Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 107: Ẩn tình



Hai mươi năm trước Tiêu Dật vừa ra đời đã bị đưa tới nhân giới, không chỉ dẫn tới rạn nứt giữa Lục Thiệp Xuyên và Tiêu Đỉnh Lâu, mà còn có việc ngoài ý muốn của Lục Mẫn Nương. Hai chuyện trước sau mang tới cho Lục Thiệp Xuyên đã kích quá lớn, tới mức lòng ông nguội lạnh thoái chí, trong hai mươi năm không hề có bất cứ liên lạc nào với Tiêu Đỉnh Lâu. Cho tới nay, cho dù Tiêu Dật còn sống khỏe mạnh nhảy nhót bên cạnh ông, nhưng theo sự biến hóa thái độ của Tiêu gia đối với Tiêu Dật theo mỗi thời kỳ, Lục Thiệp Xuyên ngày càng thất vọng đối với cách làm của Tiêu Đỉnh Lâu, cũng dần dập tắt ý định đi tìm Tiêu Đỉnh Lâu.

Nhưng khi Lục Thiệp Xuyên cho rằng giữa ông và Tiêu Đỉnh Lâu đã không còn vướng mắc gì, một thẻ ngọc không có phần ký tên được đưa tới tay ông. Nội dung trong thẻ ngọc vô cùng đơn giản, chỉ có lác đác mấy chữ, Lục Mẫn Nương năm đó gặp phải sở tuần kiểm không phải là việc ngoài ý muốn mà bị sắp đặt.

Vặn nát thẻ ngọc trong tay, vẻ mặt Lục Thiệp Xuyên thực sự không mấy dễ nhìn. Ông nghiêng đầu nhìn Sở Mặc bên cạnh, giọng nói thấp trầm, “Ngươi xem qua rồi?”

Sở Mặc gật đầu, thẻ ngọc đúng ra là đưa cho Tiêu Dật, chỉ là Tiêu Dật không ở tiên giới trùng hợp bị hắn cản lại mà thôi.

Lục Thiệp Xuyên hơi động môi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra lời, chuyện cũ hai mươi năm trước lại lần nữa hiện lên. Trong đầu ông xuất hiện bộ dáng Lục Mẫn Nương trưởng thành từng chút, so sánh với cái chết thảm cuối cùng, uy lực bậc mười trên người không còn áp chế, ầm một tiếng phát lên chọc trời.

Sở Mặc phản ứng cực nhanh thi triển một kết giới trước mặt, chặn lại khí tức bạo nộ ập tới. Một khắc sau, Lục Thiệp Xuyên mới khống chế được tâm trạng của mình, uy lực trên người thu đi, Lục Thiệp Xuyên vẻ mặt bình tĩnh, “Ta muốn đến Linh Hư cảnh một chuyến.”

Sở Mặc không nhìn ra được suy nghĩ của Lục Thiệp Xuyên lúc này, chỉ nhắc nhở, “Thẻ ngọc từ đâu đến ta không tra được, phía sau không chừng có ai đang tính kế.”

Hiện tại quan hệ của Tiêu Dật và Tiêu gia tại tiên giới không phải là bí mật gì, cho dù Tiêu Dật có vẻ hoàn toàn không muốn nhận lại Tiêu gia, nhưng khó bảo đảm một vài thế gia tiên giới vẫn tồn tại nghi kỵ, mượn các cơ hội để chia rẽ quan hệ của Tiêu Dật và Tiêu gia.

Lục Thiệp Xuyên biết Sở Mặc muốn nói gì, nhưng ông đã không thể đợi từ từ điều tra tất cả. Hiện tại ông chỉ muốn lập tức đến Linh Hư cảnh hỏi cho rõ ràng. Năm đó Mẫn Nương gặp chuyện rốt cuộc có phải ngoài ý muốn không. Nếu Mẫn Nương gặp chuyện thật sự là có ẩn tình khác, thì cho dù phải đối đầu với cả Tiêu gia, ông cũng muốn Tiêu gia phải trả giá. Nếu tin tức trong thẻ ngọc chỉ do có người ác ý muốn gây hiềm, ông sẽ cho người thả tin tức này biết, cơn giận của cao thủ bậc mười rốt cuộc ra sao.

Nhờ trục cuốn truyền tống, sau một nén hương, Lục Thiệp Xuyên đã xuất hiện ở trước cửa đại trạch Tiêu gia, khí tức trên người không chút che giấu. Tiêu Thất cảm ứng được ông đầu tiên, trong lòng kinh nghi bất định, đang nghĩ có nên thông báo cho Tiêu Đỉnh Lâu không, thì khí tức của Lục Thiệp Xuyên đã càng lúc càng gần, hiển nhiên là đã phá trận pháp phòng hộ do Tiêu gia bố trí.

