Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 62: Bày tỏ



Tiêu Dật cảm thấy y trốn tới thú nhân thế giới là vì không muốn ngủ chung với Sở Mặc, nhưng không có nghĩa là y không muốn ngủ!

Sau khi bị kéo giảng hình học không gian suốt ba tiếng không ngừng, Tiêu Dật cảm thấy mắt mình đã mở không nổi. Thật sự quá buồn ngủ, y giống như trở lại thời kỳ thức đêm tự học hồi trung học, khổ sở ở chỗ y mang thân phận thầy giáo đã buồn ngủ muốn chết, mà Luigid mang thân phận học sinh lại càng lúc càng tỉnh táo, thỉnh thoảng còn hưng phấn nhảy lên đi mấy vòng.

“Khoa học tại thượng, thì ra công thức này lý giải như thế.”

“Khoa học tại thượng, Tiêu Dật tôn kính ngài thật sự là người trí tuệ nhất mà ta từng gặp!”

“Khoa học tại thượng, nơi này thật sự là thiên đường chân lý!”

“Khoa học tại thượng!”

Tiêu Dật cảm thấy y đã không thể nào giữ phong độ được nữa, y thật sự rất muốn vỗ bàn đứng lên, hung hăng giật quyển sách trong tay Luigid, vò vò rồi ném vào góc nào đó, sau đó y liền có thể ngủ rồi. Mỗi khi suy nghĩ này nổi lên, y liền đụng phải ánh mắt thành kính của Luigid, y không cách nào hình dung ánh mắt đó, ánh mắt tràn đầy khát khao vào cấp thiết với tri thức, tràn đầy sùng kính với y.

Mỗi khi Tiêu Dật đối diện với ánh mắt này, lời cự tuyệt làm sao cũng không nói ra được. Cho dù y cảm thấy ánh mắt Luigid nhìn quyển sách về bản chất thì không khác gì ánh mắt Từ Sắt Nguyên xem Playboy, nhưng đối với Từ Sắt Nguyên, y có thể không chút lưu tình cự tuyệt, đối với Luigid, Tiêu Dật lại không thể nào mở miệng cự tuyệt thỉnh cầu “giảng thêm một công thức nữa” của đối phương.

Tiêu Dật buồn ngủ rất rõ ràng, trên gương mặt cuồng nhiệt của Luigid xuất hiện một tia do dự, ông biết nên để cho “Tiêu Dật tôn kính” đi ngủ rồi, nhưng biển cả tri thức đang vẫy tay với ông, ông chỉ muốn kéo Tiêu Dật vẫy vùng một phen.

Sau khi do dự, Luigid lấy một bình thủy tinh cổ dài trong túi da nhỏ ở eo ra, giao cho Tiêu Dật, “Tiêu Dật tôn kính, đây là một loại đồ uống đặc biệt của ma pháp thế giới chúng tôi, ngài có thể nếm thử, có tác dụng nâng cao tinh thần.”

Y không muốn nâng cao tinh thần, y chỉ muốn ngủ!

Tiêu Dật lại một lần nữa thất bại dưới ánh mắt thành khẩn của Luigid, nhận bình thủy tinh uống một hớp, một mùi vị cay nồng kịch liệt cháy lên trong lòng, Tiêu Dật lập tức cả mặt đỏ bừng ho sù sụ. Đồ uống đặc thù gì đó, trừ không ngửi thấy mùi rượu, thì nó không khác gì rượu trắng của nhân giới.

Sau một cơn ho nứt phổi nứt họng, cơn buồn ngủ của Tiêu Dật tạm thời bị rượu trắng kích thích đánh bại, y gắng gượng chống đỡ đầu óc mơ mơ hồ hồ, vực tinh thần, nhìn về phía Luigid thao thao không nghỉ cuồng nghiệt cầm một công thức tính tới tính lui.

“Xin lỗi, ngắt ngang hai người, nhưng tiểu Dật nên đi ngủ rồi!”

Giọng nói của Sở Mặc như tiếng trời, đúng lúc vang lên bên tai Tiêu Dật. Tiêu Dật trước giờ chưa từng thấy y lại nhớ mong Sở Mặc như thế, liền lập tức quay đầu qua, mắt long lanh nhìn Sở Mặc, giống như con chó nhỏ nhìn thấy khúc xương.

