Tiễn Đi Kẻ Thứ Ba

Chương 7: 7: Dạy Cô Cách Hôn Môi





Tên tiểu tam này thật tệ mà!! Không có đạo tức, không có tiêu chuẩn, không có nhiệt huyết đối với nghề nghiệp gì cả.

Chu Du ở trong lòng liên tục phỉ nhổ ai đó, cô quả thực không thể hiểu Ngô Tú Trân thích anh ta ở điểm nào.

Soái ca khắp nơi đều có, học bá cũng không hề ít....Nhưng họ không thể làm người đàng hoàng được hay sao?
Nhưng Chu Du làm sao mà để mình chịu thiệt thòi được, cô chớp chớp đôi mắt giống như một chú nai con đáng yêu:"Thầy không phải là thẹn thùng đấy chứ?"
"Thẹn thùng?"
Tôn Hoài Cẩn cứ như nghe thấy một từ gì khó hiểu, mày hơi nhướn lên.

"Bởi vì lần trước em hôn thầy~", giọng nói của cô nhẹ nhàng mà chắc chắn "Không phải sao?"
Người đàn ông rũ mắt nhìn cô...anh giống như mỗi lần nói chuyện đều có thói quen nhìn vào mắt người đối diện.

Tuy ánh mắt lạnh lẽo nhưng lễ phép cùng tôn trọng lại chưa từng thiếu.


Anh mím môi, dường như đang cố gắng khắc chế cảm xúc, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói:"Chu Du, em sẽ không cảm thấy đấy là hôn môi đi."
Vẻ tự tin của người thiếu nữ như bị câu nói thong dong của anh làm thủng một lỗ.

Cô nghiêng nghiêng đầu, lông mi cong vút giống như một chú chim khi đối mặt với kẻ thù, dang cánh sẵn sàng đáp trả.

"Không phải sao?"
Khuôn mặt cô ngập tràn vẻ ngây thơ, một bộ dạng không biết hôn thế nào, nhưng cánh tay thì yên lặng không tiếng động mà leo lên vai của Tôn Hoài Cẩn, dướn người tự nhiên mà hôn vào môi anh.

Lần đó Chu Du hành động "sét đánh không kịp che tai" nhưng kỳ thật cô vẫn có chút khẩn trương, cũng đã quên mất cảm giác khi hôn anh.

Hiện giờ thử lại lần nữa thì mới phát hiện dù có lạnh lùng đến đâu thì đôi môi anh vẫn ấm áp và mềm mại.

"Vậy thì em sẽ thử lại."
Cô rốt cuộc nghiêm túc mà hôn anh, thậm chí được một tấc còn muốn tiến thêm một bước mà đưa đầu lưỡi ra.

Tôn Hoài Cẩn trong lúc cô hôn không có chút gì phản kháng, cũng không đón hùa, so với lần trước bị cưỡng hôn thì bây giờ anh giống như một diễn viên quần chúng đứng ngoài cuộc.

Thẳng đến khi anh cảm giác được Chu Du rút lui, đầu lưỡi của cô chỉ mới tiếp cận được khoang miệng ấm nóng của anh sau đó liền dừng lại không biết làm thế nào.

Chu Du cũng không biết tại sao cô lại tự lấy đá đập vào chân mình.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô chỉ cảm thấy bàn tay vốn đang đặt ở sau thắt lưng cô dần dần tiến lên trên.

Đích đến không phải eo mà là cái ót của cô.


Sau đó mọi thứ xảy ra nhanh như kim giây đồng hồ, Chu Du bị người đàn ông kéo vào ngực, lực đạo lớn đến mức cô không cần thử cũng biết không thể tránh khỏi.

Chiếc lưỡi nóng bỏng của anh lướt trong miệng cô, khuẩy động, quấn lấy nhau giống như một kẻ xâm nhập ngang ngược, hung hăng công kích.

Ý thức của cô nháy mắt như quân lính tan rã, ngay cả sự chú ý cũng bị cướp đi, quên cả chớp mắt, quên cả hô hấp, toàn bộ thế giới chỉ còn lại một màu trắng xóa, chỉ còn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trong miệng mang theo một màu rực rỡ.

"Du Du, Tôn lão sư, dì mang nước lên, dì vào được không?"
Thẳng đến khi tiếng gõ cửa của dì giúp việc vang lên Chu Du mới như bừng tỉnh, tránh khỏi lồng ngực của người đàn ông, nghiêng ngã mà ngồi lại ghế của mình.

Lúc này cô mới cảm thấy đại não thiếu oxy, không ngừng mở miệng hít thở, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhìn theo Tôn Hoài Cẩn bình tĩnh đứng lên, mở cửa tiếp nhận khay nước từ dì giúp việc.

"Cảm ơn."
Thời điểm Chu Du duỗi tay lấy nước mới cảm nhận được thân thể mình mềm nhũn, gân cốt cùng cơ bắp giống như bị cái hôn kia làm cho loạn thất bát tao.

Thế nào mà vừa hôn đã thành như vậy, sẽ không phải cái gì mà thải âm bổ dương đem cô hút khô đi.


Chu Du nghĩ thầm trong lòng, bất tri bất giác đã uống cạn một ly nước, còn chưa kịp buông xuống, một chiếc ly khác lại được đưa đến.

"Còn muốn uống nữa không?"
"Không cần."
Cô nhìn tiểu bạch kiểm đang đưa nước cho mình, thế nào cũng không từ gương mặt kia nhìn ra nửa điểm ý tốt.

"Tôn lão sư, chúng ta hiện tại có tính là bạn trai và bạn gái không?" Chu Du cố nén cả người tê dại, đem ly nước để lại trên khay, đôi mắt liên tục chớp chớp,"Anh hôn em."
Cô dừng một chút, vươn hai ngón tay.

"Hai lần."
Tôn Hoài Cẩn có chút buồn cười:"Là tôi hôn em sao?"
"Không phải thì còn gì nữa!!" Gương mặt cô nhìn không ra nửa điểm đuối lý cùng chột dạ:"Em đây liền chịu thiệt thòi làm bạn gái anh đi~"
Thật đúng là thiệt thòi lớn...!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.