Cửa phòng rất nhanh mở ra, Tiêu Đỉnh Lâu vẻ mặt kích động bước ra.

“Thiệp Xuyên!”

Sau niềm vui ban đầu, Tiêu Đỉnh Lâu rất nhanh ý thức được vẻ mặt Lục Thiệp Xuyên không đúng. Hai người tương giao nhiều năm, Tiêu Đỉnh Lâu hiểu rất rõ Lục Thiệp Xuyên, cảm thụ được cảm xúc đè nén trên người đối phương, phản ứng đầu tiên của Tiêu Đỉnh Lâu là không biết Hàm Chương lại làm chuyện gì chọc giận Lục Thiệp Xuyên?

Đối với ngoại hình không quá năm mươi của Lục Thiệp Xuyên, thời gian này Tiêu Đỉnh Lâu già đi lợi hại, đã giống như lão nhân lục tuần. Lục Thiệp Xuyên kinh ngạc, ngắn ngủi hai mươi năm không gặp, ông không biết Tiêu Đỉnh Lâu đã già đi nhiều như vậy. Vẻ mặt Lục Thiệp Xuyên trở nên phức tạp, lời muốn chất vấn ban đầu nghẹn trong miệng, ông vô thanh thở dài một tiếng, hòa hoãn nói, “Ta có chuyện muốn hỏi huynh.”

Thấy Tiêu Đỉnh Lâu và Lục Thiệp Xuyên đóng cửa thư phòng, Tiêu Thất hơi nhíu mày, tuy hắn muốn biết Lục Thiệp Xuyên sẽ nói gì với Tiêu Đỉnh Lâu, nhưng trước mặt cao thủ bậc mười, hắn vẫn không có lá gan làm gì.

Trong thư phòng, Lục Thiệp Xuyên ngữ điệu bình tĩnh nói chuyện nhận được thẻ ngọc ra, ông đọc từng chữ trong nội dung thẻ ngọc.

“Không thể nào!” Tiêu Đỉnh Lâu mất khống chế ngắt lời Lục Thiệp Xuyên, vẻ mặt khổ sở nhìn Lục Thiệp Xuyên, “Ta xem Mẫn Nương là nữ nhi của mình, huynh cảm thấy ta sẽ hại nữ nhi của mình sao?”

Lục Thiệp Xuyên không phải không tin Tiêu Đỉnh Lâu mà là không tin những người khác của Tiêu gia, “Vậy những người khác thì sao?”

Tiêu Đỉnh Lâu rất nhanh ý thức được gì đó, “Huynh hoài nghi Hàm Chương?”

Lục Thiệp Xuyên không nói gì, nhưng vẻ mặt âm trầm tựa hồ đã chứng minh cho lời Tiêu Đỉnh Lâu.

Tiêu Đỉnh Lâu lắc đầu, giải thích, “Hàm Chương đối với Mẫn Nương thế nào, Thiệp Xuyên huynh cũng thấy mà. Huynh…”

Năm đó Lục Thiệp Xuyên chịu gả Lục Mẫn Nương vào Tiêu gia, cũng là vì Lục Mẫn Nương là do Hàm Chương chăm sóc trưởng thành, hơn nữa Tiêu Hàm Chương không hề biểu hiện ra một chút không thích nào đối với Lục Mẫn Nương. Cuộc sống sau kết hôn của hai người trừ chậm chạp không có hài tử ra, thì theo nhưng Lục Mẫn Nương nói là kỳ thật không tệ. Lục Thiệp Xuyên vẫn luôn cho rằng Tiêu Hàm Chương cũng coi như yêu thích Mẫn Nương, nhưng cho tới khi Tiêu Dật ra đời, Tiêu Hàm Chương phản ứng kịch liệt, Lục Thiệp Xuyên mới giật mình biết được Tiêu Hàm Chương vô cùng bận tâm với chuyện hạ phẩm tiên cách của Mẫn Nương. Chỉ là hắn vẫn luôn không biểu hiện ra cố đè nén trong lòng mà thôi. Sự ra đời của Tiêu Dật, triệt để kích động cảm xúc dồn nén của Tiêu Hàm Chương, tới mức Tiêu Hàm Chương nhìn cũng không thèm nhìn Tiêu Dật một cái, hoàn toàn xem y như không tồn tại.

Năm đó Lục Mẫn Nương qua đời, Lục Thiệp Xuyên không nghĩ nhiều, hiện tại nghĩ lại chuyện năm đó, Lục Thiệp Xuyên luôn không kìm được nghĩ có phải Tiêu Hàm Chương…

Sự trầm mặc của Lục Thiệp Xuyên khiến Tiêu Đỉnh Lâu không nói được nữa, ngay cả ông cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi, bầu không khí trong phòng thoáng chốc trở nên đình trệ, trong mắt Tiêu Đỉnh Lâu hiện lên một mạt khổ sở, vô lực nói, “Thiệp Xuyên, ta sẽ cho huynh một lời giải thích.”

