Tiên Du Chiến Quốc

Chương 2: "Cậy nhờ"



Dạo gần đây, khắp các làng bản xung quanh vùng núi này, người ta rỉ tai nhau rằng ngôi làng của nữ pháp sư Kikyou vừa có một mỹ nhân đến ở.

Nàng này má thắm môi đào, đôi mắt long lanh, trông còn xinh đẹp hơn cả bọn nữ quyến của đám công môn quý tộc. Thậm chí có kẻ họa sĩ du hành từ kinh đô đến, đã ví nhan sắc nàng với những bức họa tiên nhân được mua về từ thiên triều xa xôi phía bên kia eo biển. Có điều nổi thì nổi thế, đẹp cũng đẹp thật, nhưng có hàng trăm hàng ngàn người lũ lượt mà đến, ngấp nghé mọi bề, rút cuộc cũng phải lắc đầu ngao ngán bỏ đi khi đã tỏ tường hết cơ sự.

Hóa ra nàng mĩ nữ tuyệt sắc nọ, vậy mà là một cô khờ.

Hơn nữa còn khờ đến cái độ nửa chữ bẻ đôi cũng cắn không được.

Thế mới biết, trên đời vốn chẳng có sự gì vẹn toàn kì mĩ cả, có được cái này thì phải đổi lấy cái khác. Nhan sắc chim sa cá lặn thì sao? Cuối cùng cũng không đỡ nổi một tâm hồn ngáo ngơ, ngốc nghếch. Nhưng nói thì nói thế, đằng sau những người tỉnh táo bỏ đi, vẫn có những kẻ phần vì tò mò, phần vì u mê chưa hết còn nấn ná xung quanh. May là thôn làng quanh đây có tiếng do pháp sư Kikyou bảo hộ, mới chưa ra đại sự gì.

Nhắc đến Kikyou mới sực nhớ ra, nếu không nhờ có nữ pháp sư dốc lòng bảo vệ, cô khờ kia sớm đã bị xem nhầm thành yêu ma quỷ quái mà bị đánh chết, làm sao được nổi danh như ngày hôm nay.

Đầu đuôi mọi chuyện phải kể đến trận chiến ở bình nguyên dưới chân núi vào mùa hè năm ngoái.

Dạo đó các chư hầu cai trị nước Musashi nổi lên xích mích. Chẳng biết rõ là do yêu ma tác quái hay đơn thuần chỉ vì lòng tham con người. Mấy vụ ám sát lớn nhỏ nối tiếp diễn ra. Kết quả là mấy vị tướng quân, người vì trả thù cho anh em, người vì bạn hữu tử trận, đã đem quân làm một cuộc hỗn chiến quy mô toàn quốc. Trận đánh này đánh cho đất trời mù mịt, đồng ruộng hoang tàn. Dẫu người dân lâu nay sống trong thời loạn, sớm quen cảnh rày nay mai đó, nhưng cũng vì lần loạn lạc này mà tối tăm mặt mày, lưu lạc tứ phía, thương vong nhiều vô số kể. Chưa dừng lại ở đó, loạn lạc chẳng bao lâu thì nạn giặc cướp cũng nổi lên. Vì người chết khắp nơi, yêu quái cũng được dịp hưng thịnh. Nhưng cho dù chiến hỏa liên miên, vùng lân cận xung quanh vẫn giữ được một chút yên bình hiếm hoi, bởi xứ này là quê hương của nữ pháp sư Kikyou.

Thôn làng vì được Kikyou chỉ dẫn nên vốn có kinh nghiệm dày dạn trong việc nhận biết và đối phó với yêu quái. Đối với các kì nhân dị sĩ, hay những người tướng mạo kì lạ cũng biết mang tâm đề phòng để tránh mang vạ vào thân. Chiến tranh nổ ra, người trong làng vẫn hay chia nhau ra các bãi tha ma sau cuộc chiến để chôn cất và siêu độ cho linh hồn người chết, ngăn ngừa dịch bệnh và ma quỷ có cơ hội sinh sôi. Mùa hè năm ngoái, không biết các bậc quan quyền bàn bạc với nhau thế nào, trận chiến cuối cùng khéo làm sao lại đánh ngay chân núi của ngôi làng, khiến người người được một phen hoảng hồn. Nhưng rồi chiến tranh cũng kết thúc chóng vánh như cái cách mà nó đến. Trong khi mọi người còn đang đắn đo việc gom góp tư trang di tản, các đội quân đã lẳng lặng rút lui khỏi chiến trường, bỏ lại đằng sau một núi thây biển máu.

Vậy rồi trong cái bể toàn giáp tàn giáo gãy, thây người chồng chất đó người ta tìm thấy một nàng thiếu nữ, ôm khư khư bộ y phục đã nhàu nhĩ, rách nát, say ngủ giữa chiến trường hoàng hôn rực đỏ.

Tóc nàng tím tựa loài cát cánh mọc dại vẫn nở rộ khắp núi đồi mỗi cuối hè. Dáng hình đẹp như tượng thần tượng thánh, khiến ai nhìn vào cũng phải mê say. Song vẻ ngoài kì lạ cùng vẻ diễm lệ hi hữu nọ đồng thời làm dấy lên sự e ngại trong lòng dân làng. Họ đã không ít lần thấy được những trường hợp yêu quái sinh ra từ những bãi chiến trường cũ. Nàng này tuy mang dáng vẻ con người, mặt mũi xinh đẹp, song có lẽ phần nhiều do phép thuật biến hóa mà thành, cốt để mị chúng hại người chứ không gì khác. Bèn lấy dây thừng trói lại, do mấy trai làng khiêng đi, đem lên thần xã để cô Kikyou quyết định.

