Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 868: Người Đứng Đầu Trái Đất





“Soạt!”
Trụ trì Vạn Yêu Tự, đại tu sĩ Nguyên Anh có đôi cánh bạc sau lưng là người thứ hai bị chú ý.

Mặc dù ông ta có đôi cánh Thánh Ngân Quang đặc biệt của Yêu tộc, đôi cánh bạc đó còn là báu vật cấp thiên bảo, tốc độ bay cực kỳ nhanh, có thể lên trời xuống đất chỉ trong chớp mắt và còn có thể thi triển đủ các phép thần thông.

Nhưng ai bảo ông ta bị nhốt trong Minh giới chứ?
Đây chỉ là một thế giới nhỏ, trụ trì của Vạn Yêu Tự có chạy nhanh đến đâu đi nữa thì cũng có thể chạy được đến đâu?
Ông ta đã bị sáu đại ma tu xé xác ngay lập tức, đôi cánh màu bạc cũng bị xé xuống.

Trùng Lâu, thủ lĩnh trong số đó cung kính dâng đôi cánh lên cho Diệp Thành.

Người thứ ba là giáo chủ Trục Nhật, người thứ tư là môn chủ của đạo tràng Trường Sinh.

Thực lực của giáo chủ Trục Nhật là mạnh nhất, cơ thể Thái Dương Chân Hỏa sáng chói lên, Kim Ô Song Câu vô cùng mạnh mẽ, ở trước mặt chống đỡ được một lát, nhưng cũng chỉ được thêm hai phút thôi.

Khi Thái Dương Chân Hỏa càng lúc càng mờ nhạt.

Khi bóng tối nuốt chửng tia sáng vàng cuối cùng thì giọng nói của giáo chủ Trục Nhật đã hoàn toàn biến mất trong Minh giới, chỉ còn lại tiếng gào thét cấu xé của sáu đại ma tu như giọng của thần ma vang lên từ sâu dưới địa ngục.


“Soạt…”
Lúc Diệp Thành thu sáu ma tu về lại,
Bốn chủ nhân của thánh địa là Thiên Quân Nguyên Anh đã hoàn toàn biến mất khỏi trời đất, không còn lại bất cứ dấu tích nào nữa.

Chỉ có mấy thiên bảo như đôi cánh bạc và cây giản khổng lồ bay lơ lửng trên hư không là còn tượng trưng cho sự tồn tại của bọn họ.

Giây phút đó, cả thế giới đều thấy nghẹt thở.

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên thì chỉ có thể nhìn thấy Diệp Thành mặc quần áo tự do màu trắng, chắp tay ra sau đầy cao ngạo, bước từng bước trên không trung cứ như đang đi dạo, tiến vào núi Phượng Hoàng.

Bất luận là chấp sự của của bốn thánh địa lớn, trưởng lão, đệ tử hay là mấy chân truyền còn lại của các tôn giáo lớn.

Đều không có ai dám ngăn cản Diệp Thành!
Mấy tỷ người dân trên toàn trái đất đều âm thầm nhìn Diệp Thành từng bước tiến vào núi Phượng Hoàng, cuối cùng bị che phủ trong lớp lớp trận pháp và mây mù, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Mọi người đều lặng thinh, sau đó không biết ai đó đã phá tan bầu không khí im lặng.

Tiếp ngay đó, tiếng “xào xào” vang lên giống như tiếng ồn ngoài chợ, không khí đột nhiên trở nên vô cùng huyên náo.

“Đệch, tôi đã nhìn thấy gì thế kia? Không ngờ Diệp Thiên Quân lại phái sáu Thiên Quân Nguyên Anh ra, hơn nữa sáu Đại Ma Tu này lại còn giết chết chủ nhân của bốn thánh địa lớn như giết gà? Rõ ràng đây là chuyện không thể nào tin nổi mà”.

“Đúng thế, không phải Diệp Thiên Quân là Kim Đan thần phẩm sao? Sao lại nói là không phải? Còn mang theo bốn Nguyên Anh bên mình nữa.