Việc tới nước này, Lục Thiệp Xuyên đã không còn gì để nói với Tiêu Đỉnh Lâu, nghe thế chỉ thở dài, quay người rời khỏi Tiêu gia.

Chuyện Lục Thiệp Xuyên tới tìm Tiêu Đỉnh Lâu không phải là bí mật trong Tiêu gia. Mà khi Lục Thiệp Xuyên đi không lâu, Tiêu Đỉnh Lâu liền gọi Tiêu Hàm Chương tới thư phòng đóng cửa nói chuyện nửa ngày. Cuối cùng cảnh tượng Tiêu Hàm Chương tức giận bừng bừng lao ra khỏi thư phòng càng khiến người ta suy đoán không thôi.

Tiêu Khắc rất nhanh biết được mọi chuyện. Hắn thỏa mãn nghe tiểu tư bẩm báo, thấp giọng phân phó vài câu, nhìn tiểu tư lui xuống, trên mặt lộ ra nụ cười toan tính. Hắn không ngờ lại trực tiếp dẫn Lục Thiệp Xuyên tới, nhưng vậy càng tốt, có Lục Thiệp Xuyên trấn áp tới lúc đó cho dù phụ thân muốn giúp Tiêu Tấn thoát tội cũng khẳng định không thể mở miệng. Chẳng qua mục tiêu của hắn là Tiêu Tấn, không hy vọng Lục Thiệp Xuyên sẽ xem phụ thân là đối tượng tình nghi. So với chờ tổ phụ từ từ điều tra chuyện năm đó, còn không biết có thể tra được hay không, không bằng hắn giúp tổ phụ một tay. Tin tức hắn đã truyền tới tai Tiêu Tấn và Ngôn Thanh Nhụy rồi, chỉ chờ xem bọn họ có phản ứng gì thôi.

Khác với Ngôn Thanh Nhụy khắp nơi mua chuộc hạ nhân Tiêu gia, Tiêu Khắc tôn thờ là nhân thủ quý tinh không quý nhiều. Hắn khổ sở nhiều năm mới an bài được một người bên cạnh Tiêu Tấn và Ngôn Thanh Nhụy, chẳng qua một người là đủ rồi. Tiêu Khắc mỉm cười, che giấu đắc ý trong mắt.

Gần như đồng thời, tin Lục Thiệp Xuyên tới Tiêu gia cũng được truyền vào tai Ngôn Thanh Nhụy. Khi Ngôn Thanh Nhụy suy đoán ý đồ Lục Thiệp Xuyên tới đây, nha hoàn cận thân luôn theo Ngôn Thanh Nhụy nhanh chóng từ bên ngoài đi tới cạnh nàng, thấp giọng nói vài câu.

“Thật sao?” Vẻ mặt Ngôn Thanh Nhụy trở nên khó coi.

Nha hoàn gật đầu, giải thích, “Là tin từ chính viện truyền tới, nghe nói gia chủ và Lục Thiệp Xuyên cãi nhau, cả chính viện đều nghe được.”

Trong mắt Ngôn Thanh Nhụy xẹt qua tia chột dạ cực nhanh, tiếp theo tâm trạng không yên cho lui nha hoàn. Nàng vẫn không xác định được tiểu nha hoàn nói rốt cuộc có mấy phần thật. Chỉ là nếu tiểu nha hoàn nói là thật, Lục Thiệp Xuyên tới là vì cái chết của Lục Mẫn Nương, nhưng lúc đó Lục Thiệp Xuyên chưa từng hoài nghi, hiện tại đã qua hai mươi năm, sao ông lại đột nhiên lật chuyện này ra?

Ngôn Thanh Nhụy nghĩ không thông rốt cuộc vấn đề từ đâu ra, nàng tự thấy chuyện năm đó làm rất kín kẽ, không lưu lại bất cứ dấu vết nào. Nhưng mà Lục Thiệp Xuyên có thân phận cao thủ bậc mười, chưa chắc cần chứng cớ gì, chỉ cần khẳng định chính là nàng làm, lẽ nào nàng có thể cùng một cao thủ bậc mười tranh biện sao? Một khi chuyện này người bị đổ hoài nghi là nàng, chân chính khó xử sẽ là Tiêu Tấn, đến lúc đó vị trí người thừa kế của Tiêu Tấn khẳng định sẽ dao động. Hiên tại Tiêu Dương không có mặt, chẳng phải sẽ tiện nghi cho tên Tiêu Khắc kia? Nàng đã mất Tiêu Dương, không thể lại để Tiêu Tấn gặp chuyện.