Sở Mặc bị vẻ mặt của Tiêu Dật chọc cười, đi tới cạnh y, vô cùng tự nhiên đưa hai tay ra, ôm Tiêu Dật vào lòng.

“Buồn ngủ rồi?”

Cơn buồn ngủ xâm lấn cộng lên rượu mạnh kích thích, Tiêu Dật chưa từng gật đầu ngoan ngoãn như thế, hoàn toàn không có bất cứ cự tuyệt nào, ngược lại ngoan ngoãn gục trong ngực Sở Mặc.

Sở Mặc nuông chiều nhìn Tiêu Dật, rồi lại nhìn sang Luigid đang mắt long lanh nhìn Tiêu Dật.

“Trễ lắm rồi, ta mang tiểu Dật về nghỉ ngơi trước.”

Sở Mặc nói xong, thất vọng to lớn hiện lên trên gương mặt già nua của Luigid, thoáng chốc ánh mắt ông ảm đạm xuống, dường như ngay cả tóc bạc trên đầu cũng mất đi sức sống. Luigid gắng gượng gật đầu, lại cẩn thận hỏi. “Tiêu Dật tôn kính ngày mai có thể qua nữa không? Ta vẫn còn vài công thức cần thỉnh giáo Tiêu Dật.”

Đối diện với ánh mắt đó, Tiêu Dật căn bản không thể cự tuyệt, y gật đầu, hứa ngày mai nhất định tới.

Luigid vui vẻ gật đầu liên tục, luyến tiếc không nỡ nhìn Sở Mặc ôm Tiêu Dật rời khỏi phòng ông.

Trong hành lang yên tĩnh, Tiêu Dật nhẹ chọc chọc Sở Mặc, “Bỏ tôi xuống đi, tôi có thể tự đi.”

Sở Mặc cúi đầu nhìn y, “Cậu còn có thể nhận ra bên nào là hướng về phòng không?”

Tiêu Dật hoang mang thò đầu nhìn trái phải, nhưng hiện tại tràn đầy trong đầu y toàn bộ là góc nhị diện và góc lập thể, hình tròn, hình vuông, hình tứ diện và các loại lăng giác, đừng nói phương hướng, y còn nhớ được hiện tại đang ở thú nhân thế giới đã là thắng lợi vĩ đại rồi.

Sau khi xác định mình không tìm được hướng về, Tiêu Dật ngây ngốc lộ ra nụ cười với Sở Mặc, rồi lại co vào lòng Sở Mặc, không đòi tự đi nữa. Y hoàn toàn không phản ứng được, Sở Mặc đang ở cạnh y, tìm không được phương hướng và y tự đi đường không hề có bất cứ xung đột nào.

Nụ cười của Tiêu Dật khiến tim Sở Mặc muốn nhũn ra, hắn mới đi được một nửa đã phát hiện Tiêu Dật ngủ luôn trong lòng mình. Cẩn thận động động cánh tay, Sở Mặc hơi điều chỉnh tư thế, để bảo đảm Tiêu Dật ngủ được yên ổn. Tiêu Dật vô thức cọ cọ trong lòng Sở Mặc, miệng còn lẩm bẩm, “Mệnh đề đầu tiên của hình học không gian là nếu hai điểm trên một đường thẳng trong cùng một mặt phẳng…”

Sở Mặc buồn cười cúi đầu hôn lên trán Tiêu Dật, tuy hắn không hiểu Tiêu Dật đang nói gì, nhưng nghĩ thôi cũng biết nhất định là bị Luigid ảnh hưởng.

Đi thẳng về phòng hai người tại thú nhân thế giới, Sở Mặc nhẹ đặt Tiêu Dật lên giường. Hắn đang định đứng lên, lại không phòng kịp Tiêu Dật kéo áo hắn. Tiêu Dật hé mắt, mơ mơ hồ hồ nói, “Trời sáng rồi?”

Sở Mặc cười lắc đầu, thấp giọng nói, “Không có, ngủ đi!”

Tiêu Dật hoang mang chớp mắt, ôm tay Sở Mặc ngồi dậy, “Tôi muốn uống nước!”

Sở Mặc ừ một tiếng, nhìn Tiêu Dật ôm tay mình, “Tiểu Dật bỏ ra trước đi, ta đi rót nước cho cậu.”

