Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 20: Công ty



Chuyện ông bà Bạch xảy ra tai nạn xe cô, Tiêu Dật không biết. Sau khi mua bốn cái Ipad ở phố máy tính xong, Tiêu Dật không trì hoãn thêm bắt xe đến phố bán sỉ điện máy, y muốn xem thử đồ sạc điện năng lượng mặt trời.

Bất kể Từ Sắt Nguyên hay Lâm Thính Hải, hoặc là Lâm Di Nguyệt, phản ứng của họ đều chứng minh được rõ ràng trình độ được hoan nghênh của laptop sau này tại tiên giới. Nhưng muốn mở rộng buôn bán, Tiêu Dật trước mắt phải đối mặt một vấn đề nghiêm trọng, sạp pin. Hiện tại chỉ có hai người Lâm Thính Hải và Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật có thể giúp họ mang tới nhân giới sạc pin, nhưng sau này nếu mở rộng buôn bán, Tiêu Dật chưa chắc có thời gian mang toàn bộ về nhân giới sạc pin, cũng không nhất định sạc được hết. Tiêu Dật nhớ trước kia y từng thấy trên mạng về đồ sạc năng lượng mặt trời, tuy không biết mặt trời ở tiên giới và mặt trời ở nhân giới có giống nhau không, nhưng ít nhất có thể thử xem. Nếu thật sự cùng một mặt trời, vậy không những bớt chuyện mà còn có thể mở rộng nguồn hàng, bất kể là mua Ipad hay là laptop, đồ sạc pin lúc nào cũng phải có một phần.

Phố bán sỉ điện máy cách phố máy tính không xa, Tiêu Dật xem kỹ càng, cuối cùng chọn được một cục sạc pin năng lượng mặt trời kiểu di động. Cục sạp pin y chọn vô cùng xinh xắn, chỉ lớn cỡ một hộp văn phòng phẩm, mang theo vô cùng tiện lợi, nhưng tương ứng công năng cũng nhỏ, dung dượng cũng khá nhỏ. Trên thị trường còn có một loại máy phát điện năng lượng mặt trời khác, công năng và dung lượng lớn hơn nhiều, nhưng tương ứng thể tích quá lớn, không thích hợp mang theo bên người để sạp pin.

Thật ra Tiêu Dật muốn cái sau hơn, nhưng nghĩ lại lần này chỉ là thử nghiệm, đợi xác định được mặt trời hai giới tiên nhân giống nhau rồi hãy nói.

Sau một buổi mua sắm, khi Tiêu Dật chuẩn bị về nhà đã là buổi trưa. Sáng sớm khi ra ngoài y không mang theo Vượng Tài, lúc này Vượng Tài vô cùng tức giận. Tiêu Dật còn cho rằng Vượng Tài sẽ tức giận luôn, ai biết khi y mở cửa liền nghe thấy trong phòng khách truyền tới tiếng cười của Vượng Tài, kèm theo là âm thanh của tivi. Đợi khi y hiếu kỳ thò đầu qua, liền thấy Vượng Tài dán sát vào tivi, thân thể trên không không ngừng uốn qua uốn lại, xem hết sức nhập thần. Tiêu Dật không biết Vượng Tài làm sao học được cách mở tivi, chỉ thấy nó múa may hai sợi thừng nhỏ linh hoạt thao tác đồ điều khiển, quả thật biểu hiện còn thành thục hơn cả y.

Nghe động tĩnh Tiêu Dật về, Vượng Tài “vèo” một cái tắt tivi, xa xa bay vào trong phòng ngủ, biểu hiện một bộ ta vẫn còn đang tức giận.

Một màn trước mắt khiến khóe miệng Tiêu Dật khẽ nhếch, y càng lúc càng khẳng định, Vượng Tài tuy đã mở linh trí sớm, nhưng tâm tính kỳ thật vẫn còn là đứa trẻ. Ngẫm nghĩ, Tiêu Dật cố ý mở tivi, ngồi trên sô pha chỉnh lý đồ đạc mua về.

Nội dung tivi rất nhanh thu hút Vượng Tài trong phòng ngủ, nhưng vừa rồi nó tự mình bay vào, cũng không thể lại tự mình bay ra. Vượng Tài gấp gáp xoay vòng, nó vừa rồi đang xem rất thú, hiện tại diễn tới đâu rồi?

Vượng Tài ai oán nhìn sang phòng khách, Tiêu Dật thật sự quá đáng ghét. Rõ ràng y không chịu mang Vượng Tài ra ngoài, Vượng Tài mới tức giận mà, y phải mở miệng dỗ Vượng Tài chứ, Vượng Tài độ lượng như thế, khẳng định sẽ tha thứ cho y mà, nhưng y cư nhiên còn không chịu nhận sai, thật là quá đáng ghét.