Kết quả chẳng ngờ được, cô Kikyou bảo nàng ấy không chỉ là con người, mà còn là con người sở hữu linh lực mạnh mẽ. Vì có linh lực của nàng trấn áp, bãi chiến trường bao trùm cả bình nguyên rộng lớn dưới núi mới không sinh ra yêu quỷ. Mái tóc có màu kì lạ hẳn do ảnh hưởng của linh lực, nếu được hướng dẫn kĩ càng, ít lâu nữa sẽ có thêm một pháp sư xuất chúng.

Dân làng nghe nói, người người mở cờ trong bụng. Một số còn hối hận vì lỡ có hành động vô lễ với pháp sư. Thế rồi khi nàng hồi tỉnh, tất cả đều hóa thành ngao ngán. Bởi vì nàng thiếu nữ bị khờ.

Dựa vào chiếc áo nàng mặc, người ta phỏng đoán thân phận của nàng có thể là nữ quyến nhà quyền quý, hoặc cụ thể hơn là thê thiếp hay con gái của vị tướng quân nào đó, vì quân nhà mình thua trận mà bị bỏ lại trên chiến trường. Hẳn là do cú sốc mất đi người thân quá lớn đã khiến người con gái nọ đâm lú lẩn, quên cả cách nói năng, chỉ còn nhớ mỗi tên mình là Oran mà thôi.

Thương nàng chẳng còn nơi nào để đi, người lại mất trí, Kikyou đã hảo tâm thu nhận. Từ đấy, Oran sống với hai chị em Kikyou, đến bây giờ đã sắp đầy năm. Tính tình bình thản đạm mạc của Oran khéo sao lại hợp với Kikyou. Có lẽ thời gian chung đụng nhiều, Kikyou tinh ý phát hiện ra một vài điều. Chẳng hạn việc nàng Oran không hẳn là ngốc nghếch, nàng ta chỉ không thể nói được tiếng mình thôi, còn đầu óc vẫn minh mẫn lắm. Thậm chí ngay cả việc quên đi ký ức cũng do mọi người ngộ nhận. Thử nhìn cách nàng ta phân loại dược liệu và canh cửi, Kikyou quả quyết rằng chẳng có người ngốc nào có được những kỹ năng đó, dẫu cho có luyện từ thuở còn là hài nhi cũng vậy.

Biết là một chuyện, Kikyou miệng vẫn giữ kín như bưng. Miễn là Oran không làm gì nguy hại đến dân làng thì nàng vẫn mãi là bạn của Kikyou, cô sẽ đem bí mật này xuống mồ. Kikyou nghĩ có lẽ Oran đã biết mọi chuyện, song thấy thái độ nàng bình bình đạm đạm, không có vẻ gì để tâm, Kikyou hiểu ý không hỏi.

Còn về quá khứ của nàng, nếu là chuyện đã qua, người có ý giấu giếm, Kikyou càng không dậy nổi tâm tư tò mò. Nhưng Kaede thì khác, con bé còn nhỏ, trong tâm trí có ngàn vạn cái vì sao cần được giải đáp. Nhìn cảnh Kaede đã mấy lần khiến Oran luống cuống chân tay, Kikyou bất giác cảm thấy đầu mình đau đau.

Hơn nữa tiến độ học nói của Oran cũng là một chuyện khiến người khác phải đau đầu. Nói năng là chuyện bắt buộc nếu nàng ấy muốn định cư ở nơi này lâu dài. Song Oran thì chẳng có biểu hiện gì cho thấy nàng muốn ở một chỗ. Đôi mắt nàng luôn hướng đến nơi nào đó xa xăm, như đang chờ cái gì đó sắp đến. Rõ ràng nàng chỉ xem nơi này như một chỗ ở tạm thời, đợi đến đúng thời điểm, nàng sẽ rời đi. Cho nên mặc dù rất thông minh nhưng chưa bao giờ nàng ta chú tâm vào việc học nói. Lại thêm phần tính tình vốn trầm mặc ít lời, để nàng mở miệng còn khó hơn lên trời. Kikyou đã phải tìm đủ mọi cách, cuối cùng nhân việc biết nàng hay có lòng quan tâm chú ý đến tin tức, mới nảy ra một ý. Cô nhờ dân làng nếu có sự tình gì, cứ đến nói với Oran để nàng chuyển lời đến cô. Nhờ vậy mới giải quyết được vấn đề nan giải này. Đương nhiên để tránh nghe lậu, Kaede vẫn luôn túc trực kế bên. Thế là mọi ngày ngoài việc đi theo Kikyou tìm thảo dược và canh cửi, Oran vẫn hay ngồi ở gốc cây gần chỗ lấy nước để nghe ngóng tin tức. Thật ra, Oran luôn muốn hiểu rõ hơn về thế giới này, cực chẳng đã tính cách nàng vốn lạnh lùng ít nói, làm không được việc đi khắp nơi tán dóc, thêm lòng đối với người trần gian có ngại, đành phải thu mình suốt ngày trong thần xã. Cho nên đối với việc Kikyou vắt óc nghĩ cách hộ mình, nàng thầm mang cảm kích.

Trên một góc độ nào đó mà nói, Kikyou rất giống nàng. Đối với chuyện của nàng, Kikyou hiểu đến chín mười, xử sự đẹp ý vô cùng.

Ngồi dưới tán cổ thụ, mắt nhìn những đốm nắng loang lổ dưới đất, Oran không nhịn được thở dài.

Vậy mà, cũng được một năm rồi...

Vào cái đêm trăng đáng nguyền rủa năm trước đã xảy ra cái chuyện mà Oran xem như điều sỉ nhục nhất đời mình. Trong khoảnh khắc sắp bị dìm trong bùn lầy, Oran đã cầu xin nguồn sức mạnh tiềm ẩn của áo cánh. Lấy máu của chính mình làm vật dẫn, Oran cầu xin áo cánh hãy đưa nàng đi, đến nơi nào cũng mặc, miễn là thoát khỏi sự lăng nhục này.

