Tiêu Dật chưa từng cảm giác được tính chân thật của câu nói đó hơn giờ phút này!
Khi Richard dùng giọng điệu ban ơn biểu đạt tâm trạng thỏa mãn với Tiêu Dật, muốn để Tiêu Dật trở thành hạ nhân xương khô của mình, Tiêu Dật quả đoán kể một câu chuyện kinh dị cho Richard, đương nhiên vai chính của câu chuyện chắc chắn là Richard. Trong câu chuyện, Richard là một vị thần đáng sợ ngay cả tên cũng không thể nhắc, bên cạnh hắn hội tụ rất nhiều tinh anh đáng sợ, bọn họ đi đến đâu cũng lấy ký hiệu bộ xương của Richard ra đánh dấu coi như lạc thú, mỗi lần ký hiệu bộ xương vừa xuất hiện, dân cư gần đó đều sợ hãi run rẩy. Uy danh của Richard bao trùm cả ma pháp thế giới. Kẻ thù của hắn, một ông lão râu bạc vọng tưởng muốn thành lập một tổ chức đối kháng với Richard. Nhưng sự kháng cự của ông như thiêu thân lao vào lửa, mỗi lần đều bị Richard trấn áp, ngược lại càng thêm tô điểm cho sự khủng bố và vĩ đại của Richard.
Câu chuyện của Tiêu Dật rất thu hút, đặc biệt là đại ma vương Richard trong đó, càng thêm ma lực phi phàm, nhận được ỷ lại và tôn trọng của thuộc hạ. Vẻ mặt Richard rất nhanh từ không kiên nhẫn biến thành thỏa mãn. Sau khi Tiêu Dật kể xong, hắn hơi mang vẻ kiêu căng gật đầu.
“Nhóc con, ngươi kể rất hay, nghe ở đâu đó?”
Tiêu Dật vô cùng phối hợp nói, đây là câu chuyện của đại thần kinh dị lưu truyền tại quê nhà. Y hy vọng Richard tha thứ cho y vừa rồi không nhận ra Richard chính là đại thần kinh dị trong câu chuyện, vì tại quê nhà của y, chỉ cần nhắc tới tên Richard mọi người đều bị dọa phát run, cho nên y mới không kịp nhận ra thần Vong Linh vĩ đại này chính là thần kinh dị.
Richard rõ ràng rất thỏa mãn với lời Tiêu Dật, cho dù trong lòng hắn vẫn đang lầm bầm, hắn đã làm chuyện vĩ đại này từ hồi nào, mà lại không có một chút ấn tượng. Không được, phải đi bắt cái tên thi nhân lần trước về mới được, tình tiết này nhất định phải thêm vào trong truyền ký của hắn. Nhưng nghe nói tên thi nhân đó vừa rời khỏi hắn liền lập tức gia nhập vào Quang Minh thần điện, hắn có nên đi gặp lão khốn Edel đòi người không.
Richard vừa nghĩ vừa nhìn Tiêu Dật, vẻ mặt cao ngạo, “Nhóc con, ngươi còn được nghe câu chuyện nào khác của thần Vong Linh vĩ đại không?”
“Đương nhiên!” Tiêu Dật cực kỳ khẳng định đáp, và biểu đạt y vô cùng nguyện ý ghi chép mấy câu chuyện này cho Richard, chỉ là nếu vậy, chỉ sợ y tạm thời không thể trở thành hạ nhân thành kính của Richard, vì ngón tay của nhân loại mới linh hoạt nhất, thuận tiện nhất cho y ghi chép những câu chuyện này.
Richard bày ra vẻ suy nghĩ, một khắc sau đồng ý nói, “Nhóc con, bắt đầu từ hôm nay ngươi sẽ theo bên cạnh thần Vong Linh vĩ đại, chuyên ghi chép kể lại những truyền thuyết vĩ đại của thần Vong Linh. Ngươi yên tâm, thần Vong Linh vĩ đại sẽ nhớ ngươi.”