Nghĩ thế, Ngôn Thanh Nhụy cố gắng trấn tĩnh lại, nếu tình huống xấu nhất phát sinh, vậy nàng nên làm sao? Có nên tìm Tiêu Tấn thương lượng không. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Ngôn Thanh Nhụy lập tức lắc đầu. Tình cảm của nàng và Tiêu Tấn mấy năm nay càng lúc càng xa lạ, lại thêm Tiêu Tấn đối với Lục Mẫn Nương vô cùng kính trọng, nếu Tiêu Tấn biết năm đó là do nàng âm thầm xúi giục Lục Mẫn Nương đến nhân giới tìm Tiêu Dật, lại là nàng dẫn sở tuần kiểm phát hiện hành tung của Lục Mẫn Nương, chỉ sợ tình cảm giữa mẫu tử hai người thật sự không còn nữa.

Ngôn Thanh Nhụy nghĩ nhập thần, nhất thời không chú ý đến Tiêu Tấn tới từ lúc nào, khi nàng hồi thần lại thì thấy Tiêu Tấn an tĩnh đứng trong phòng, thần sắc phức tạp nhìn nàng.

“Tấn nhi.” Ngôn Thanh Nhụy thu liễm tâm tình, giả vờ vô sự nói, “Sao con qua đây?’

Tiêu Tấn nhắm mắt, khàn giọng mở miệng nói, “Ta nghe nói Lục ngoại công tới tìm tổ phụ hỏi tình hình mẫu thân qua đời năm đó.”

“Tấn nhi!” Ngôn Thanh Nhụy vô thức ngắt lời Tiêu Tấn, nàng không biết Tiêu Tấn có phải biết gì rồi không, đặc biệt nói thế là có mục đích gì?

Tiêu Tấn ánh mắt khổ sở nhìn Ngôn Thanh Nhụy một cái, hơi cúi đầu che giấu vẻ mặt, “Phu nhân đừng lo lắng, chuyện năm đó đã không còn dấu vết gì, tất cả đều không có liên quan tới phu nhân.”

Ngôn Thanh Nhụy kinh nghi nhìn Tiêu Tấn, “Tấn nhi con…”

Tiêu Tấn tránh ánh mắt Ngôn Thanh Nhụy, không giải thích gì lặng lẽ lui ra.

Thời tiết của tiên giới bất kể lúc nào cũng đều là gió mát trời đẹp, nhưng Tiêu Tấn đứng dưới mặt trời, lại cảm thấy một hơi lạnh nổi lên trong lòng. Hắn không khỏi nghĩ tới hai mươi năm trước, sau khi hắn phát hiện mẹ cả chết là vì mẹ ruột toan tính, hắn gần như không có chút do dự nào, theo bản năng dọn sạch tất cả dấu vết có thể chỉ về phía mẹ ruột. Vì phòng ngừa vạn nhất, thậm chí ngay cả mấy người của sở tuần kiểm đã ra tay lúc đó, cũng bị hắn tìm cơ hội để cho bọn họ triệt để lạc trong Vô Vọng chi hải.

Sau khi xác định không có bất cứ dấu vết nào nữa, hắn mới dám thở phào một hơi. Nhưng khi hắn làm xong tất cả, hắn lại không thể nào đối diện với mẹ ruột nữa, tới mức tình cảm của hắn và mẹ ruột càng lúc càng xa lạ. Hắn biết tất cả những gì mẹ làm là vì hắn, hắn cũng không cách nào không lo sống chết của mẹ, nhưng mỗi khi nghĩ tới mẹ cả, hổ thẹn và tự trách lại bao lấy hắn. Ai ai cũng nói hắn kính trọng mẹ cả, chỉ có hắn mới biết, kỳ thật hắn chỉ đang chuộc tội mà thôi.

chương 108: Đảo ngược

Chuyện Lục Thiệp Xuyên giận dữ lao vào Tiêu gia, sau khi ông rời đi rất nhanh đã lan truyền tới các đại thế gia. Mọi người xôn xao suy đoán Tiêu gia đã làm gì, mà lại chọc giận Lục Thiệp Xuyên.

Tiêu Đỉnh Lâu không để ý tới những lời đồn đãi bên ngoài, chỉ âm thầm bắt đầu điều tra chuyện năm đó. Nhưng một là thời gian đã quá lâu, hai là Tiêu Tấn dọn dẹp sạch sẽ, Tiêu Đỉnh Lâu nhất thời không phát hiện dấu vết gì. Tiêu Hàm Chương từ sau khi cãi nhau một trận với Tiêu Đỉnh Lâu trong thư phòng thì vẫn lạnh mặt nhìn hành động của phụ thân. Thấy phụ thân cả đêm khổ cực nhưng không tra được cái gì, trong lòng càng không kiên nhẫn, sáng sớm liền lao vào thư phòng.