Phá tan chú ấn nguyền rủa, áo cánh đã đáp lại lời thỉnh cầu của chủ, đưa nàng đến thế giới này, một thế giới không tồn tại thần tiên.

Hoặc nói một cách chính xác hơn, đây là thế giới do yêu quái ngự trị, thần phật đã không hiển linh tại mảnh đất này mấy trăm năm rồi. Được vẻn vẹn mấy vị tiên nhân cũng do yêu quái hoặc con người có lòng hướng thiện mà đắc đạo, sức lực chẳng mấy đáng kể. So với họ, các đại yêu quái và pháp sư thần thông gấp bội, là giai tầng chân chính đứng trên đỉnh thế giới. Về mặt nào đó, có thể so bì với tiên nữ các nàng. Như Kikyou chẳng hạn, nếu cô ấy là tiên nữ, Oran không chắc mình có thể không sinh lòng ganh ghét hay không.

Ngày đó nàng tưởng nhắm mắt đã thoát được bể khổ, ngờ đâu mở mắt ra nghênh đón nàng là tu la địa ngục.

Thế giới này, tàn khốc hơn nàng tưởng nhiều lắm. Dẫu là khi mới đến có dịp thấy qua chiến trường thảm khốc, hay là kinh nghiệm sau này học được từ Kikyou, rung một hồi chuông cảnh tỉnh mạnh mẽ trong lòng Oran. Thế giới xa lạ nàng sai bước đặt chân đến thật đơn thuần, đơn thuần đến tàn khốc. Ở nơi này chỉ có sống và chết, không phải những lục đục nhỏ nhen chốn thiên giới có thể so bì.

So với tình cảnh loạn lạc ở nơi đây, Oran cảm thấy mình vẫn còn lắm ngây thơ. Nàng vừa nghĩ vừa mở hòm gỗ, bên trong là chiếc áo cánh tiên, hay nói đúng hơn, là tàn cuộc của chiếc áo.

Áo cánh tiên rách nát, sớm đã mất đi hào quang rực rỡ ban đầu. Ngày đó bất chấp rất cả phá chú ấn được hạ bởi kẻ có phẩm cấp cao hơn mình đã để lại một hậu quả khủng khiếp, sau đó vì dùng pháp thuật dịch chuyển, khiến chiếc áo gần như trở thành một chiếc áo thường. Oran đã lâm tuyệt vọng nếu như không cảm thấy được chút tiên khí nhỏ nhoi còn bám trên áo.

Thế nhưng chút tiên khí đó vẫn không đủ sức để chiếc áo khôi phục như cũ, bằng chứng là đã gần tròn một năm nhưng những vết cắt trên áo vẫn chưa suy chuyển chút nào. Oran không biết mình còn cần phải chờ bao lâu nữa.

”Oran, chị lại lôi áo ra ngắm đấy à?” Giọng nói lanh lảnh từ xa vọng lại. Rồi sau một tràng bước chân thình thịch, người cũng chạy tới. Đó là một cô bé tầm 8, 9 tuổi, mặt mày xinh xắn, trông có nét gì đó hao hao nữ pháp sư lừng danh một cõi, có điều bé con vẫn còn vẻ non nớt và nghịch ngợm.

Là Kaede...

”Chị ngốc thật đấy! Cái áo đã rách rồi. Chị có ngắm bao lần nó cũng không trở lại được như cũ đâu”.

Lòng Oran nhói một cái, đậy vội nắp chiếc hộp.

”Nó... sẽ liền lại sớm thôi“. Nàng thủ thỉ.

Kaede lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu, chiếc áo này có gì quý giá để Oran ngày nào cũng lôi ra nhìn. Nhìn rồi lại trầm tư hết một lúc lâu, không biết nghĩ cái gì mà đến hồn cũng thả đi đâu mất. Rõ ràng chị ta dư sức dệt cả trăm tấm vải bắt mắt hơn thế, tiếc gì một manh áo rách chẳng thể mặc. Kaede đã toan giật lấy xem một lần, không ngờ khiến Oran vốn thơ thẩn được một phen lồng lên như con thú dữ. Ngay cả chị Kikyou cũng giận ra mặt, khiến cô sau dạo đó nơm nớp lo sợ, không dám ho he gì.

Kế tiếp, như để tránh ánh mắt cô, Oran bèn đem áo giấu đi đâu mất, đến tận hôm nay cô mới bắt gặp chị ta lén lấy áo ra coi. Không ngờ vừa xán lại, chỉ liền vội vàng khép hộp. Kaede bĩu môi, cô cũng đâu phải hạng bướng bỉnh khó dạy đâu. Bị mắng một lần cũng phải biết sợ mà chừa. Hơn nữa cô sớm không còn hứng thú với chiếc áo đó rồi.

”Chiếc áo xem chừng chẳng thể thay đổi được đâu. Chuyện cũ dù sao cũng qua rồi, chị còn vấn vương gì nữa?”.

Kaede chép miệng, đưa tay hứng lấy chiếc lá xoay tròn bởi cơn gió cuối xuân tinh nghịch. Thấy Oran vẫn lặng thinh, bèn đánh bạo nói tiếp.

”Thay vì cứ ngắm chiếc áo, chị chăm học nói có phải hơn không? Nhìn xem xung quanh ai cũng cười chị là cô khờ, chị không thấy tức sao? Rõ ràng chị giỏi hơn thảy đám con gái trong làng, cả về việc nấu thuốc lẫn dệt vải, nhưng ngặc nỗi nói không chạy chữ mà bị xem như con ngốc. Chị phải làm quen với việc nói chuyện mới có thể ở đây lâu dài chứ. Chị Kikyou còn muốn giúp chị trở thành pháp sư cơ mà”.