Tiêu Dật cố gắng nhịn không co giật khóe môi thi lễ của ma pháp thế giới với Richard. Thật tốt, Richard không còn nhắc chuyện ban cho vinh quang tử vong sớm nữa, Tiêu Dật cảm thấy, có vẻ y đã mở màn một câu chuyện nghìn lẻ một đêm khác. Đương nhiên, Tiêu Dật cũng muốn thuận tiện cảm tạ quyển [Harry Potter], boss lớn của phe hắc ám trong đó là cả nguồn linh cảm của y.
Tạm thời dàn xếp xong Richard, Tiêu Dật sờ sờ vết thái cực ở ngực, hình thái cực vẫn chậm rãi hấp thụ năng lượng của thế giới này, chỉ sợ phải mấy ngày nữa y mới có thể trở về nhân giới. Không đến lúc bất đắc dĩ, Tiêu Dật không hy vọng để lộ chuyện thần cách trong người.
Khi Tiêu Dật bị vây khốn cạnh Richard phải vặn nát óc kể những câu chuyện khủng bố của ma vương, đoàn người Sở Mặc đã tìm cả khu rừng Ma Ảnh vẫn không tìm thấy bóng dáng Tiêu Dật. Cuối cùng, ngay cả Du Trạch có khứu giác nhạy bén nhất cũng mất đi cảm ứng của Tiêu Dật.
Một đám người lại hội tụ. Thành giảo nóng nảy nhìn Sở Mặc, “Hiện tại làm sao đây?” Sự tồn tại của Tiêu Dật đối với chúng có thể nói là quan trọng bậc nhất, vạn nhất y có chuyện gì thì làm sao?
So với sự nôn nóng của thành giảo, Sở Mặc sau khi xác định Tiêu Dật ở tại đây thì đã bình tĩnh lại. Nguyên khí trên người Tiêu Dật sau khi trải qua trau chuốt, lại thêm có thần cách che giấu, cho dù là cao thủ bậc mười đứng bên cạnh y cũng chưa chắc có thể phát hiện dị thường. Chỉ cần Tiêu Dật không bị phát hiện có liên quan tới thần giới, thì sau khi chống đỡ qua vài ngày để thần cách hấp thu năng lượng, y có thể thuận lợi trở về nhân giới. Đến lúc đó sự an toàn của Tiêu Dật không còn là vấn đề. Hiện tại đã tối, bọn họ tiếp tục ở lại đây chỉ lãng phí thời gian, không bằng ra ngoài nghe ngóng xung quanh, khu rừng này rốt cuộc có gì cổ quái. Luigid tuy đã xem qua rất nhiều ghi chép về rừng Ma Ảnh trong sách, nhưng dù sao ông cũng chưa từng tới, muốn chân chính hiểu rõ nơi này, phải cần sự giúp đỡ của người bản địa. Sở Mặc có dự cảm, Tiêu Dật vẫn ở trong khu rừng này, không hề ra ngoài.
Nghĩ thế, Sở Mặc không trực tiếp trả lời vấn đề của thành giảo, mà nhìn Luigid, “Ta nhớ ông từng nói, cạnh rừng Ma Ảnh có một thành phố?”
Luigid gật đầu, giới thiệu, “Tiểu thành Cashin, là thành phố cách rừng Ma Ảnh gần nhất.”
Sở Mặc lập tức quyết định, “Chúng ta tới đó, nghe ngóng kỹ chuyện rừng Ma Ảnh, xem thử nơi này gần đây có phải đã xảy ra chuyện gì đặc biệt không.”
Theo cách nói của Luigid, ma thú cấp cao trong rừng Ma Ảnh không ít, thậm chí theo lời đồn còn có ma thú bậc mười. Nhưng bọn họ gần như đã tìm kiếm cả khu rừng Ma Ảnh, căn bản không phát hiện quá nhiều ma thú bậc cao, ma thú lợi hại nhất cũng chỉ mới bậc tám, căn bản không bằng những gì Luigid nói. Dựa vào những ma thú này căn bản không thể che giấu khí tức của Tiêu Dật khi mà họ tìm kiếm dày đặc như thế, nhất định có thứ gì mà họ không biết.