“Phụ thân, cái chết của Mẫn Nương năm đó chỉ là ngoài ý muốn, điểm này sở tuần kiểm cũng có thể chứng minh. Năm đó nhạc phụ không phải cũng đã chấp nhận là ngoài ý muốn sao? Hiện tại đã qua hai mươi năm, ai biết có phải có người ở sau âm thầm ly gián khiến nhạc phụ lật lại chuyện này không?”

Tiêu Đỉnh Lâu cả đêm không ngủ, vẻ mặt lộ rõ mệt mỏi. Ông giao thẻ ngọc vừa nhận được cho Tiêu Hàm Chương, nói: “Mấy tuần kiểm vệ truy bắt Mẫn Nương năm đó sau khi Mẫn Nương chết, trong vòng một năm lục tục mất tích trong Vô Vọng chi hải, con giải thích thế nào?”

Tiêu Hàm Chương liếc nhanh qua nội dung trên thẻ ngọc, vẫn cường ngạnh biện giải, “Chức trách sở tuần kiểm này vốn tràn đầy nguy hiểm, nói không chừng chỉ là trùng hợp.”

“Trùng hợp?” Tiêu Đỉnh Lâu thở dài, “Hàm Chương, con thà tin rằng đây là trùng hợp cũng không tin có người tính kế hại Mẫn Nương, con sợ cái gì?”

Vẻ mặt Tiêu Hàm Chương dại ra, hơi tránh né ánh mắt Tiêu Đỉnh Lâu.

Tiêu Đỉnh Lâu khổ sở nhìn hắn, “Năm đó Mẫn Nương sinh hài tử đó xong thân thể không tốt, người có thể tiếp cận nó cũng chỉ có vài người đặc biệt, Hàm Chương, con nói thật với ta đi, có phải là con không?”

“Phụ thân!” Tiêu Hàm Chương tức giận, đây đã là lần thứ hai phụ thân lộ ra ý này, “Con và Mẫn Nương dù sao cũng là phu thê, lẽ nào phụ thân cảm thấy con sẽ hại Mẫn Nương sao?”

Tiêu Hàm Chương cố gắng muốn bình tĩnh lại, nhưng đối diện với ánh mắt trầm mặc lại hiểu rõ của Tiêu Đỉnh Lâu, hắn cuối cùng không nhịn được bạo phát.

“Đúng, sau khi hài tử đó ra đời, có một thời gian con hy vọng Mẫn Nương chết đi, con lo lắng Mẫn Nương lại sinh ra một hài tử không có tiên cách, một phế vật nữa. Nhưng đây dù sao cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi…”

Tiêu Hàm Chương không nói tiếp, hắn dù có tràn đầy bất mãn với Lục Mẫn Nương, nhưng dù sao từ nhỏ đã nhìn Lục Mẫn Nương trưởng thành lại là phu thê nhiều năm, sao hắn lại thật sự nhẫn tâm để Lục Mẫn Nương chết. Suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu hắn, hắn đã liều mạng áp chế, chỉ là hắn không ngờ được Lục Mẫn Nương thật sự chết. Thoáng chốc nhận được tin Lục Mẫn Nương chết, hắn nhìn Lục Thiệp Xuyên thống khổ muốn chết, về mặt tình cảm hắn cảm thấy mình cũng nên thống khổ, nhưng ngoài thống khổ ra lại không tự chủ được nảy sinh một cảm giác nhẹ nhõm bí mật.

Sự nhẹ nhõm như có mang theo tội lỗi này suốt hai mươi năm không lúc nào không quấn lấy hắn, khiến hắn cố ý đẩy Lục Mẫn Nương và Tiêu Dật ra khỏi cuộc sống của mình. Giống như chỉ cần thời gian lâu rồi, sự tồn tại của Lục Mẫn Nương và Tiêu Dật sẽ có thể hoàn toàn nhạt đi trong cuộc sống của hắn. Hắn không có một người vợ có hạ phẩm tiên cách, không có một đứa con không khác gì phế nhân, hắn vẫn là thiếu niên đắc ý gia chủ tiếp theo của Tiêu gia, Tiêu Hàm Chương.

Thần tình của Tiêu Hàm Chương đâm vào mắt Tiêu Đỉnh Lâu, đến hiện tại ông đã không biết ban đầu kết thân với Lục Thiệp Xuyên là đúng hay sai. Ông từ trong mắt Tiêu Hàm Chương nhìn ra được hắn không có liên quan tới cái chết của Lục Mẫn Nương, Tiêu Đỉnh Lâu hít sâu một hơi, thấp giọng nói, “Nếu không phải con, vậy tại sao con lại bài xích chuyện điều tra nguyên nhân cái chết của Mẫn Nương?”