Pháp sư? Ai muốn trở thành pháp sư cơ chứ? Hơn nữa Oran chưa một lần có ý định ở lại nơi này lâu dài. Nàng cuối cùng rồi sẽ trở về thiên giới, thân thiết quá chỉ lưu lại day dứt mà thôi. Hễ mỗi lần nghĩ đến việc chiếc áo cánh mãi mãi không liền lại, nàng cuối cùng sẽ bị trói chân ở tại thế giới xa lạ này, vĩnh viễn kẹt trong lốt người thường, Oran vội gạt phắc đi.

Nàng không cam tâm, nàng còn nhiều chuyện phải làm. Nàng còn chưa tìm ra kẻ chủ mưu, chưa báo được thù.

Vừa định phản bác Kaede thì từ xa đúng lúc có người đi lại. Hai ba khách bộ hành đường xa người còn vương tro bụi, đầu đội nón tre, tay cầm gậy chống vây lại quanh gốc cây. Thấy nàng, họ không nhịn được nỗi trầm trồ. Nhưng đến khi ngồi xuống, sự trầm trồ nhanh chóng biến thành nụ cười chân chất thân thiện. Người trẻ tuổi nhất lên tiếng đầu tiên. Anh ta tháo xuống ống tre đựng nước bên hông ném cho mấy người khác, đoạn giở tay nải lấy ra gói lá đựng mấy vắt cơm, vừa ăn vừa nói.

”Nghe đồn bấy lâu, giờ mới tận mắt nhìn thấy. Hóa ra chuyện làng này có mĩ nhân là có thật”.

Hai người bên cạnh nghe vậy nở nụ cười, anh ta chìa gói lá tre về phía Oran. Có điều người đón lấy vắt cơm lại là Kaede, còn Oran chỉ lắc đầu tỏ vẻ từ chối.

”Anh trông không giống như người vùng này. Chẳng hay lặn lội đến đây có điều gì muốn nhờ?”.

”Ồ, nhóc có vẻ rành mặt dân ở đây lắm đó nhỉ? Mà sao nhóc biết bọn ta có việc?” người trẻ tuổi cười nhìn về phía Kaede.

”Nói sao chị em cũng là pháp sư bảo vệ vùng này. Phận làm em, tương lai sẽ nối nghiệp chị mình, em cũng phải có chút hiểu biết gọi là chứ“. Kaede liếm mấy hạt cơm trên tay. “À, với lại chị Kikyou đã dặn rằng nếu ai có việc cần gặp nữ pháp sư cứ đến đây nói với cô này...” chỉ chỉ phía Oran “... thật tình cũng không khó đoán cho lắm”.

Kẻ nọ “À” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó, một người trong ba người cũng mở miệng, hỏi: “Vậy vị cô nương này đây cũng là pháp sư sao?”.

”Tôi chỉ giúp Kikyou thôi”. Oran nói, giọng thản nhiên.

”Đúng vậy, chị ấy còn chưa phải là pháp sư đâu. Nhưng chú có thể xem Oran là người truyền tin cũng được. Chị ấy đáng tin cậy lắm” Kaede gật gù, đón ánh mắt khó hiểu của Oran liếc qua, cô bé chỉ hấp háy mắt mấy cái, đoạn quay đầu tập trung vào vắt cơm trên tay. Rõ ràng rằng Kaede rất vâng lời chị mình, cô bé không có ý định tiếp tục đỡ cho Oran nữa.

Vốn dĩ chẳng phải lần đầu tiên, Oran cũng không mấy lúng túng. Trên thực tế, cô từng là người gần gũi với thiên đế nhất, bàn về nghệ thuật ăn nói Oran không mười cũng chín. Chẳng là vì tình cách vốn lạnh lùng, thêm phần trải qua sự cố nọ, khiến Oran có ác cảm với người trần gian, nhất là với đàn ông, mới không muốn mở miệng. Nhưng kĩ năng duy trì một cuộc đối thoại vẫn phải có, nếu không trong quá khứ đào đâu ra một Oran luôn biết cách làm đẹp lòng thiên đế? Vả lại, theo quan điểm của nàng, lời không cần phải nhiều, chỉ cần vừa đủ để thu được lợi ích mình muốn mà thôi.

Chẳng hạn như trong cuộc đối thoại này, trừ giọng nói có phần ngọng ngịu ra, các hạn mục khác không có gì để chê. Ít nhất vẫn chưa làm mất điểm của thần xã làng này với người ngoài, dẫu người tiếp khách có là cô khờ không thạo tiếng mình đi chăng nữa.

”Tôi là Oran, còn cô bé này là Kaede. Nếu khách vùng ngoài có việc hoặc tin... à chuyện quan trọng cần gặp Kikyou, có thể nói với chúng tôi. Dù sao thì khoảng thời gian này công việc trừ yêu khá vất vả, cô ấy thường không có mặt ở thôn”.

Người thanh niên kia cười: “Cô không cần lịch sự vậy đâu, bọn tôi thường ngày cũng là thường dân làm ruộng thôi. Tôi là Shintarou, còn hai người kia là lính thuộc đội dân quân của làng. Chúng tôi là người của thôn trừ yêu, đến đây tìm cô Kikyou do có việc quan trọng muốn nhờ vả”.

”Thôn trừ yêu!?” Kaede bỗng hô lên, phản ứng bất thình lình đó khiến Oran đưa mắt nhìn sang.

Kaede giải thích: “Thôn trừ yêu là một thôn làng đặc biệt, đã tồn tại từ những năm đầu chiến quốc. Đó là nơi tập hợp những con người am hiểu về yêu quái, họ thường sử dụng những điểm yếu của yêu ma để tiêu diệt bọn chúng. Ở làng đó nghe nói cả phụ nữ và trẻ con cũng là chiến binh”.