Mọi người đều không phản bác quyết định của Sở Mặc, sau vài câu thương nghị đơn giản, Luigid và Du Trạch lưu lại bên ngoài, cùng Sở Mặc hợp thành một tiểu đội mạo hiểm, những yêu thú khác lại bị Vượng Tài nuốt hết, bọn chúng không thích hợp xuất hiện trước mặt mọi người. Đến phiên Trì Mu, Trì Mu chớp chớp mắt với Sở Mặc, thân hình biến ảo thành một con hổ con nhỏ màu trắng, ngậm ống quần Sở Mặc làm sao cũng không chịu chui vào bụng Vượng Tài.
Trì Mu không muốn đơn độc ở chung với đám thành giảo, vì tộc trưởng thu phí qua đường quá mạnh tay, bọn thành giảo sớm đã muốn tìm cơ hội trút giận lên người nó. May là suốt quãng đường nó theo sát Tiêu Dật, bọn thành giảo mới không thể đắc thủ. Hiện tại, một yêu thú bậc chín như nó đơn độc ở chung với một đám yêu thú bậc mười, bộ nó chê mình sống quá tốt hay sao chứ?
Nếu không phải cảm thấy quá mất mặt, Trì Mu thật sự muốn nằm ngửa phơi bụng lăn lộn bán manh khẩn cầu Sở Mặc rồi.
Hành động của Trì Mu không đả động được Sở Mặc, ngược lại đả động Luigid. Luigid do dự một chút, kiến nghị nói, “Trì Mu ở lại bên ngoài cũng được, có thể giả thành ma thú con, thích hợp với thân phận kẻ mạo hiểm của chúng ta.”
Sở Mặc câm nín trừng mắt nhìn Trì Mu vẫn còn cắn ống quần hắn, giật giật chân không rút ra được, chỉ đành gật đầu.
Tiểu thành Cashin, nơi mọi người định đến nằm ở phía đông khu rừng Ma Ảnh, là một thành phố kiểu nhỏ hoàn toàn do đá tảng xây thành. Vì ở gần rừng Ma Ảnh, tiểu thành Cashin là điểm tiếp tế cuối cùng của những kẻ mạo hiểm của ma pháp thế giới khi vào rừng Ma Ảnh. Vì thế tiểu thành Cashin tuy chỉ là một tiểu thành phố có nhân khẩu mấy chục ngàn người, nhưng lại vô cùng náo nhiệt.
Phủ chủ thành Cashin, trong phòng sách thiết kế tinh tế, một nam tử trung niên ngoại hình có vẻ trên dưới năm mươi mặc áo bào ma pháp màu trắng phức tạp tinh tế, vẻ mặt nhàn nhã lật cuộn da dê trong tay.
Có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài phòng sách, giọng nam thấp trầm cung kính vang lên, “Đại nhân Edel, đại nhân Richard hồi âm.”
Nam tử trung niên mặc pháp bào màu trắng trong phòng sách chính là Quang Minh thần Edel của ma pháp thế giới. Sau khi nghe thấy cái tên Richard, Edel liền dừng lại, dịu dàng nói, “Vào đi, hồi âm nói gì?”
Người vào là thánh kỵ sĩ đứng đầu của Quang Minh thần điện, hắn cung kính thi lễ ma pháp thế giới với Edel, thấp giọng nói, “Đại nhân Richard nói tâm tình ngài ấy không tốt, tạm thời không có thời gian gặp ngài.”
Trên mặt Edel xẹt qua tia âm trầm cực nhanh, hắn dùng khẩu khí dịu dàng hoàn toàn không phù hợp với tâm trạng nói, “Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
Kỵ sĩ không dám ngẩng đầu nhìn Edel, vì thế cũng không biết lúc này vẻ mặt của Edel hơi co rút. Khi bóng dáng kỵ sĩ biến mất, Edel siết chặt cuốn da dê trong tay, vẻ co rút trên mặt càng thêm dữ tợn.