Lúc anh ta phái bốn thuộc hạ đó ra thì suýt nữa tôi đã đứng tim!”
“Thì ra đây chính là quân át chủ bài của Diệp Thiên Quân, hèn gì anh ta không sợ các thánh địa lớn!”
Mọi người xì xào bàn tán, bất luận là người bình thường hay người tu luyện ở châu Á, phương Tây và Nam Mỹ, Bắc Mỹ cũng đều kích động, thảo luận với nhau.

Việc Diệp Thành quay lại thật sự đã mang đến quá nhiều niềm vui bất ngờ cho mọi người.

Lúc mới bắt đầu, mọi người cho rằng nhiều lắm thì Diệp Thành chỉ là Kim Đan.

Sau đó, anh đã giết sạch tám dị tộc lớn, chứng minh mình là chân quân đỉnh phong, có thể địch với Nguyên Anh.

Sau đó, mọi người cho rằng Diệp Thành đã tu thành Kim Đan thần phẩm, nhưng trong cuộc chiến với Thần Tử Hạo Khải, Diệp Thành đã chính miệng thừa nhận mình không phải là thần phẩm.

Câu nói “Từ lâu tôi đã không phải rồi” khiến người ta không khỏi suy nghĩ.

Lẽ nào còn trên cả thần phẩm nữa sao?
Cuối cùng, khi chủ nhân của bốn thánh địa lớn vây đánh, Diệp Thành đã phái bốn cao thủ Nguyên Anh ra, hơn nữa, người nào cũng mạnh hơn rất nhiều so với Nguyên Anh bình thường, dễ dàng tiêu diệt bốn chủ nhân của các thánh địa.


Tất cả những chuyện đó đã vượt quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

Tần Sương liên tục lắc đầu, cười đau khổ: “Tiểu Thành ơi Tiểu Thành, có quân bài thế này thì nên lấy ra từ sớm đi chứ.

Chúng ta cũng đâu cần phải lo lắng, hoảng sợ.

Dị tộc gì đó, bốn thánh địa lớn gì đó, cứ phái ra quét sạch hết là xong!”
Tham Lang, Tần Thanh Uyển, Kỷ Hoa Linh đều thấy hận trong lòng, cho rằng Diệp Thành chơi xấu, cố ý để bọn họ phải khiếp sợ.

Chỉ có Aokawa Sakura hiểu rõ, kẻ mạnh thật sự không phải là sáu đại ma tu Nguyên Anh đó, mà chính là Diệp Thành.

Gần đây, càng theo Diệp Thành tu luyện đạo pháp, Aokawa Sakura càng có thể cảm nhận được khoảng cách xa xôi giữa mình và chủ nhân của mình.

Mặc dù đều là cảnh giới Xuất Khiếu nhưng lại khác xa nhau.

Tất Tịnh Hồng thì thất thần như cha chết mẹ chết.

“Sao có thể, sao cái tên nhóc họ Diệp này lại đột nhiên mạnh như thế? Còn có sáu thuộc hạ là Nguyên Anh nữa.

Nguyên Anh là những cao thủ có thể được xưng là tôn giả, trưởng lão trong các tôn giáo lớn ở thiên hà đấy.

Cậu ta dựa vào cái gì mà ra lệnh cho sáu đại Nguyên Anh?”
Rất nhiều người giàu có ở xung quanh đều ngước nhìn Tất Tịnh Hồng với ánh mắt hơi châm biếm và cười nhạo.

Diệp Thành đánh vào núi Phượng Hoàng, giết liền bốn chủ nhân của bốn thánh địa, rõ ràng sẽ không bỏ qua cho các đệ tử của thánh địa.

Nhà họ Bạch phất lên nhờ vào việc bán con gái, bây giờ mất đi chỗ dựa, thậm chí đến chồng sắp cưới của con gái cũng đã bị giết.

Bây giờ Trường Sinh Giáo đã bị diệt sạch, nhà họ Bạch chắc chắn phải sụp đổ.