Tiêu Dật ngoan ngoãn “ừa” một tiếng, buông tay.

Do vừa rồi Tiêu Dật giảng hình học không gian suốt ba tiếng cho Luigid, nên đã miệng khô lưỡi khát, lại thêm bị rượu kích thích làm trong người như thiêu đốt. Ôm ly nước Sở Mặc bưng tới, Tiêu Dật uống ừng ực hết cả một ly lớn.

Sở Mặc xoa mái tóc loạn của Tiêu Dật, dịu giọng nói, “Ngủ đi!”

Tiêu Dật ngây ngốc nhìn Sở Mặc, “Không cởi quần áo ngủ sao?”

Cánh tay đang xoa đầu Tiêu Dật cứng lại, chỉ là một câu nói vô thức của Tiêu Dật, thân thể Sở Mặc lập tức có phản ứng. Sở Mặc khống chế bản năng thân thể nhìn sang Tiêu Dật, một chữ “không” làm sao cũng không nói ra được.

Tiêu Dật hình như không cần Sở Mặc trả lời, đã tự động cởi quần áo trên người, chỉ chừa lại chiếc quần trong nhỏ màu đen. Ánh mắt Sở Mặc âm u dần, tầm mắt như ghim chặt lên thân thể Tiêu Dật, làm sao cũng không thể dời đi. Dưới ánh đèn giường màu trắng sữa, thân thể Tiêu Dật phiếm lên tia sáng như ngọc thạch, giống như ngọc thạch dụ hoặc Vượng Tài, mà dụ hoặc Sở Mặc.

Tiêu Dật hoàn toàn không biết sự hấp dẫn của mình đối với Sở Mặc, vô thức dựa vào lòng Sở Mặc, cọ cọ, “Chúng ta ngủ thôi.”

Một câu nhẹ hẫng đánh nát toàn bộ sự khống chế của Sở Mặc, hắn hoàn toàn không thể chịu nổi cúi đầu nhẹ nhéo mặt Tiêu Dật, dứt khoát hôn lên.

Môi Tiêu Dật mềm mại mà ẩm ướt, Sở Mặc nhẹ hôn, không học tự thông dùng đầu lưỡi linh hoạt cạy mở miệng Tiêu Dật, cảm thụ mùi vị ngọt ngào trong đó, càn quét từng tất lãnh địa của hắn, cưỡng ép đầu lưỡi Tiêu Dật tan rã lui binh.

Tiêu Dật mơ hồ nửa mở mắt, mặc ý Sở Mặc tùy ý vọng động. Một nụ hôn kết thúc, Tiêu Dật thở dốc nằm trong lòng Sở Mặc, Sở Mặc kìm lòng không đậu men theo cằm Tiêu Dật hôn lên cổ y. Không biết có phải bị kích thích không, thân thể Tiêu Dật dần nổi lên độ hồng diễm lệ, hai điểm trước ngực hơi đứng lên, Sở Mặc nhẹ cắn lên đó.

“Ưm ~” Tiếng rên rỉ kéo dài vang lên bên tai, Sở Mặc cảm thấy thân thể mình gần như lập tức bùng nổ, hắn hận không thể lập tức nhào nặn Tiêu Dật, nhưng cuối cùng lực khống chế lại ngăn cản hành động của hắn.

Sở Mặc gian nan dừng lại, ôm chặt Tiêu Dật trong lòng. Nhìn ánh mắt mông lung của Tiêu Dật, Sở Mặc nhịn không được nâng cằm y lên, lại lần nữa hung tợn hôn xuống.

Sau khi không ngừng cắn mút tới mức môi Tiêu Dật sưng lên, Sở Mặc khàn giọng nói: “Tiểu Dật, ta thích cậu.”

Tiêu Dật ngây ngốc gật đầu, chủ động ôm cổ Sở Mặc, “Tôi thích…”

Sở Mặc thấp thỏm chờ, hắn hầu như nín thở đợi chữ tiếp theo của Tiêu Dật.

Tiêu Dật cười ha ha, lại gần môi Sở Mặc, hôn một cái, sau khi hôn xong vẻ mặt kỳ quái lè lưỡi liếm lên môi Sở Mặc.

