Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 64



“Như thế nào lại như vậy…” Triệu thừa tướng thật sâu hút một ngụm lãnh khí, kinh ngạc vạn phần, “Tư Dung...... Là Niệm Khanh? Vì sao hắn lại muốn lừa ta? Vì cái gì a!?”

Bộ dáng hắn tự chất vấn giống như một kẻ điên, làm sao còn giống một Triệu Bá Ân rong ruổi thiên hạ, tung hoành quan trường của trước kia, hiện giờ hắn chỉ là một nam tử tầm thường đã bước một chân đến tuổi già mà thôi.

” Thiếu gia thủy chung không có lừa ngươi, là ngươi tình nguyện cho rằng: ‘hắn là Trầm Tư Dung, hắn là nữ nhân, Trầm Tư Dung lúc sau này cũng là hắn’.” Bùi phu nhân biện giải thay cho Trầm Niệm Khanh.

Từ đầu đến cuối Trầm Niệm Khanh không cùng Triệu Bá Ân nói một câu nào, cũng không một câu phản bác hắn.

Triệu thừa tướng vốn đã thất hồn lạc phách nghe vậy lại nhịn không được cả người phát run, bởi vì căn bản hắn vô lực phản bác.

Trong ấn tượng của hắn, Trầm Tư Dung đúng là trước sau có chút thay đổi, hắn cũng đã từng thấy nghi ngờ, nhất là đối với chuyện Trầm Tư Dung luôn luôn trầm mặc lại mở miệng nói chuyện, thế nhưng vẫn là khuôn mặt này, hơn nữa những lời giải thích của Trầm Tư Dung cùng phụ thân của nàng cũng coi như hợp lý, đối với người mình yêu thương Triệu Bá Ân cũng không quá khắt khe chấp nhặt, cho đến hôm nay......

Những người này lại nói với hắn, hết thảy đều là nói dối, hết thảy đều là hư ảo, Trầm Tư Dung mà hắn yêu thích lại là người mà hắn hại chết – Trầm Niệm Khanh!

Triệu thừa tướng nhớ lại thuở ban đầu khi quen biết hắn, rồi sau đó là những ngày hai người chạy trốn cùng nhau, cùng Trầm Tư Dung ‘không mở miệng nói chuyện’ ở chung một chỗ, là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của hắn, ‘Trầm Tư Dung’ tuy rằng không nói một lời, thế nhưng nụ cười hồn nhiên xinh đẹp lại ghi thật sâu vào lòng Triệu thừa tướng, lúc sau nghe được tiếng nói của Trầm Tư Dung, tuy rằng cũng dễ nghe, nhưng Triệu thừa tướng vẫn cảm thấy như thiếu cái gì đó, hắn không phải không từng hoài nghi, mà là.....

Ngay tại lúc hắn đang thất thần, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một trận huyên náo.

Lực chú ý của người trong phòng bị ồn ào bên ngoài hấp dẫn đi, Lăng Phượng không khỏi nhíu mày tức giận, lát sau liền thấy Kiều Dương tươi cười mở cửa phòng, hoàn toàn không chú ý thấy bầu không khí quỷ dị trong này.

“Tham kiến Hoàng Thượng.” Kiều Dương còn không quên hành lễ.

“Chuyện gì huyên náo như thế? Thật không phép tắc!” Lăng Phượng trách cứ.

Kiều dương cảm thấy kỳ quái, âm thầm quan sát, lúc này mới phát hiện Triệu thừa tướng đang ở nơi này, bất quá bộ dạng vị cựu thần lúc này so với trước kia khác nhau một trời một vực, hắn hiện tại nện bước không xong, càng giống người tuổi già sức yếu, thiếu sức sống, giống như chỉ trong chốc lát già đi mười tuổi.

“Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, nô tỳ mới vừa rồi thất thố, nhưng thật sự là......”

“Không phải lỗi của Kiều Dương, sư phụ quả thật rất đẹp!” Tiểu Lăng theo ở phía sau cũng không hay biết, tranh nói.

Nói xong, nó mở đại môn ra, sau đó kích động chạy ra ngoài, một bên chạy còn một bên nói: “Sư phụ, sư phụ, con đến đỡ người!”

Mọi người trong phòng không tránh khỏi dõi tầm mắt theo đứa nhỏ, ngay cả Triệu thừa tướng cũng không ngoại lệ, thế nhưng khi hắn thấy người tới thì hoàn toàn bị chấn động, nếu nói hắn lúc trước còn ôm một tia hy vọng mỏng manh rằng đó chỉ là một âm mưu, thì sự xuất hiện của Bùi Dật Viễn đã đem hy vọng này đập tan hoàn toàn.

Không riêng gì hắn, phu phụ Bùi gia ở trong phòng, còn cả Lăng Phượng đều bị chấn động. Nhất là Lăng Phượng, thấy xong là nhìn không chuyển mắt.

Hắn biết Dật Viễn rất đẹp, là người đẹp nhất hắn từng gặp qua, thế nhưng......

Bùi Dật Viễn bởi vì không nhìn thấy mà bước đi chậm rãi, đã thay một bộ y phục dành cho đại điển lập hậu. Vì tượng trưng vận mệnh quốc gia hưng thịnh, một thân trang phục là đỏ tiên diễm, chói mắt như lửa, nhưng bởi vì Bùi Dật Viễn là thân nam tử nên Lăng Phượng cố ý sai người đem y phục hoàng hậu từ váy dài sửa thành trường bào trung tính. Hiện giờ nhìn hắn đã thay y phục, thật sự là không giống bình thường.