”Vậy thôn của các anh chẳng phải có nhiều pháp sư lắm?” Oran ngạc nhiên.

”Chà, nếu được thế thì tốt quá!” Shintarou cảm thán, đoạn anh ta vừa cười vừa lắc đầu: “Thật ra những người trong thôn chúng tôi chỉ hiểu rõ tập tính của yêu quái, rồi thông qua việc luyện tập thường xuyên và các công cụ hỗ trợ để trừ yêu mà thôi. Số người thật sự có được linh lực trong làng rất ít, và năng lực của họ khá hạn chế. Bọn tôi vẫn thường cử người phối hợp với các pháp sư để tróc yêu”. Đoạn, anh ta tỏ vẻ thần bí: “Nhưng trong quá khứ, làng tôi cũng từng có một vị nữ pháp sư lừng danh một cõi đấy, nàng ta cũng mạnh mẽ như cô Kikyou của làng này vậy”.

“... có điều cũng là việc của mấy trăm năm trước rồi”. Nói đến cuối, trên mặt Shintarou chỉ còn sự tiếc nuối.

Oran và Kaede nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Oran đưa ra nghi vấn.

Những ngón tay mân mê đường vân trên cái hộp gỗ quý giá, Oran nghiêng đầu để tóc che đi một bên sườn mặt, điệu bộ lơ đãng nhưng đôi con ngươi giấu dưới rèm mi dày vẫn trong suốt bĩnh tĩnh, chứng tỏ chủ nhân của chúng hãy còn minh mẫn lắm.

Có điều lời nàng nói ra lại chẳng được thấu đáo như cái vẻ ngoài của nàng, nó thẳng thừng đến độ có thể nói trắng ra là thô lỗ. Chẳng biết do chưa thông thạo tiếng nói hay do nàng ta rắp tâm cố ý, chỉ biết Kaede rất hối hận vì sao mình không bịt miệng của Oran lại sớm hơn.

”Vậy điều gì đã khiến một trừ yêu thôn hùng mạnh phải đi cậy nhờ một cô bé pháp sư còn chưa thành niên vậy?”.

Đến mùa thu năm nay, Kikyou sẽ tròn mười bảy. Quả thật nữ pháp sư này còn chưa thành niên.

Ấy vậy mà, có thể khiến cho thôn trừ yêu sừng sững trăm năm cử người đến, chỉ đích danh muốn gặp, còn bóng gió so sánh với một nữ pháp sư lẫy lừng của trừ yêu thôn mấy trăm năm trước.

Kikyou chưa tròn mười bảy, vừa mới trở thành pháp sư không lâu. Dẫu cho việc linh lực của cô trấn áp yêu quái vùng này và chiến tích trong chiến tranh đã khiến danh tiếng của cô lan rộng, nhưng không lí nào chỉ từng ấy năm đầu đời của pháp sư trẻ tuổi có thể so sánh với cả một cuộc đời của một nữ pháp sư kì cựu từ mấy trăm năm trước. Chưa hết, nữ pháp sư đó là pháp sư của thôn trừ yêu, chắc chắn linh lực của người nọ phải vượt trội hơn người mới có khả năng khiến cho một thôn toàn những người xuất chúng tôn sùng. Đến nỗi hậu nhân khi nhắc lại vẫn còn đầy sự tiếc rẻ như vậy.

Cho nên chuyện này muốn người ta không nghi ngờ cũng khó.

Vả lại, người tên Shintarou này không hề giống một người nông dân quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời chút nào.

Có lẽ anh ta có làm ruộng, nhưng chắc chắn anh ta không dùng nghề đó để mưu sinh.

Nói là dân binh, anh ta cũng không giống.

Shintarou có phong thái ưu việt hơn so với thân phận bình thường anh ta cố ý cho hay.

Bởi vì thái độ của anh ta khi nghe Oran thốt ra lời lẽ khích tướng, điềm đạm như thể nàng chẳng có lời nào khiếm nhã vậy.

”Có một trừ yêu sư của làng tôi từng thấy cô Kikyou chiến đấu. Theo lời kể của ông ấy, một mũi tên của nữ pháp sư làng này có thể diệt hàng trăm yêu quái cùng lúc”.

”Và các vị tin rằng, cô ấy có linh lực hiếm người có được?”.

”Ồ, không”. Người thanh niên cười xuề xòa, khoát tay phủ nhận.

“... nói rằng không ai có được thì đúng hơn”. Shintarou đột ngột dán người gần lại, mỉm cười đầy ẩn ý.

Trước hành động sỗ sàng bất ngờ của người thanh niên, nàng tiên khó chịu ngả người ra sau, mày chau lại. Oran không hiểu tại sao mình vì giúp Kikyou mà đi xa thế này. Có lẽ là do được Kikyou cưu mang, cũng có lẽ sự thật tâm của Kikyou khiến trái tim băng lạnh của nàng thiên nữ kiêu sa chốn tiên cung bất giác biết được cái gọi là tình bạn. Thứ mà suốt mấy trăm năm làm tiên đã bị mài mòn gần như không có, và sau biến cố kia tưởng chừng đã tàn lụi.

Oran biết Kikyou không hề muốn trở thành pháp sư. Không giống như Oran sinh ra đã kiêu ngạo, vì đam mê quyền lực mà càng thêm lạnh lùng. Vẻ cứng cỏi của Kikyou là do luyện tập, không có tạp niệm là vì để che dấu ý niệm trần tục càng sâu. Kikyou càng tỏ ra lạnh nhạt bao nhiêu thì trong lòng cô càng hừng hực tình cảm bấy nhiêu. Cô vì dân làng mà trở thành pháp sư, còn Oran thì bị một Kikyou như vậy thu hút.

