Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 18



Lão Thừa tướng phân tích cũng không phải không có lý, Lăng Phượng quả thật thích Bùi Dật Viễn, nhưng hắn vẫn nhớ rõ mình là thân phận “Đế vương”, tuy rằng hắn đem phần lớn thời gian đều ở bên cạnh Bùi Dật Viễn, nhưng mỗi tháng hắn vẫn rất có quy tắc bố trí một ít thời gian đến chỗ các tần phi qua đêm, bởi vì hắn là Hoàng Thượng, hắn phải “Ơn trạch hậu cung”.

Bùi Dật Viễn xem việc này vào trong mắt, cũng không tránh khỏi thở dài, đem sổ sách giở ra, mặt trên ghi chép một gạch lại một gạch nợ nần thật sự là làm hắn đau đầu. Nếu sớm biết quan hệ của hắn cùng với hoàng thượng sẽ đến nước này, chi bằng vừa tiến cung nói rõ ràng cùng hắn, nháo đến bây giờ Bùi Dật Viễn đáp ứng cũng không phải, không đáp ứng cũng không phải.

“Công tử, ngài ở đây than thở cái gì nha?” Kiều Dương vẫn không rõ, người khác một lòng muốn Hoàng Thượng thích mình, chủ tử nhà mình thì ngược lại, vì chuyện này mà tâm phiền ý loạn.

Tiểu An tử đứng bên cạnh cũng khó hiểu, “Chủ tử, không lẽ ngài cảm thấy Hoàng Thượng lừa ngài? Sẽ không đâu, Hoàng Thượng là quân, quân vô hí ngôn a!”

“Ta biết hắn không gạt ta.” Bùi Dật Viễn thập phần lý lẽ trả lời, “Ta còn tình nguyện là hắn gạt ta …”

“Ân?” Kiều Dương cùng Tiểu An tử hai mặt nhìn nhau, đều không rõ tâm tư chủ tử.

Hôm nay, bọn họ chủ tớ ba người đều ở trong viện, Lân Chỉ cung không có người thông báo, bất quá điểm ấy Lăng Phượng đã thành thói quen, bình thường hắn tự mình đi vào, hôm nay cũng không ngoại lệ, mà khi hắn xuyên qua tiền thính đi vào trong viện, vừa lúc nghe thấy chủ tớ bọn họ nói chuyện như vậy, hắn cũng nhịn không nổi tránh ở một bên trộm nghe.

Điều này thật ra cũng không thể trách hắn, thân là hoàng đế mà hắn đã xuất xử ‘bản lĩnh toàn thân’để lấy lòng Bùi Dật Viễn, nhưng Bùi Dật Viễn ngay cả cái đáp án cũng không cho hắn, nhân phi thánh hiền, Lăng Phượng trong lòng cũng có bất an, đúng, phải nói là bất an, mới dẫn tới hôm nay núp đây “nghe lén”.

Ba người đều không phát hiện Lăng Phượng đã đến, tiếp tục nói chuyện của mình, Kiều Dương mặt nhăn mi nhíu trực tiếp hỏi: “Chủ tử, vậy ngài đối Hoàng Thượng, đến tột cùng có thích hay không?”

Chỉ thấy Bùi Dật Viễn cũng là vẻ mặt mờ mịt trả lời: “Ta không có đặc biệt thích qua ai, cho nên cũng không rõ lắm…”

” Lão thiên gia của ta a!” Tiểu An tử không khỏi hô lên, mà đó cũng là tiếng lòng Lăng Phượng đang núp một bên.

Kiều Dương nghe vậy lại hỏi: “Người bình thường như thế thì đã trực tiếp trả lời đối phương ── không thích, chủ tử có thể cùng Hoàng Thượng nói rõ ràng.”

Điều nầy sao có thể!?

Một bên nghe lén Lăng Phượng vừa nghe lời này, hận không thể lập tức phi ra làm cho cung nữ này câm miệng!

Nhưng lại nghe Bùi Dật Viễn có chút kinh ngạc nói: “Điều nầy sao được? Trực tiếp kích động đến Hoàng Thượng, vậy hắn không phải sẽ thực thương tâm sao?”

Vẫn là Dật Viễn tốt!

Lăng Phượng trong bóng tối ra sức gật đầu.

Bùi Dật Viễn trả lời làm cho Kiều Dương cười, bên cạnh Tiểu An tử nghe xong cũng cười đến quỷ dị, bộ dáng tươi cười của bọn họ làm Bùi Dật Viễn cảm giác kỳ quái.

“Các ngươi xảy ra chuyện gì? Tại sao cười thành như vậy?”

Bị hỏi, Kiều Dương liền thay mặt trả lời: “Chủ tử, chúng ta đang cười ngài đang ở trong chuyện mà không biết chuyện a!”