Sở Mặc cảm thấy hắn chưa từng khó chịu như thế, hắn một mặt nhẫn nhịn sự dụ hoặc của Tiêu Dật, một mặt khẩn trương nhìn Tiêu Dật đang cười vui vẻ trong lòng, dụ dỗ, “Ngoan, cậu thích cái gì?”

Tiêu Dật chớp chớp mắt, nói hàm hồ không rõ: “Tôi thích… hình học không gian!”

Sở Mặc, “…”

Gần như là trừng phạt, Sở Mặc cắn mạnh một cái lên cổ Tiêu Dật, theo đó là Tiêu Dật bất mãn hừ nhẹ, quay đầu ôm tay hắn ngủ say.

Tối hôm nay đối với Sở Mặc mà nói giống như một sự trừng phạt ngọt ngào, Tiêu Dật không chút phòng bị ngủ trong lòng hắn, dùng tay chân ôm chặt hắn. Da thịt hai người dính sát vào nhau không một khe hở, nhiệt độ của nhau đồng thời truyền lên người đối phương. Sở Mặc dùng tất cả lực tự khống chế của mình mới khống chế được bản thân không lột da róc xương Tiêu Dật ăn sạch sẽ, mà chỉ lưu lại từng dấu vết tuyên bố chủ quyền trên người đối phương.

Tiêu Dật hoàn toàn không biết sự khó chịu của Sở Mặc, một đêm ngủ ngon tới sáng. Trừ trong mộng y luôn cảm thấy có người đang cắn mình ra, Tiêu Dật cảm thấy nhất định phải tán thưởng giấc ngủ tối qua. Chậm rãi ưỡn người, Tiêu Dật nhắm mắt cọ cọ vào nguồn nhiệt bên cạnh. Giây tiếp theo, y mở bừng mắt ra, đập vào mắt là ánh mắt tươi cười của Sở Mặc.

“Tỉnh rồi?”

Tiêu Dật nghi hoặc chớp mắt, rất nhanh, ký ức tối qua như nước trào vào đầu y. Khi ý thức được đã xảy ra chuyện gì, mặt Tiêu Dật lập tức đỏ bừng, thân thể cũng lập tức cứng đơ. Y không dám động đậy một chút, nơi da thịt hai người dán vào nhau ấm áp vô cùng, cảm giác của thân thể cũng thức tỉnh theo ký ức, vết tích lốm đốm chi chít cũng nóng bỏng vô cùng.

Hai kiếp này, Tiêu Dật lần đầu tiên đối diện tình huống này. Ký ức tối qua luân phiên chiếu lại trong đầu y, Tiêu Dật thấy rõ là chính mình chủ động cởi quần áo, nhào vào lòng Sở Mặc. Nghĩ thế, Tiêu Dật quẫn bách rũ mắt, trong lúc chắc chắn lại nhìn thấy dấu hôn trên ngực. Cảm giác hối hận trào lên trong lòng, Tiêu Dật vô thức mím môi, chú ý tới môi sưng lên, y càng không muốn nhìn Sở Mặc. Rõ ràng trước kia sau khi y ngủ thì không còn nhớ gì, tại sao lần này lại nhớ rõ như thế? Khiến y muốn giả vờ như không có gì xảy ra cũng không được, Tiêu Dật lúng túng nghĩ.

Tiêu Dật không biết là, tối qua thứ Luigid cho y uống là nước thuốc ký ức đặc chế của ma pháp thế giới, quá trình chế tạo và nguyên liệu đều giống như rượu mạnh của nhân giới, chỉ là bên trong còn thêm vài nguyên tố đặc thù, sau khi uống xong không chỉ có thể phấn chấn tinh thần mà còn có thể trong thời gian ngắn tăng mạnh lực ghi nhớ. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Tiêu Dật sau khi uống xong thì hiệu quả phấn chấn tinh thần hoàn toàn không có, nhưng lực ghi nhớ thì lại tăng mạnh. Biểu hiện ở chỗ tuy tối qua đầu óc y mơ hồ, nhưng lại nhớ rõ tất cả những gì đã xảy ra.

