của dị tộc, cũng coi như ngang tài ngang sức.

Nhưng lúc này đây, dị tộc lại kéo đến hơn trăm người, hệt như đánh bạc vậy, kẻ địch nhấc cả tòa núi Thái Sơn lên rồi nện xuống, vậy phe mình có chiêu gì để chống đỡ lại đây?  
“Ha ha ha…”  
Hàm răng của rất nhiều người đều đang va vào nhau lập cập, bởi vì sau khi những tu sĩ Kim Đan kia xuất hiện, mọi thứ vẫn chưa hề chấm dứt, trên bầu trời còn có thêm mười cường giả với khí thế ngợp trời đồng loạt xuất hiện.

Chân Quân Xuất Khiếu!  
Thật đáng sợ!  
Chẳng khác nào một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đỉnh đầu, dập tắt hết thảy sự cuồng vọng, tự kiêu, đắc ý cũng như càn rỡ của loài người.

Nhóm dị tộc không hề lên tiếng, cũng không hề làm ra bất cứ hành động phách lối uy hiếp gì.

Bọn chúng chỉ phái một trăm Kim Đan và mười Chân Quân tới đây cũng đã đủ để khiến tất cả con người nơi đây chịu sư uy hiếp tột độ!  
Để diệt trừ một phái Sương Diệp đã xuống dốc và Diệp Thiên Quân, dị tộc có thể phái ra một trăm tu sĩ Kim Đan.

Vậy nếu như tới lúc nổ ra cuộc chiến với loài người trên Địa Cầu, chẳng phải chỉ vỏn vẹn vài phút sẽ phái ra hàng nghìn tu sĩ Kim Đan ư?  
Hiện nay, tổng số tu sĩ Kim Đan loài người cũng chỉ có mười mấy người, biết lấy gì mà đọ lại được hàng trăm hàng nghìn Kim Đan của dị tộc? Thậm chí có người còn nhạy bén liên tưởng tới chuyện, Địa Cầu không chỉ có mỗi dị tộc, ngoài ra còn có cả phe thánh địa tu luyện thâm sâu khó lường.

Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, Trục Nhật Thần Giáo, đạo tràng Trường Sinh… còn áp chế được cả dị tộc, rốt cuộc thực lực của bọn chúng còn khủng bố tới mức độ nào nữa đây?  
Chỉ cần nghĩ tới đó, rất nhiều người đều cảm thấy khó có thể hít thở.


“Haizzz…”  
Đường Tuấn Nghị im lặng lắc đầu.

Ông ấy biết, chỉ sau ngày hôm nay thôi, Địa Cầu sẽ chẳng còn là Địa Cầu như trước được nữa.

Phía dị tộc phái tới hơn trăm tu sĩ Kim Đan, khoa trương và hung hăng chặn nguyên đỉnh núi Hoành Lan như thế chính là vì cảnh cáo và uy hiếp loài người.

Nếu cần thiết, chúng có thể kéo cả đại quân quét sạch cả Địa Cẩu bất cứ lúc nào, đó chính là hành động giết gà dọa khỉ.

Và Diệp Thành cũng chính là “con gà” bị giết kia.

“Diệp Thiên Quân, cậu tính toán trăm ngàn lần, nhưng đã từng tính tới tình cảnh này chưa?”, Đường Tuấn Nghị ngẩng đầu, ngóng nhìn đỉnh núi Hoành Lan.

Giờ phút này, không chỉ mình ông ta, mà rất nhiều người có mối liên hệ với Diệp Thành đều như lọt xuống hầm băng, cả người bị nước đá bao phủ.

Đối mặt với hơn trăm tu sĩ Kim Đan kia, ngay cả những người cực kỳ cuồng vọng, hay tự tin về Diệp Thành đến mức nào chăng nữa cũng không thể không thừa nhận, chỉ e đây chính là lần cuối cùng họ được nhìn thấy Diệp Thành trong cuộc đời này, cũng có thể là lần cuối cùng Diệp Thành bại trận.

Hơn một trăm tu sĩ Kim Đan đều tới, chỉ e Diệp Thành còn chẳng thể nào chạy trốn được.

Dương Lâm nắm chặt bàn tay, móng tay sắc nhọn đâm thẳng vào lòng bàn tay bà ta, chảy ra dòng máu đỏ tươi, nhưng bà ta vẫn không hề cảm nhận được, cả người vẫn đứng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm ngọn núi Hoành Lan.

Phong Linh đứng bên cạnh mới đầu còn hơi bất mãn oán thầm Diệp Thành, nhưng tới khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô ta cũng không khỏi trào dâng cảm giác ảm đạm buồn thương.

Thỏ chết thì cáo đau lòng, Diệp Thành là con thỏ bị giết ấy, còn con người trên Địa Cầu này chính là con cáo bi thương rơi lệ kia.

Nếu như hôm nay dị tộc loại trừ được Diệp Thành, liệu có phải ngày mai chúng sẽ tới san bằng Địa Cầu hay không?
Chỉ cần nghĩ tới điều này, ngay cả người đối địch với Diệp Thành cũng vô cùng mong mỏi, liệu có khi nào sẽ xảy ra kỳ tích chăng? Nhưng dù sức tưởng tượng của họ vượt xa đến mức nào, cũng chẳng thể nào nghĩ tới, dù Diệp Thành mạnh đến mức nào cũng chẳng thể quét sạch được hơn trăm tu sĩ Kim Đan chỉ bằng sức lực của một người.

Suy cho cùng, con người trên Địa Cầu vốn chưa được chứng kiến cảnh tượng anh thu phục thánh địa Lăng Tiêu năm xưa, họ không hề biết rằng, ở trước mặt Diệp Thành, Nguyên Anh cũng chỉ nhỏ bé hệt như con sâu cái kiến mà thôi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.