Bởi một lẽ, Oran biết nàng không thể như Kikyou, có thể vì người khác mà hi sinh chính mình.

Song nàng còn sức giúp bạn mình thực hiện ước nguyện.

Và cũng vì Oran mong muốn ước mơ của Kikyou có thể trở thành sự thật.

Xem như một cách trả ơn của nàng.

Vốn là một nàng tiên coi sóc nhân duyên, Oran có khả năng trao tặng điều ước. Như cái cách mà nàng đã hứa với Sindo khi muốn thuyết phục hắn trả lại áo cánh. Tuy hiện tại tạm thời mất đi quyền năng nhưng Oran vẫn mơ hồ cảm nhận được hướng đi của thứ gọi là vận mệnh.

Vì vậy Oran biết mình cần khiến Kikyou phớt lờ lời nhờ cậy đột ngột và đáng ngờ của thôn trừ yêu lần này.

Tay áo kimono đột ngột bị giật mạnh. Kaede nhỏ tuổi, dù lanh lợi cỡ nào cũng chưa thể hiểu hết những quanh co lắt léo của cuộc đời, tỏ ra hết sức bàng hoàng vô thố khi thấy một Oran sắc sảo khác hẳn thường ngày.

Lại thêm, lo lắng trước lời nói to gan của nàng...

Cô bé đã thầm ra hiệu cho Oran.

Có điều lần này khác hẳn những lần trước. Kaede bé nhỏ vạn lần không nghĩ tới, Oran không chịu nhượng bộ.

”Chỉ sợ lần này phải khiến các vị uổng công một chuyến”.

Rút lại tay áo từ tay Kaede, Oran ôm hộp gỗ toan đứng dậy. Tinh mắt thấy Kaede đang muốn chen miệng vào, đôi mày xinh đẹp của nàng tiên nhướng cao kiên quyết, nàng đưa tay vỗ nhẹ vai của Kaede.

Đôi mắt nôn nao của cô bé lập tức chuyển thành tĩnh mịch.

”Nhưng...” Shintarou còn định nói gì đó, Oran quay đầu nhìn sâu vào mắt anh ta, ngón tay ngọc ngà chỉ thẳng vào trán người thanh niên nọ.

Ám thị.

Đấy chỉ là một phép thuật nho nhỏ của các tiểu tiên nữ, dùng để thay đổi một phần nhỏ trí nhớ của người phàm.

Đồng thời, Oran cũng đưa mắt dõi về hai người phía sau.

Cả hai đã sớm bật dậy rút ra vũ khí khi nhác thấy hành động kì lạ của nàng, song khi bị đôi mắt trong suốt của Oran dõi vào, giáo gươm gì cũng đồng loạt rơi cả xuống đất. Hai người nọ nhanh chóng rơi vào phép thuật của nàng hệt như Shintarou.

Khi tất thảy đã lâm vào mê muội, nàng mới hé môi, cất giọng nửa như dặn dò nửa như quyến dụ: “Nữ pháp sư của làng này vẫn chưa đủ kinh nghiệm. Cảm phiền các vị hãy đến làng khác. Chúng tôi rất lấy làm tiếc khi không thể giú...p!”

Lời còn chưa dứt, một mũi tên dài xé gió lao đến, cắm phập vào thân cây phía sau Oran.

Nàng tiên giật nảy mình trừng mắt, phép thuật đã được giải trừ.

Đứng trên sườn dốc xa xa là nữ pháp sư áo trắng quần đỏ, khuôn mặt quạnh quẽ, đang làm động tác thu dây cung.

Trong lúc ba con người trước mặt còn đang trong dư âm của phép thuật, Oran lén búng tay giải phép trên người Kaede.

Khi cô bé ngây thơ lấy lại được tri giác, cũng là lúc chị của cô đã đi đến bên này.

Oran im lặng nhìn đầu mũi tên lúc sâu vào thân cây, còn Kikyou nhẹ nhàng mở lời.

”Một con rắn mối...”

Tám con mắt theo lời này đồng loạt quay lại nhìn về hướng mũi tên. Chỉ thấy chỗ đầu mũi tên cắm sâu vào thân cây là xác một con rắn mối to bất thường, chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ tiếp cận bọn họ. Mấy người đồng loạt vỡ lẽ, hóa ra là do con rắn mối thành tinh dùng mùi hương để mê hoặc người.

Bọn họ có thể tỉnh lại, tất cả đều nhờ mũi tên diệt ma đã phá tan thuật chướng nhãn.

Kaede vẻ mặt thán phục chạy đến bên chị, hai người từ thôn trừ yêu thu lại vũ khí dưới đất, duy chỉ có Shintarou dùng tay xoa trán, đôi mắt xoay chuyển qua lại giữa Oran và Kikyou.

Chỉ thiếu chút nữa...

Đáng tiếc... nếu có hương thôi miên...

Thở dài, Oran nhìn Kikyou, nhưng cô chỉ hơi nheo mắt mà không nhìn lại nàng. Sau đó, Kikyou xoa đầu Kaede, hướng về phía Shintarou mỉm cười lễ phép.

”Không biết người nhà tôi có làm gì phật lòng mọi người không?”.

Ba người kia vội lắc đầu, Shintarou đáp lời: “Sao có thể? Cho dù có đi chăng nữa, mũi tên cứu cánh vừa rồi đã đủ để chúng tôi quên sạch lỗi lầm rồi”.

Vậy là có! Oran nghiêng mắt, không khỏi mắng thầm kẻ bẻm mép.

Nàng quả nhiên không đoán lầm, Shintarou tâm trí cứng cỏi, dù có bị thuật ám thị của nàng ảnh hưởng, vẫn có thể từ đó lưu lại chút kí ức.