Từ khi Tiêu Dật tỉnh lại, Sở Mặc vẫn luôn dịu dàng nhìn y, tuy hắn rất muốn chủ động mở miệng, nhưng nghĩ tới những hành động lỗ mãng tối qua, để tránh khiến Tiêu Dật bài xích, Sở Mặc nhịn không nói chuyện, để quyền chủ động cho Tiêu Dật.

Sự trầm mặc kéo dài giữa hai người, Tiêu Dật nhớ tới lời bày tỏ của Sở Mặc trong mộng tối qua, nhất thời trở nên do dự. Tối qua y chính là vì trốn tránh Sở Mặc mới trốn tới thú nhân thế giới, không ngờ sau một đêm, tình hình càng vượt khỏi khống chế. Hiện tại y đã biết Sở Mặc thích y, vậy y thì sao? Y thích Sở Mặc sao? Tiêu Dật cảm thấy y có lẽ thích Sở Mặc, nhưng tất cả xảy ra hình như quá nhanh, y không dám xác định, nhiều hơn là có nỗi sợ hãi mơ hồ với tương lai.

Sự do dự của Tiêu Dật, Sở Mặc nhìn thấy hết, hắn cảm thấy hắn không thể đợi Tiêu Dật tiếp tục nghĩ bậy nghĩ bạ nữa. Hắn cúi đầu nhẹ hôn lên trán Tiêu Dật, cảm giác rõ ràng khiến thân thể Tiêu Dật càng cứng lại.

Sở Mặc buồn cười, hắn mặt dày ôm lấy Tiêu Dật, cúi đầu tìm đến đôi môi ấm áp của Tiêu Dật mà kiên nhẫn hôn lên. Tiêu Dật tỉnh táo và Tiêu Dật mơ hồ phản ứng hoàn toàn khác nhau, Sở Mặc tốn càng nhiều thời gian để cạy môi y ra, đầu lưỡi nóng ấm quấn quýt, tay Sở Mặc men theo lưng Tiêu Dật chậm rãi xoa vuốt. Trong nỗ lực của hắn, thân thể Tiêu Dật chậm rãi mềm xuống, không còn cứng ngắc như trước.

Nụ hôn triền miên trôi qua, Sở Mặc chống tay nhìn Tiêu Dật, “Tiểu ngốc nghếch, ta thích cậu.”

Môi Tiêu Dật càng thêm sưng đỏ, y chần chờ nhìn Sở Mặc, không biết nên nói gì.

Sở Mặc mỉm cười, cúi người nhẹ gặm một cái lên môi Tiêu Dật, nghiêm túc nói: “Cậu không cần phải trả lời ngay, ta sẽ đợi cậu chậm rãi trưởng thành.”

Tiêu Dật câm nín nhìn Sở Mặc, nếu trên người y không có nhiều vết hôn như thế, chỉ sợ y sẽ tin tưởng câu này của Sở Mặc. Sở Mặc cũng cảm thấy câu nói này vào hoàn cảnh trước mắt không có lực thuyết phục nào, không khỏi cúi đầu lại gặm một cái lên môi Tiêu Dật, “Đây là bản năng của đàn ông, cậu nên hiểu.”

Tiêu Dật, “…”

Tuy Sở Mặc hứa cho mình thời gian khiến Tiêu Dật rất vui, nhưng cảm giác bị xem là con nít này, lại khiến Tiêu Dật bất mãn thấp giọng trách, “Tôi đã hai mươi tuổi rồi.”

Sở Mặc nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, “Ta đã bốn trăm tuổi rồi!”

Tiêu Dật, “…”

Không biết tại sao, Sở Mặc thích nhất là thấy biểu tình 囧 đơ người của Tiêu Dật, hắn lại không nhịn được cúi xuống hôn khóe môi Tiêu Dật, lặp lại lần nữa, “Tiểu ngốc nghếch, ta thích cậu!”

Cả buổi sáng, tâm tình Sở Mặc vô cùng tốt. Tuy Tiêu Dật không cho hắn câu trả lời chính xác, nhưng không cự tuyệt chính là đáp án tốt nhất. Lộ hưng phấn nhìn chằm chằm bộ dạng xuân phong đắc ý của Sở Mặc, trêu đùa, “Ngươi nhặt được tinh tệ?”

Sở Mặc cười không nói, Lộ lập tức lộ ra nụ cười giữa đàn ông, cố ý nói: “Tiêu Dật đâu?”