Bùi Dật Viễn trước kia chỉ mặc tố trang đã là thiên tư quốc sắc, hiện giờ thay hỉ phục lại đẹp đến mức không còn gì để so sánh, hơn nữa bởi vì mắt nhìn không thấy, khi đổi trang phục hắn cũng không có ý kiến gì, chỉ có thể mặc cho bọn hạ nhân thêm vào trên người hắn đủ loại phụ sức đủ kiểu dáng, các cung nữ đem hắn phục sức tỉ mĩ như vẽ rồng điểm mắt, đem hết những gì tốt đẹp trên người hắn tẫn hiện ra ngoài, hiện tại bất luận là kẻ nào đứng ở trước mặt Bùi Dật Viễn đều sẽ kìm lòng không đậu mà bị hắn đoạt đi hoàn toàn thần trí.

Thấy mọi người bởi vì thấy chủ tử mà hoàn toàn ngốc sửng, trong lòng Kiều Dương vui vẻ hết chỗ nói, Tiểu Lăng cũng cười khanh khách không ngừng, chỉ có Bùi Dật Viễn là không rõ, hắn chỉ cảm thấy sau khi thay trang phục xong đi đến chỗ nào cũng thấy toàn một mảnh yên lặng, hắn cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Lăng Phượng, Lăng Phượng? Ngươi có ở nơi này hay không a?” Hắn nhịn không được lên tiếng hỏi.

Lăng phượng bị hô vài tiếng mới có phản ứng: “A? Úc...... Ở, ta ở trong này......” Vừa nói chuyện, hắn cũng vừa đi ra trước cửa nghênh đón Bùi Dật Viễn.

Lúc tay Bùi Dật Viễn đụng phải Lăng Phượng, hắn mới nhẹ nhàng thở ra hỏi: “Làm sao vậy? Có phải bộ quần áo này rất kỳ quái hay không?”

Dù sao cũng là lễ phục hoàng hậu, mặc ở trên người một đại nam nhân như hắn không kỳ quái mới là lạ, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý tốt lắm.

“Không, không, tốt lắm, thực hoàn mỹ!” Lăng Phượng vội vàng lắc đầu phủ nhận.

“Thế nhưng......”

Nhìn thấy Hoàng Thượng tiến đến nâng Bùi Dật Viễn, Triệu thừa tướng tựa hồ quay về với trước kia, thời điểm hắn mới gặp tân nương xinh đẹp kia, hỉ khăn bị gió thổi tung, dung nhan tuyệt sắc hiện ra ở trước mặt hắn đúng là như vậy!

“Tư...... Dung?” Triệu thừa tướng chậm rãi lên tiếng, thế nhưng trong lòng đối với đáp án này đã muốn sinh ra dao động, “Không, không đúng...... Không phải Tư Dung...... Niệm Khanh? Trầm Niệm Khanh......?”

Hắn lầm bầm lầu bầu, nói năng lộn xộn, có thể ngay cả chính hắn cũng không biết đang nói cái gì.

Bùi Dật Viễn cũng không nghe rõ, chỉ theo trực giác ngẩng đầu, một khắc kia cặp mắt không có tiêu cự chống lại đôi mắt Triệu thừa tướng, tâm Triệu thừa tướng cũng giống như sắp nhảy ra, không kềm chế được.

Đến tột cùng người hắn yêu là Trầm Tư Dung hay là Trầm Niệm Khanh? Hay là yêu cả hai? Hắn đã muốn phân không rõ, thế nhưng Bùi Dật Viễn xuất hiện trước mắt lại tựa như kỳ tích, đem thời gian hơn hai mươi năm trước tái hiện lại trước mắt hắn.

Khuôn mặt của người kia, nụ cười của người kia, giọng nói của người kia, máu của người kia nhỏ xuống, hết thảy của người kia......

“A a a a a!!!”

Triệu thừa tướng rốt cục ức chế không được thống khổ thật lớn, ôm đầu ngửa mặt lên trời gào to.

“......!” Cơ hồ tất cả mọi người đều bị tiếng la của hắn dọa, cả người ngẩn ra.

Dưới tình huống không ai phản ứng, hắn giống như nổi điên xông ra ngoài điện, Lăng Phượng nguyên tưởng rằng mục tiêu của hắn là Dật Viễn, liền bảo hộ trước người hắn.

Thế nhưng không nghĩ tới, Triệu thừa tướng chưa từng có ý như vậy, hắn ở trước mặt hai người bọn họ dừng lại, ngẩng đầu nhưng không nhìn Lăng Phượng, hoặc là nên nói trong mắt hắn căn bản không có Lăng Phượng, hắn một mặt nhìn chằm chằm Bùi Dật Viễn, sau một lúc lâu lại nở nụ cười.

“A...... Chờ, ngươi chờ, chờ ta...... Ta lập tức trở về, lập tức sẽ!” Nói xong hắn lại chạy ra ngoài.

Không biết hắn có ý gì, Lăng Phượng sửng sốt, nhìn về phía Bùi Dật Viễn, hắn cũng là vẻ mặt mờ mịt, lại càng không nói đến phu phụ Bùi gia.

Mọi người đều nhìn theo bóng dáng nghiêng ngả lảo đảo đi xa của Triệu thừa tướng đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất.

Lăng Phượng không khỏi nắm chặt tay Bùi Dật Viễn, tuy rằng không biết ý cười vừa rồi là như thế nào, thế nhưng không biết vì cái gì hắn lại thấy được nụ cười kia thực sự khủng bố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.