Lúc này, không chỉ có nhà họ Bạch, trong những gia tộc khác dựa dẫm vào bốn thánh địa lớn, không ai là không sầu não, mặt mày tối sầm, nhưng tất cả đều lực bất tòng tâm.

Bọn họ rất giỏi giở thủ đoạn nhưng trước sức mạnh có thể càn quét tất cả của Diệp Thành thì tất cả đều là vô dụng.

Đến lúc này, Trái Đất mới hoàn toàn khuất phục, không còn ai hoài nghi về thân phận và vị trí đệ nhất thế giới của Diệp Thành nữa.

Hiện tại anh thật sự đã là thiên hạ vô địch.



Diệp Thành chấp tay ra sau lưng, bước từng bước vào núi Phượng Hoàng.

Chân truyền của tôn giáo lớn còn sót lại vô cùng hoảng loạn, định lập trận pháp tấn công Diệp Phàm nhưng đã bị anh nhẹ nhàng giết chết bằng một cái chỉ tay.

Còn các đệ tử của tôn giáo lớn khác muốn bỏ chạy thì cũng không ai chạy thoát được.

Thần niệm của Diệp Thành nhanh chóng bao phủ khắp nơi, tìm kiếm toàn bộ núi Phượng Hoàng.

Khí tức công pháp thuần khiết của các đệ tử tu hành của tôn giáo lớn, kiểu chân long với sức mạnh cực lớn và triền miên không ngớt đó vốn dĩ không thể nào trốn khỏi sự tìm kiếm của Diệp Thành.

“Ọc, ọc, ọc…”
Bảy tám chân truyền của tôn giáo lớn liên tiếp bị Diệp Thành tìm ra, sau đó giẫm chết bọn họ như giẫm chết những con rệp.

“Diệp Thiên Quân, bọn tôi không thù không oán với Trái Đất, tại sao lại phải giết chúng tôi?”.

Có đệ tử chân truyền của đạo tràng Trường Sinh không phục, lớn tiếng hét lên.

“Hừm, năm xưa không phải Quang Minh Thần Tướng của Trường Sinh Giáo đã tấn công phái Sương Diệp sao?”, Diệp Thành vừa nói dứt lời thì mặt của chân truyền đạo tràng Trường Sinh đó liền tối sầm lại.

Sau khi Diệp Thành giẫm chết anh ta và chuyển sang những người khác thì chân truyền của ba giáo khác liền hét lên: “Tấn công Sương Diệp là do Trường Sinh Giáo làm, không liên quan gì đến chúng tôi mà!”
Diệp Thành không quan tâm, chỉ khép các ngón tay lại, chém ngang trời, giết sạch hết tất cả bọn họ.

“Những kẻ làm loạn Hoa Hạ hoặc Trái Đất thì đều giết hết không tha!”
Trái Đất là cố hương của Diệp Thành anh, chỉ là mấy đệ tử của các tôn giáo lớn của thiên hà nhỏ bé mà dám làm mưa làm gió ở đây, có còn xem Huyền Thành Tiên Đế như anh ra gì nữa không? Đáng giết! Hơn nữa, đám chân truyền của các tôn giáo lớn này đã làm rất nhiều chuyện trên trái đất, không thua kém gì đám dị tộc đó, chuyện họ tùy tiện bắt phụ nữ làm lò tu luyện là chuyện mà Diệp Thành không chỉ mới thấy một lần, chuyện đụng đâu giết đó thì lại càng nhiều vô kể.

Cả núi Phượng Hoàng đều bị tắm máu, những đồng bọn ở Trái Đất tiếp tay cho đám chân truyền của các tôn giáo lớn đó cũng bị Diệp Thành giết hết.

Có vài người là người quen của Diệp Thành trước đây còn quỳ gối cầu xin Diệp Thành.

Nhưng mặt Diệp Thành vẫn lạnh như sắt, không hề nể tình.
"Giết, giết, giết!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.