Thật phiền phức.

Có điều hiện tại không phải lúc thích hợp để nghĩ việc này. Thái độ của Kikyou khiến cho Oran lo lắng. Rõ ràng cô đã thấy rõ hành động của nàng, nhưng vẫn rộng lượng che chở. Điều này khiến Oran không biết làm sao.

Nếu Kikyou phản ứng gay gắt, Oran sẽ cảm thấy bớt lo hơn nhiều.

”Chị Kikyou, bọn họ từ thôn trừ yêu đến, muốn tìm chị”.

Kaede đúng dịp xen vào. Trên mặt Kikyou thoáng hiện sự ngạc nhiên, rồi từ từ biến thành trầm tĩnh.

Sau đó, cô quay đầu qua nhìn Oran, như chợt hiểu ra điều gì.

Bất quá hiểu thì thế nào? Kikyou không có khả năng kháng cự, chính cô cũng không muốn kháng cự. Có lẽ yêu cầu của thôn trừ yêu lần này có điều không thỏa, nhưng Kikyou rồi vẫn sẽ vui vẻ mà chấp nhận. Bởi đó là số mệnh của một pháp sư. Vào cái ngày cô tình nguyện quỳ gối cúi đầu dưới nắng chiều tà, miệng thốt lời thề sẽ vì cuộc sống của người dân miền này mà hiến dâng hết thảy, cái số kiếp chỉ có thể đáp “vâng” đã ếm lên người cô rồi.

Vậy cho nên Kikyou của ngày hôm nay, dẫu lòng còn băn khoăn nhiều nỗi, miệng đã quen lối cũ nhận lời chấp thuận.

”Nếu thôn trừ yêu có việc, tôi đương nhiên sẽ giúp hết sức. Nhưng mà trước hết hãy cho tôi biết cụ thể đấy là chuyện gì cái đã”.

Rút mũi tên còn cắm trên cây, nữ pháp sư mới mười bảy tuổi hoa đã thốt ra như vậy. Nhưng nữ pháp sư không biết rằng, lời này của mình rồi sẽ mở ra kiếp nạn lớn nhất, đẩy cô và những người liên quan vào guồng quay số phận, trọn kiếp phải đớn đau, day dứt mãi không thôi.

Biết được Kikyou đã đồng ý, người thanh niên thôn trừ yêu mở cờ trong bụng, nét hồ hởi phảng phất nơi chân mày. Nhưng khi nói chuyện, khuôn mặt anh ta bỗng dậy lo âu, ngay cả giọng nói cũng trầm thấp như bị đá nặng đè lên.

”Chẳng hay cô Kikyou có biết về ngọc Tứ Hồn không?”.

Câu hỏi vừa thốt lên, ngoại trừ Oran vẫn dửng dưng, trên khuôn mặt tất cả người ngồi ở đây, bao gồm cả kẻ vừa nói ra, đều xuất hiện sự e ngại, khiến lạnh nhạt như Oran mà cũng phải tự hỏi ngọc ấy là vật chi, có thể khiến người ta e dè khi chỉ mới nhắc đến như vậy.

Thực ra, Oran đã nhầm lẫn to. Trên đời này, nhắc đến ngọc Tứ Hồn mà dè chừng, e rằng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay như vài người ở đây mà thôi. Còn đa số những người khác, nghe danh ngọc ấy đáy lòng cũng sẽ dậy sóng. Có điều sóng này là sóng của lòng tham, có thể khiến con người vì viên ngọc Tứ Hồn sát hại cả ruột thịt.

Một viên ngọc ma quỷ, nhưng cũng đẹp đẽ đến chết người.

Dưới tiết xuân phơi phới, Shintarou đã thuật lại tích cũ của viên ngọc Tứ Hồn ấy. Về nữ pháp sư quyền phép ra sao, người đàn ông si hận thế nào. Cam nguyện để yêu quái chiếm mất linh hồn chỉ để níu lấy sự thánh khiết của bậc thánh nữ không thể thuộc về mình. Chẳng ngờ phường yêu quỷ vốn ranh ma, chẳng những không thể có được tình yêu, còn hại người thương phải kiệt lực mà chết.

Cuối cùng để lại thứ sinh ra từ oan nghiệt, kết tinh của linh hồn.

Ngọc Tứ Hồn...

Vốn là một câu chuyện xưa bi tráng, khiến người ta thở than suy ngẫm, vào tai của Oran, khéo sao lại hóa buồn cười.

Nhất là khi nghe đến đoạn ngọc Tứ Hồn có thể biến điều ước thành sự thực, Oran cảm thấy mình sống cả trăm năm nữa cũng chưa chắc gặp thêm một tuồng hài kịch nào lớn hơn thế này.

Một viên ngọc đầy oán hận và oan nghiệt có thể ban cho người ta điều ước gì khả quan chứ? Nói nó ban tặng bất hạnh thì đúng hơn. Không biết những kẻ từng nắm giữ nó, có ai được hạnh phúc sống hết đời để hưởng chiến lợi phẩm của bản thân không? Hay lại chết khô dưới chân cơ đồ mình có được?

Gia tăng sức mạnh thì cũng thôi đi, lại còn biến ước mơ thành sự thật thì chẳng khác nào cười vào mặt chúng tiên nữ các nàng.

Ngay cả một nàng tiên coi sóc nhân duyên muốn ban cho phàm nhân điều ước cũng phải lựa sức mà làm. Trước khi ban tặng phải xem người được nhận có xứng đáng hay không, số mệnh có cho phép điều đó hay không, điều ước có thuận lẽ trời hay không. Sau khi ban điều ước xong, còn phải cẩn thận canh chừng những con người dính líu đến người ước, để chắc chắn vận mệnh không đi chệch quỹ đạo. Nào có dễ dàng trong nháy mắt là xong, huống chi là ban phát điều ước vô tội vạ như vậy. Oran ngày trước có thể điềm tĩnh hứa với Sindo sẽ ban cho hắn một điều ước là vì hắn gặp tiên vật mà không tham lam, đứng trước cám dỗ có thể giữ mình, trời cao đã phán định hắn có tư cách được hưởng.