Thanh âm tivi vẫn không ngừng truyền vào, thân thể nho nhỏ của Vượng Tài từng chút một di chuyển về hướng cửa, ô ô ô ô, chỉ nhìn một cái, Vượng Tài chỉ cần nhìn một cái. Một cái lại một cái, Vượng Tài len lén trốn sau cửa rất nhanh bị tivi hút đi toàn bộ lực chú ý, từng chút bay ra ngoài.

Khóe mắt Tiêu Dật đảo thấy bóng dáng Vượng Tài, xấu xa cầm điều khiển, đột nhiên tắt tivi.

Vượng Tài, “Ngao ngao ngao ngao ngao, ta muốn xem người nhỏ, ta muốn xem người nhỏ.”

Tiêu Dật buồn cười quay đầu qua, liền thấy thân thể Vượng Tài xoắn thành một cục, trôi giữa không, cứ như một sợi dây xoắn đủ màu. Cố nén cười, Tiêu Dật vẫy tay với Vượng Tài, “Qua đây.”

Vượng Tài uốn éo thân thể, nó rất ghét Tiêu Dật nha, chẳng qua nể tình Tiêu Dật chủ động mở miệng, nó liền miễn cưỡng nghe thử Tiêu Dật muốn nói gì.

Thấy Vượng Tài bay qua, Tiêu Dật cầm nó lên, hỏi: “Thích xem tivi?”

“Tivi? Là người nhỏ sao?”

Tiêu Dật gật đầu.

Vượng Tài lập tức uốn éo thân thể, phủ quyết, “Mới không phải nha, Vượng Tài một chút cũng không thích xem người nhỏ.”

Tiêu Dật ra vẻ khó xử: “Vậy làm sao đây? Tao đang định bảo mày cùng xem, mày nếu không thích thì bỏ đi.”

“Cái gì?” Vượng Tài rít lên, thân thể nho nhỏ mềm mại dán lên đầu Tiêu Dật, một bộ hiểu ý người, “Thì ra ngươi thích xem người nhỏ a, Vượng Tài tuy không thích, nhưng có thể xem cùng ngươi, ngươi không cần quá cảm tạ Vượng Tài đâu.”

Tiêu Dật nhịn cười gật đầu, khen ngợi: “Vượng Tài thật là hiểu ý người.”

“Đó đương nhiên.” Vượng Tài lập tức ra vẻ tự mãn.

Tivi lại lần nữa thu hút chú ý của Vượng Tài, Tiêu Dật để Vượng Tài nằm trên đầu y, tay thì nhanh chóng tháo bao gói đồ vừa mua về. Sau khi dọn dẹp rác xong, Tiêu Dật nhìn thời gian, đã sắp trưa rồi. Y vốn còn muốn gọi điện cho Bạch Kỳ, nhưng nghĩ lại tính tình của Lâm Di Nguyệt, vẫn là thôi vậy. Đợi lần này y về tiên giới giao phó mọi chuyện xong, dứt khoát về nhân giới ở vài ngày, có gì đến lúc đó lại nói.

Nghĩ thế, Tiêu Dật thò tay kéo Vượng Tài xuống, tỏ ý bảo nó cất hết đồ đạc vào, chuẩn bị về tiên giới.

Vượng Tài luyến tiếc không nỡ di chuyển ánh mắt khỏi tivi, giọng nói chói lói lần đầu tiên mang theo lấy lòng, “Chúng ta có thể mang người nhỏ về tiên giới không?”

Tiêu Dật lắc đầu.

Tâm tình Vượng Tài xuống dốc, biểu hiện ra ở chỗ hai sợi thừng nhỏ ngoài miệng cũng vô lực rũ xuống, mềm rũ trải trên sô pha, một hơi nuốt hết đồ trên đó vào. Mắt thấy Tiêu Dật trở vào phòng ngủ thay quần áo, Vượng Tài đảo mắt, nhanh chóng trôi tới trước tivi, miệng túi mở ra, lập tức bao trọn luôn tivi treo trên tường.

Tiếng lửa điện vang lên xẹt xẹt, có khói đen mỏng bốc ra, Tiêu Dật mới thay quần áo được một nửa để trần nửa người chạy ra, nhìn vách tường trống không, sắc mặt lập tức đen xuống, trong đầu chỉ hiện qua mấy chữ, “Con nít khó ưa!”

Tiêu Dật tức phát nghẹn, nhưng y cũng không thể tóm Vượng Tài đánh vài cái được, chỉ đành cứng mặt không thèm để ý Vượng Tài.

Vượng Tài trực giác biết mình làm sai, ngoan ngoãn nằm úp trên đầu Tiêu Dật, bày vẻ rũ mi cụp mắt.