“Con…”

“Hàm Chương, con vẫn đang sợ hãi đúng không? Con sợ là…”

“Phụ thân!” Tiêu Hàm Chương lại lần nữa ngắt lời Tiêu Đỉnh Lâu, lớn tiếng nói, “Tuyệt đối không thể nào là Tấn nhi, nó là do phụ thân một tay giáo dục, Tấn nhi có tính cách thế nào phụ thân lẽ nào không biết sao?”

Tiêu Đỉnh Lâu trầm mặc, bản thân ông cũng không nguyện tin rằng Tiêu Tấn sẽ làm thế. Ông lắc đầu nhìn Tiêu Hàm Chương vẻ mặt kích động, “Tính tình của Tấn nhi ta tin tưởng, nhưng Ngôn Thanh Nhụy thì sao?”

“Thanh Nhụy…”

Tiêu Đỉnh Lâu quay người không nhìn Tiêu Hàm Chương nữa, giống như đang tự nói, “Trong người hài tử đó tuy không có tiên cách không cách nào kế thừa Tiêu gia, nhưng nếu Mẫn Nương còn sống, các con còn trẻ sau này vẫn có thể có đích tử. Nếu Mẫn Nương không còn nữa. Với giao tình của ta và Thiệp Xuyên, con đương nhiên sẽ không tiếp tục lấy vợ, không có khả năng có hài tử nào nữa, Tấn nhi lớn nhất, con nói xem Thanh Nhụy có yên tâm không?”

“Phụ thân, đây chỉ là suy đoán thôi.”

“Hàm Chương!” Tiêu Đỉnh Lâu thở dài thườn thượt, “Chuyện chúng ta có thể tra được có thể nghĩ tới, con cảm thấy Thiệp Xuyên sẽ không tra được không nghĩ tới sao? Con cảm thấy Thiệp Xuyên sẽ giống như con tin rằng sự biến mất của tuần kiểm vệ chỉ là trùng hợp? Việc tới nước này, chuyện này do chúng ta tra ra còn có thể giữ chút mặt mũi, cũng coi như cho Thiệp Xuyên một câu trả lời.”

“Nhưng Tấn nhi?”

Tiêu Hàm Chương không dám tra, trong lòng hắn đương nhiên tin tưởng Tiêu Tấn, nhưng hắn không dám tin tưởng Ngôn Thanh Nhụy. Vạn nhất nếu là Ngôn Thanh Nhụy làm, Tiêu Tấn làm sao đây? Dưới cơn tức giận của Lục Thiệp Xuyên, Tiêu Tấn chỉ có thể bị Tiêu gia đuổi đi, vị trí người thừa kế Tiêu gia nên làm sao?

Tiêu Đỉnh Lâu vô lực phất tay, “Không phải còn có Tiêu Khắc sao?”

Nói tới giờ, Tiêu Đỉnh Lâu đã bày tỏ rõ nếu thật sự là Ngôn Thanh Nhụy làm, vậy Tiêu Tấn cũng sẽ bị đuổi đi, Tiêu Hàm Chương muốn nói gì đó nhưng cũng không nói ra lời.

Cuộc đối thoại của phụ tử hai người lọt vào tai Tiêu Thất đứng bên ngoài không sót một chữ. Nghe tới tên Tiêu Khắc, Tiêu Thất vẫn rũ đầu ngay cả mắt cũng không ngẩng lên, chỉ hơi động tay, một thẻ ngọc từ ống tay áo bay ra, bay thẳng tới viện của Tiêu Khắc. Tiêu Hàm Chương vẫn không nhẫn tâm, nên bảo Tiêu Khắc thêm một mồi lửa nữa. Nói ra thì, ngay cả hắn cũng vẫn luôn cho rằng cái chết của Lục Mẫn Nương chỉ là ngoài ý muốn, không ngờ cư nhiên lại có ẩn tình. Nghĩ tới Tiêu Khắc khơi chuyện này ra, hắn thật sự đã xem thường Tiêu Khắc rồi.