Còn với Kikyou, Oran muốn trao điều ước cho cô là bởi vì ơn cứu mạng, lại thêm cái nghĩa cưu mang.

Từ xưa đến nay, người muốn trả ơn kẻ đã giúp mình là chuyện hết sức thường tình.

Có điều Oran còn chưa lấy lại được sức mạnh thì đã có kẻ muốn đem kết tinh của oan nghiệt đặt vào tay ân nhân của nàng, khác nào nguyền rủa Kikyou phải giống như nữ pháp sư đã táng hồn trong ngọc kia.

Oran đã toan ngăn cản, ngặc nỗi Kikyou đã cột mình vào oái ăm, nàng cũng chẳng còn cách nào.

Chỉ đành đến đâu hay đến đấy vậy.

Nghe xong câu chuyện, Kikyou không tránh khỏi ngạc nhiên, vội hỏi.

”Chẳng phải ngọc này chỉ là truyền thuyết thôi sao? Trước giờ chẳng nghe nói gì về những người sở hữu viên ngọc, nên ai ai cũng xem nó chỉ là lời đồn đại không đáng tin”.

”Đó là do cô Kikyou chưa biết thôi” Shintarou lắc lắc đầu rồi bảo: “Viên ngọc trước giờ luôn nằm trong tay yêu quái, nên người đời chẳng thể nào xác nhận. Hiếm hoi lọt được vào tay con người, e đa số đều là phường gian ác. Mà bọn chúng thì đời nào chịu hé môi cơ chứ? Có điều, nàng Midoriko xuất thân từ thôn trừ yêu, khi nàng chết đi, làng chúng tôi vẫn theo lệ thờ cúng. Xác của nàng cùng viên ngọc trước đây cũng do làng của chúng tôi bảo vệ. Nhưng không may sau một trận biến cố, viên ngọc đã bị đánh mất, có điều trong thôn vẫn còn lưu lại những ghi chép chứng tỏ sự tồn tại của viên ngọc”.

Dứt lời anh ta bèn ngồi sát lại, ánh mắt ngó quanh đề phòng, lại hạ giọng xuống gần như thầm thì mà bật mí một bí mật động trời.

”Vài tháng trước, một trừ yêu sư của làng chúng tôi đã tìm thấy viên ngọc quý đó từ xác một con yêu quái to lớn. Sau khi hộ tống ngọc về làng không lâu, gã đã lìa đời, chỉ để lại ngọc Tứ Hồn đã nhuốm bẩn. Mấy tháng gần đây, làng chúng tôi bôn ba ngược xuôi tìm người có khả năng thanh tẩy viên ngọc. Và rồi lời đồn đãi về cô Kikyou đã dẫn chúng tôi đến đây”.

Nói đoạn, anh ta cúi mình dập đầu thật mạnh trên đất.

”Xin cô hãy đến thôn trừ yêu một chuyến!”.

Rõ ràng là câu khẩn khoản, lại bị anh ta ép xuống thật nhỏ, thật nhỏ, nom cứ như anh ta chỉ muốn thủ thỉ điều đó với mẹ đất, không muốn tiết lộ với ai. Đã thề sống giữ chết mang theo, nay lại vì tình thế bắt buộc phải nói ra, tấm lòng ấy không khỏi khiến chị em Kikyou dao động.

Riêng Oran, nàng cảm thấy cả người lạnh buốt.

Vốn là cậy nhờ, giờ đã ra ép buộc.

Nếu Kikyou từ chối, chỉ e tên quỷ quyệt này sẽ đập đầu ngay tại chỗ.

Con người sân si, sao mà đáng hận.

”Tôi không nghĩ mình có khả năng lớn đến vậy...” Kikyou bần thần mở miệng, song nhác thấy kẻ trước mặt đã có ý muốn quyên sinh vì nghĩa. Cô nhắm mắt thật lâu, đến khi mở ra, thứ duy nhất còn trên gương mặt xinh đẹp là vẻ lạnh nhạt. Trước mấy cặp mắt trong mong, Kikyou nói khẽ: “Anh cứ về đi, tôi còn bận sắp xếp công việc trong làng. Một tháng sau, tôi sẽ đến”.

Chiều xuân ấm áp là vậy, không hiểu sao Oran bỗng nhiên nghe được tiếng chuông ngân não nề, tiếng ma quỷ ca thán. Tiếng vận mệnh đang bật cười cuồng điên.

Hoảng hốt trông ra, mọi thứ đã hóa thành ảo ảnh.

Hai tháng sau, tin đồn nữ pháp sư bảo vệ ngọc quý đã lan truyền khắp các cõi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

Lảm nhảm: ba tuần vừa rồi trong nhà có chuyện lộn xộn, không thể đăng chương, vì vậy mình sẽ cố đăng chương 3 trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Viết xong chap này vẫn không thây ưng ý lắm,

có cảm giác cứ OOC sao đó. Kikyou vẫn chưa lạnh lắm (thôi thì giải thích là do cô vẫn chưa trông giữ ngọc, chưa chính thức trưởng thành), nhưng Oran thì do o ép để cho khớp tình tiết, cảm giác cô nàng cứ bướng bỉnh tinh ranh, đôi chỗ hơi nửa mùa, không thật sắc sảo và kiêu ngạo như Oran nguyên bản. Thôi thì đành mấy chương sau cố gắng hơn vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.