Một người một túi trở về tiên giới, Tiêu Dật vừa đẩy cửa, đã thấy Lâm Thính Hải và Từ Sắt Nguyên đang ngồi quanh bàn đếm tinh ngọc.

Tinh ngọc sáng lóng lánh chất đống với nhau, Vượng Tài lén nhìn một cái lại một cái, lại lén lút nhìn vẻ mặt Tiêu Dật, liều mạng nhịn xuống không nhào lên.

Từ Sắt Nguyên ngẩng đầu thấy Tiêu Dật, lập tức cười lớn: “Tiểu Hải nói cậu có một túi càn khôn thẩm mỹ dị thường, ta còn không tin, nhìn thấy vật rồi, mới biết tiểu Hải nói một chút cũng không sai.”

“Anh họ!” Lâm Thính Hải khẩn trương muốn ngắt lời Từ Sắt Nguyên, vẻ mặt hổ thẹn nhìn Tiêu Dật, nói sau lưng người khác đã là chuyện không nên, còn bị Từ Sắt Nguyên huênh hoang nói toẹt ra như thế.

Tiêu Dật đảo mắt trắng nhìn Từ Sắt Nguyên, thần sắc thản nhiên đội Vượng Tài ngồi trước bàn. Đợi khi nhìn rõ số tinh ngọc hai người đang đếm trên bàn, lập tức kinh ngạc: “Sao lại nhiều như thế?”

Từ Sắt Nguyên cười đắc ý: “Hết cách, khách hàng nhiều quá mà.”

Buôn bán nội y thịnh vượng khiến tâm tình Từ Sắt Nguyên cực tốt, nhưng thiên tính thương nhân trục lợi khiến hắn căn bản không thỏa mãn với hiện tại, Từ Sắt Nguyên đảo mắt nhìn ái phách Tiêu Dật lấy ra, cười hê hê.

“Tiêu huynh, cậu có dự định mở rộng phạm vi hợp tác của chúng ta không?”

Chuyện Từ Sắt Nguyên đưa ra kỳ thật chính là chuyện Tiêu Dật vẫn luôn suy nghĩ, bất kể là Ipad hay laptop, hoặc là những vật phẩm nhân giới khác, đối với Tiêu Dật không quen biết ai tại tiên giới mà nói, y muốn mở rộng tiêu thụ, chỉ có thể lợi dụng nhân mạch của Từ Sắt Nguyên. Nhưng khác với buôn bán nội y, kiểu dáng nội y tuy tới từ nhân giới, nhưng dù sao chuỗi nguyên liệu hai người dùng chế tạo nội y đều là của tiên giới, cho dù bị sở tuần kiểm tra được, chết sống không nhận thì sở tuần kiểm cũng không có biện pháp. Nhưng Ipad, laptop là những sản phẩm điện tử, với năng lực trước mắt của Từ Sắt Nguyên và Tiêu Dật, hai người ai cũng không có cách nào mô phỏng, chỉ có thể tiêu thụ nguyên dạng, như vậy, nguy hiểm quá cao.

Tiêu Dật tuy tư tâm muốn kéo Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải lên thuyền tặc, nhưng một là không tìm được cơ hội mở miệng thích hợp, hai là y không nắm rõ Từ Sắt Nguyên có nguyện ý chấp nhận nguy hiểm không. Hiện tại Từ Sắt Nguyên chủ động đưa ra, Tiêu Dật tự nhiên cầu còn không được, chỉ là y vẫn phải xác định một chút. “Anh suy nghĩ kỹ chưa?”

Từ Sắt Nguyên hiểu hàm nghĩa trong lời Tiêu Dật, “Anh có suy nghĩ nghiêm túc về nguy hiểm trong đó không, anh có suy tính nghiêm túc về hậu quả mình có thể gánh vác không, anh có từng nghĩ tới một khi bị sở tuần kiểm tra được thì có kết cục thế nào không?”

Hít thật sâu một hơi, Từ Sắt Nguyên hung tợn nói: “Phú quý là cầu trong hiểm trở, dù sao một bước cũng là đi, hai bước cũng là đi, không có gì khác biệt.”

Có câu này của Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật cũng yên tâm, hai người đồng thời ăn ý nhìn sang Lâm Thính Hải, Lâm Thính Hải khổ mặt, “Ta có thể không cần không?”

“Không thể!” Tiêu Dật và Từ Sắt Nguyên hai miệng cùng thốt.

Ba người rất nhanh thống nhất chuyện chia phần, Tiêu Dật một mình chiếm năm phần, Từ Sắt Nguyên ba, Lâm Thính Hải hai.

Từ đó, công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại Càn Khôn kéo dài tứ giới, danh tiếng lẫy lừng ngày sau chính thức thành lập!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.