Gần như trong thoáng chốc, Tiêu Khắc nhận được thẻ ngọc. Xem xong nội dung trong thẻ ngọc, Tiêu Khắc theo thói quen vặn nát thẻ ngọc. Hắn vẫn luôn biết trong chính viện có người của Vân Lam, mấy năm nay hắn ở Tiêu gia âm thầm tổ chức thuận lợi như thế, cũng là nhờ người này. Nhưng hắn không biết đối phương là ai. Đối với việc đối phương luôn có thể biết được một vài chuyện ẩn mật không cho ai biết của Tiêu gia, hắn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Theo như hắn nghĩ, người này nhất định náu mình bên cạnh tổ phụ, nhưng bên cạnh tổ phụ chỉ có Tiêu Thất, còn có ai có thể thoát được con mắt Tiêu Thất? Còn chuyện hoài nghi Tiêu Thất chính là người đó, Tiêu Khắc nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới khả năng đó. Tiêu Thất và tổ phụ cùng nhau trưởng thành, tuyệt đối không thể nào phản bội tổ phụ.

Tiêu Khắc rất nhanh lắc đầu đuổi nghi vấn đi, lại đặt lực chú ý lên nội dung trong thẻ ngọc. Xem ra tổ phụ hoài nghi Ngôn Thanh Nhụy, nhưng hắn luôn cảm thấy đại ca thân ái của hắn cũng không thoát được liên can. Tiêu Khắc cười hàm hậu, bất kể Tiêu Tấn có can dự hay không, tổ phụ hoài nghi Ngôn Thanh Nhụy là chắc chắn rồi, là một đệ đệ tốt kính ngưỡng ca ca, sao hắn có thể nhẫn tâm che giấu đại ca tin tức này?

Trong thư phòng, Tiêu Hàm Chương vẫn còn muốn nói gì đó, chợt nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện.

Tiêu Hàm Chương áp chế cảm xúc, “Ai?”

Giọng nói cung kính của Tiêu Thất vang lên, “Gia chủ, là đại công tử tới.”

“Tấn nhi?”

Không đợi Tiêu Hàm Chương gọi Tiêu Tấn vào, Tiêu Tấn đã trực tiếp mở cửa. Hắn vẻ mặt bình tĩnh, giống như không nhìn thấy sự quái dị của tổ phụ và phụ thân đối với hành động của mình, đi thẳng tới trước mặt Tiêu Đỉnh Lâu.

“Mẫu thân năm đó gặp chuyện, là do con dẫn sở tuần kiểm tới.”

“Cái gì?” Tiêu Hàm Chương kinh ngạc.

Tiêu Tấn vẻ mặt bất biến, tiếp tục nói, “Sau đó, cũng là con nghĩ cách khiến mấy người trong sở tuần kiểm gặp chuyện ở Vô Vọng chi hải.”

“Tấn nhi, con có biết mình đang nói gì hay không?” Tiêu Hàm Chương lao tới trước mặt Tiêu Tấn như một mũi tên, muốn bịt miệng Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn gật đầu, “Con biết, là con bị vị trí gia chủ che mờ mắt, cho rằng xử lý mẫu thân rồi, thì sẽ không có đích tử ra đời nữa, con chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Con có lỗi với sự giáo dục của tổ phụ mấy năm nay, cũng có lỗi với mẫu thân.”

Tiêu Tấn nói xong thì hơi cúi đầu, không nhìn Tiêu Đỉnh Lâu nữa. Hắn biết tổ phụ chưa chắc sẽ tin lời hắn, nhưng đây là cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra để bảo vệ mẹ ruột. Nếu không phải vì hắn, mẹ ruột cũng sẽ không hạ thủ với mẹ cả, nói tới nói lui đầu sỏ gây họa vẫn là hắn. Hắn đã có lỗi với mẹ cả, không thể lại mất đi mẹ ruột. Hắn tự biết đứng ra gánh vác chuyện này sẽ phải đối diện hậu quả nào, cơn giận của cao thủ bậc mười chỉ e tổ phụ cũng căn bản không thể bảo vệ hắn, nhưng chỉ cần mẹ ruột có thể sống là đủ rồi.

Thái độ mặc ý xử trí của Tiêu Tấn khiến Tiêu Đỉnh Lâu nửa ngày không nói nên lời. So với sự trầm mặc của Tiêu Đỉnh Lâu, Tiêu Hàm Chương lại phản ứng kịch liệt, “Tấn nhi, con đừng nói bậy, có phải mẹ con…”

“Phụ thân!” Tiêu Tấn ngắt lời hắn, “Không liên quan tới Thanh Nhụy phu nhân, Thanh Nhụy phu nhân mất đi tam đệ đã đủ đáng thương rồi.”

Trong lúc Tiêu Tấn đối đầu với Tiêu Hàm Chương, một trận dao động không gian truyền tới, “Cho ta vào.” Giọng nói của Ngôn Thanh Nhụy vang lên ngoài cửa.

Thần sắc Tiêu Tấn đột biến, Tiêu Đỉnh Lâu nhìn Tiêu Tấn một cái rồi mở miệng nói, “A Thất, cho nó vào.”