Theo như Lộ nghĩ, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Sở Mặc, tính ra hiện tại Tiêu Dật vẫn còn nằm trên giường, ai biết Sở Mặc dứt khoát nói, “Y đến chỗ Luigid rồi.”

Tuy đáp án ngoài dự liệu, nhưng Lộ lại cười lớn, “Thú thần tại thượng, tuy Luigid lộ ra không ít chuyện của ma pháp thế giới, nhưng mấy hôm nay chúng tôi cũng xém bị ông ta phiền chết. Có Tiêu Dật rồi, coi như chúng tôi được giải thoát.”

Không thể trách Lộ chỉ hận không thể tránh, thực sự là khoa học của thú nhân thế giới và khoa học mà Luigid học hoàn toàn không phải một hệ thống. Tuy những thứ mà Luigid nắm giữ đối với thú nhân thế giới mà nói, cũng là khác đường cùng đích, nhưng nếu muốn giải thích rõ ràng, vẫn cần có một thời gian và quá trình nhất định. Mỗi khi bị Luigid chặn lại không ngừng truy vấn “tại sao”, ngay cả Lạc Phi tính tình tốt nhất cũng nhịn không được mấy lần xém chút nữa bùng phát trước mặt Luigid. Cho nên hôm qua, khi Tiêu Dật buột miệng gọi ra hàm nghĩa của các kỳ hiệu hỗn loạn trong tay Luigid xong, Lộ thật sự cảm thấy cao hứng từ nội tâm.

Trong phòng của Luigid, Tiêu Dật nhanh chóng giúp ông giải một phương trình. Luigid dùng ánh mắt nhìn thần nhìn Tiêu Dật, ông cẩn thận nâng tờ giấy vụn viết quá trình tính toán, trên mặt là kích động, hưng phấn, khát vọng… đủ loại cảm xúc cuồng nhiệt.

Rất lâu sau, Luigid mới dần bình tĩnh lại. Ông nghiêm túc vuốt vuốt mái tóc bạc, chỉnh chỉnh y phục trên người, cung kính quay nhìn Tiêu Dật, thi lễ của ma pháp thế giới.

“Tiêu Dật tôn kính, ta không cách nào dùng lời để biểu đạt cảm tạ với ngài, xin tiếp nhận lời cảm tạ chân thành và một món quà bé nhỏ không đáng kể.”

Khi Luigid hành lễ, Tiêu Dật đã hơi nghiêng người né khỏi cái lễ của đối phương. Đối với y mà nói, giảng những thứ này thật sự không tính là gì, bất cứ học sinh trung học học khoa học tự nhiên đều có thể giảng rõ như y, thậm chí có thể giảng tốt hơn y. Y đang dự định uyển chuyển cự tuyệt món quà của Luigid, nhưng khi nhìn rõ Luigid lấy từ trong túi da đeo ở eo ra một hạt giống màu đen thì hơi chần chờ một chút.

Có lẽ là do làm ăn, Tiêu Dật đối với những thứ của thế giới khác đều rất hứng thú.

Luigid nhìn Tiêu Dật mỉm cười giải thích, “Hạt giống này tên là ma đậu, là một loại thực vật vô cùng đặc biệt của thế giới ta, nó có thể sinh trường trong bất cứ hoàn cảnh ác liệt nào, mà không cần phải đặc biệt chăm sóc. Quả của ma đậu có thể làm thức ăn, sau khi quả chín thì có thể phơi khô mài thành bột, đó là cách ăn phổ biến nhất của thế giới ta.”

Tiêu Dật hiếu kỳ nhận ma đậu, y ngẫm nghĩ nhìn Luigid, “Ý của ông là nó có thể mọc ở đây?”

Luigid cười gian xảo, hỏi ngược, “Tại sao chúng ta không tự xem thử thế nào?”

Có câu này của Luigid, Tiêu Dật lập tức thông báo Sở Mặc, Lộ và Lạc Phi qua đây.

Bốn người đồng thời nhìn hạt giống màu đen trong tay Tiêu Dật, Tiêu Dật nhẹ huơ tay, hạt giống rơi xuống trong viện. Rất nhanh, một mầm cây màu xanh nhanh chóng phá đất chui ra, nhanh chóng trưởng thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.