“Cái gì?” Lần này kinh ngạc không chỉ có Bùi Dật Viễn, còn có Lăng Phượng.

Đang ở trong chuyện mà không biết chuyện, hay là…

“Câu trả lời của ngài đã chắc chắn nói lên ngài thích Hoàng Thượng a, vậy thì ngài còn gì phải khổ não?” Kiều Dương cười nói, “Bởi vì ‘thích’, cho nên mới không có cách nào nói ‘không thích’, bởi vì ‘thích’, cho nên mới lo lắng Hoàng Thượng chịu kích thích sẽ bị thương tâm, chủ tử vì Hoàng Thượng suy nghĩ như vậy, nhất định là thích Hoàng Thượng.”

“Ách?” Bùi Dật Viễn nghe được ngẩn người, mà Lăng Phượng cũng vui sướng không thôi.

Dật Viễn thích hắn? Dật Viễn quả nhiên là thích hắn! Thật tốt quá!

Không gì có thể làm Lăng Phượng vui sướng hơn bây giờ, cảm giác vui sướng tràn ngập mỗi một tế bào, hắn thực hận không thể lập tức chạy ra ngoài, nhưng lý trí vẫn đi trước một bước kéo hắn lại.

Hiện tại không thể gấp, phải từ từ, từ từ, phải có chút chuẩn bị trước, đúng, chuẩn bị!

Nghĩ như thế, Lăng Phượng cũng không tái lãng phí thời gian, nhanh chóng chạy trở về, đi chuẩn bị thứ nên làm, nhưng cũng vì vậy mà không nghe những lời nói sau đó.

“Ta thích… Hắn?” Bùi Dật Viễn mặc niệm vài lần, biểu tình lúc đầu từ khó có thể tin dần dần chuyển biến thành sợ hãi hoảng sợ.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Hai nô tài lại khó hiểu nhìn chủ tử, “Chủ tử, ngươi thích Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng thích ngươi, không phải rất tốt sao!?” Tiểu An tử thử hỏi.

“Không phải tốt…” Bùi Dật Viễn cảm thấy thật sự khó thở.

“A?”

Một tay che miệng lại, Bùi Dật Viễn ngay cả mồ hôi lạnh cũng chảy xuống, “Hoàng Thượng là Hoàng Thượng, mà ta… là nam nhân a!”

“Nga, là sao nha, việc này Hoàng Thượng không phải đã cho ngài thấy lập trường rồi sao?” Tiểu An tử còn tưởng rằng là đại sự gì, không để ý chút nào nói, “Hoàng Thượng cũng đã hạ sắc phong, công tử liền an tâm lưu lại sống cùng Hoàng Thượng đi!”

“Không phải…” Cái Bùi Dật Viễn nói không phải chỉ là danh phận, mà là một thứ gì đó càng đáng sợ.

Là dục vọng độc chiếm ── nam nhân đặc biệt có dục vọng độc chiếm!

Nữ nhân sở dĩ có thể làm vợ người khác, bởi vì các nàng có thể chịu, chịu được ràng buộc bởi tam tòng tứ đức, chịu được trượng phu tam thê tứ thiếp, vô luận trượng phu làm càn thế nào, các nàng đều trung trinh như một thuận theo hắn.

Nhưng Bùi Dật Viễn là nam nhân, nam nhân hàng thật giá thật, hắn cũng có dục vọng cùng tôn nghiêm nam nhân, hắn quyết không thể chịu được người kia tả ôm hữu ấp, không có một người nam nhân nào cho phép chuyện như vậy phát sinh.

Nhưng nếu đối phương là Hoàng Thượng, thì lại là tình huống tối không xong, bởi vì là Hoàng Thượng, cho nên quang minh chánh đại có lý do có được hậu cung mỹ nữ vô số ── hắn cần con nối dòng!

“Thật sự là rất nguy rồi…” Đau đầu làm cho Bùi Dật Viễn hoa mắt, hắn để cho Tiểu An tử phù mình trở về phòng nghỉ ngơi.

Một mình nằm trên giường, Bùi Dật Viễn không ngừng hồi tưởng đủ chuyện sau khi tiến cung, cũng tự hỏi cảm tình bị Kiều Dương khẳng định đến tột cùng đã tiến triển đến nơi nào, chuyện này sao muốn để ý cũng không thể để ý rõ ràng được.

Bùi Dật Viễn lần đầu tiên nóng nảy như thế, thậm chí khó có thể ngủ, hắn thân thủ lấy ra quyển sách đặt ở dưới gối đầu, nhìn những mục mình đã ghi chép, lúc này cũng chỉ có thể lắc đầu không biết làm gì.

“Cảm tình… dễ quản lý giống như tiền tài không được sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.