Hắn hít một hơi thật dài để khống chế tâm trạng của mình, Edel chậm rãi đưa tay phải ra, thánh quang trắng khiết sáng lên giữa lòng bàn tay hắn, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong thánh quang màu trắng ẩn ẩn xen tạp tia sáng màu vàng, hơn nữa tia sáng vàng đang từng chút một ăn mòn thánh quang màu trắng.
Trên mặt Edel lại hiện lên thần sắc phức tạp, hắn lập tức khép tay lại, nhanh chóng rút giấy viết thư có hoa văn ra, viết cho Richard phong thư thứ hai.
Khi thư của Edel được một con lam hạt thú (bò cạp) cực lớn mang đi, Richard đang nghe Tiêu Dật kể một câu chuyện ma vương thống trị thế giới. Tâm trạng tốt đẹp sau khi nghe bẩm có thư của Edel liền trở nên phiền chán, hắn không kiên nhẫn rút thư ra, xem lướt thật nhanh. Nửa ngày sau, Richard hoàn toàn bỏ lơ Tiêu Dật một bên, chậc chậc cười nhạo, trên gương mặt đầu lâu lộ ra vẻ cực kỳ khoa trương.
“Lão khốn Edel đó, hắn cuối cùng cũng đánh mất phán đoán lý trí do bị dã tâm che mờ, hiện tại đã tới lúc thừa nhận hậu quả rồi sao? Chậc chậc, thần cách, thật sự có lực dụ hoặc, vừa nghĩ tới lão khốn ấy luôn khoát trên mình diện mạo đường hoàng vĩ ngạn, lúc lộ ra bản tính xấu xí, thần Vong Linh Richard vĩ đại liền không kìm được hưng phấn.”
Tiêu Dật đang ở bên cạnh lập tức nắm bắt được hai chữ thần cách, y nhìn Richard một cái thật nhanh, trong lòng đảo qua cái tên Edel này.
Bức thư trong tay Richard bị ném sang một bên, ra hiệu Tiêu Dật đi theo, “Nhóc con, đi theo ta, chúng ta đến thăm lão đạo mạo Edel đó, xem thử hiện tại lão ta có bộ dạng xúi quẩy cỡ nào rồi, ngươi phải nhớ kỹ bộ dáng của lão, ghi lại trong truyền kỳ của ta, để so sánh với hình tượng vĩ đại của ta.”
Tiêu Dật, “…”
Y lại có nhận thức mới về trình độ tự luyến của Richard!
Khi Tiêu Dật bị Richard mang tới tiểu thành Cashin, Sở Mặc và Luigid, Du Trạch vừa bước vào tiểu thành Cashin.
Hai kỵ sĩ một ma pháp sư, ngoài ra còn mang theo một yêu thú con, chính là bề ngoài của bọn họ. Tuy ma pháp sư trông có hơi già, nhưng ma lực cuồn cuộn trên người Luigid lại chứng minh được thực lực của ông, càng khỏi cần nói tới hai vị kỵ sĩ trẻ tuổi nhìn không dễ chọc chút nào, đội ngũ ba người rất nhanh thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Sở Mặc nhíu mày, đang định mở miệng nói gì đó, Trì Mu vẫn luôn an tĩnh nằm trong lòng Luigid đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về giữa thành phố.
“Hình như ta cảm ứng được khí tức thần cách.” Nó thấp giọng nói với Sở Mặc.
Sở Mặc dừng bước, “Là tiểu Dật sao?”
“Không giống lắm.” Trì Mu nằm trong lòng Luigid, trốn khỏi ánh mắt người khác, do dự thấp giọng nói, “Hình như là một khí tức khác, nhưng giống như bị cái gì bao lấy, không rõ lắm, ta không dám chắc chắn.”
Cho dù Trì Mu không có đáp án khẳng định, nhưng Sở Mặc vẫn nhìn về hướng giữa thành phố. Bất kể phía trước có phải là Tiêu Dật không, bất kể có phải là thần cách không, đối với họ mà nói đều là đầu mối quan trọng.