Tiêu Đỉnh Lâu vừa nói xong, Ngôn Thanh Nhụy vẻ mặt tái nhợt đẩy cửa chạy vào, “Tấn nhi?”

Tiêu Tấn cúi đầu cố ý không nhìn Ngôn Thanh Nhụy, chỉ thấp giọng nói, “Thanh Nhụy phu nhân.”

Ngôn Thanh Nhụy lo lắng đánh giá Tiêu Tấn một chút, rồi nhìn sang Tiêu Hàm Chương, “Hàm Chương, chàng có tin thiếp không?” Không đợi Tiêu Hàm Chương nói gì, Ngôn Thanh Nhụy đã hít sâu một hơi, cung kính quay sang Tiêu Đỉnh Lâu nói, “Thanh Nhụy biết gia chủ đang tra chuyện phu nhân qua đời năm đó, Thanh Nhụy đáng chết, mấy năm nay vẫn luôn có chuyện che giấu gia chủ và Hàm Chương.”

“Phu nhân!”

“Nói đi!”

Hai giọng nói khác nhau vang lên. Trước là Tiêu Tấn, sau là Tiêu Đỉnh Lâu.

Ngôn Thanh Nhụy không nhìn Tiêu Tấn, vẫn giữ thái độ cung kính, “Năm đó phu nhân gặp chuyện quả thật là bị người hãm hại, chỉ là người hạ thủ lại một lòng muốn giá họa Thanh Nhụy. Thanh Nhụy tuy nhìn ra được ý đồ của đối phương, nhưng khổ nỗi không có chứng cớ, lại không muốn vô duyên vô cớ bị hãm hại, chỉ có thể lén lút ra tay lau sạch chuyện này, xem như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Mấy năm nay Thanh Nhụy vẫn luôn hối hận, cảm thấy có lỗi với phu nhân, mấy lần muốn nói rõ với gia chủ, nhưng lại không biết nên nói thế nào, rồi lại sợ gia chủ sẽ đổ tội danh này lên người Thanh Nhụy. Thanh Nhụy không biết đại công tử từ đâu biết được chuyện này, lại hiểu lầm là hành vi của Thanh Nhụy, hiện tại đại công tử muốn bảo vệ Thanh Nhụy, nên gánh vác tội danh mà mình chưa từng làm, Thanh Nhụy không thể không nói chuyện này ra, xin gia chủ minh xét.”

Ngôn Thanh Nhụy nói xong, Tiêu Hàm Chương lập tức phối hợp mở miệng, “Người muốn giá họa cho nàng là ai?”

Ngôn Thanh Nhụy không trực tiếp trả lời, chỉ thấp giọng nói, “Phu nhân gặp chuyện, Thanh Nhụy bị hãm hại, đại công tử bị Thanh Nhụy liên lụy, ai sẽ được lợi nhất?”

“Khắc nhi?”

Tiêu Hàm Chương vô thức mở miệng, thoáng chốc hắn đã lựa chọn bên nào bỏ bên nào lấy. Lời của Ngôn Thanh Nhụy chưa chắc đáng tin, nhưng giữa Tiêu Tấn và Tiêu Khắc bảo hắn chọn lựa đương nhiên hắn sẽ chọn bảo vệ Tiêu Tấn. Trong đầu hiện lên nụ cười hàm hậu của Tiêu Khắc, ấn tượng của Tiêu Hàm Chương đối với Tiêu Khắc quả thật mơ hồ. Hắn quyết tâm nhìn Tiêu Đỉnh Lâu, nếu Tiêu gia nhất định phải cho Lục Thiệp Xuyên một câu trả lời, mẹ ruột của Tiêu Khắc đã qua đời, phân lượng của Tiêu Khắc đã đủ rồi.

Sự xoay chuyển trong phòng khiến Tiêu Thất ngoài cửa không kịp trở tay, hắn vốn cho rằng đã bụi yên phủ lắng, không phải Tiêu Tấn chính là Ngôn Thanh Nhụy gánh chuyện này, không ngờ lúc này Ngôn Thanh Nhụy lại lật bàn. Hiện tại mẹ ruột của Tiêu Khắc đã chết không đối chứng, nếu Tiêu Hàm Chương thật sự muốn đẩy chuyện này lên người Tiêu Khắc và mẹ ruột của hắn, vạn nhất lôi ra được bối cảnh Vân Lam sau lưng Tiêu Khắc, vậy Tiêu Khắc cho dù mọc miệng khắp người cũng không nói rõ được.

Tiêu Thất ngước mắt lên, đang dự định thông báo cho Tiêu Khắc, trong không gian lại một trận dao động, uy lực của Lục Thiệp Xuyên thoáng chốc bao trùm cả đại trạch Tiêu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.