Tiên Hà Phong Bạo

Chương 179: Đông Phong Bá (1)



Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.xyzHắn đối với Trương Phong ấn tượng không tệ, thân là đại gia tộc thiếu chủ, đối phương bình dị gần gũi, tâm địa lương thiện, là người có thể kết thành bằng hữu.

- Đợi chút.

Mắt thấy Từ Huyền sắp rời đi, Trương Phong cắn răng, ánh mắt lấp lánh nói:

- Có một phương pháp, có lẽ có thể thử.

- Hả?

Từ Huyền dừng bước chân, hắn đã nhìn ra, Trương Phong đang dốc toàn lực nghĩ cách cho mình.

- Từ huynh ngồi lại chút nữa.

Trương Phong lập tức gõ cửa, gọi một nha hoàn đến, thì thầm căn dặn gì đó.

- Vâng, thiếu chủ.

Nha hoàn xinh đẹp kì dị liếc Từ Huyền một cái, sau đó vội vã rời đi.

Trương Phong lúc này mới mỉm cười nói:

- Bản thân ta thường ngày lười biếng ham chơi, thích kết giao bằng hữu bốn phía, đối với sự vụ gia tộc không chút hứng thú, không được phụ bối trưởng bối yêu thích, sức ảnh hưởng có hạn. Nhưng Trương mỗ còn có một muội muội, lan tâm tuệ chất, băng tuyết thông minh, chưởng quản gia tộc yếu vụ, rất được phụ thân yêu mến. Chỉ cần muội ấy chịu ra tay, chuyện này chí ít có sáu phần chắc chắn.

Từ Huyền nghe xong, cảm thấy có chút cổ quái, mỉm cười nói:

- Đường đường Trương gia thiếu chủ, sức ảnh hưởng trong gia tộc, lại không bằng một cô gái.

Trương Phong không hề tỏ ra tức giận:

- Đợi ngươi nhìn thấy sẽ biết, đương nhiên, có thể khiến muội muội ta đồng ý ra tay hay không, là phải xem biểu hiện của ngươi. Quên nói cho ngươi biết, Vũ Hàm muội là Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ!

Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ?

Lần này Từ Huyền bị chấn động thực sự, nếu nói với tư sắc của Dương Tiểu Thiến, miễn cưỡng có thể coi là Bình Hoa Trấn đệ nhất mỹ nữ, vậy vị Trương gia đại tiểu thư này, bất luận thân phận, địa vị, dung mạo, đều hơn hẳn một bậc.

Trong quá trình chờ đợi, trong lòng Từ Huyền hơi có chút lo lắng, để tuyệt mỹ nữ tử cao quý này ra tay, hắn thực sự không dám khẳng định.

Khoảng nửa canh giờ sau, ngoài cửa truyền đến giọng nói nha hoàn:

- Thiếu chủ, đại tiểu thư đến.

Lời vừa dứt, từ ngoài phòng bước vào một bóng hình xinh đẹp uyển chuyển, chỉ là một thuấn ảnh, khiến người ta không biết thật hay mơ.

- Vũ An, muội đến rồi.

Trương Phong mỉm cười nghênh đón, Từ Huyền cũng đứng dậy, ánh mắt vừa hay nhìn thấy chính diện thiếu nữ: Một khuôn mặt trắng như ngọc sứ, lông mày như vẽ, mắt đẹp như thơ, lộ ra hai điểm thu vũ, một thân lam sắc pháp quần thường bó nhẹ, bích nguyệt đình đình, tơ lụa tung bay, tú nhã tuyệt luân, thanh lệ thoát tục.

Ánh mắt Từ Huyền có chút thất thần, cho dù với khả năng miễn dịch và định lực của hắn đối với dị tính, lúc này tiếng lòng cũng gẩy.

- Từ huynh, đây chính là muội muội ta... Trương Vũ Hàm.

Trương Phong cười giới thiệu.

- Cúi chào đại tiểu thư.

Từ Huyền đứng dậy hành lễ.

Thiếu nữ như tranh vẽ đối diện, hơi cúi đầu, ánh mắt dừng lại một giây trên khuôn mặt Từ Huyền, sau đó như tĩnh như nước hồ thu.

- Ca ca đêm khuya gọi Vũ Hàm đến, không biết có chuyện gì thương nghị, nhưng mong không phải là chuyện tình cảm khổ đau.

Giọng nói thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng, trong đôi mắt linh tuệ như thơ, ẩn hiện có chút bất đắc dĩ hận thiếc không thể rèn thành sắt.

Trương Phong cười khổ, đành phải kể lại một lượt ngọn nguồn câu chuyện, trong quá trình này, đôi mắt đẹp của Vũ Hàm thỉnh thoảng lại lướt về phía Từ Huyền, tĩnh nhã vô thanh, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Từ Huyền một lời không nói, chuyện này chỉ có thể nghe theo mệnh trời, quyết không miễn cưỡng.

Dưới sự im lặng dò xét của Trương gia thiếu chủ và Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ, Từ Huyền hít một hơi thật sâu, từ từ đứng dậy:

- Chuyện gia nhập Trương gia, tại hạ e rằng không thể đáp ứng.

Câu trả lời của hắn, khiến Trương Phong và Trương Vũ Hạm giật mình, hoàn toàn bị làm cho bất ngờ.

Trương Thị gia tộc, phóng nhãn Hoàng Long Thành, các đại gia tộc, đại thế lực số một số hai, đối với một số tiểu môn phái thông trấn mà nói, chắc chắn là một sự tồn tại cự vô phách.

Vậy mà thiếu niên trước mặt, lại từ chối lời mời quyết đoán như vậy.

- Từ huynh đệ, chuyện tốt như thế này, sao ngươi lại từ chối, không lẽ ngươi không muốn có tam linh lộc huyết?

Trương Phong hoàn toàn không thể lý giải, mắt lộ vẻ thất vọng.

Gương mặt thanh lệ thoát tục của Trương Vũ Hàm, cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc và hiếu kì:

- Nếu ta nhớ không nhầm, Phong Vũ Môn ở Hoàng Long Thành chỉ là một tiểu môn phái bất nhập lưu. Tam linh lộc huyết đối với ngươi quan trọng, nhưng bổn tộc sẽ không đem linh huyết trân quý như vậy, giao cho người ngoài. Nể mặt ca ca, ta mới cho ngươi cơ hội nhất cử lưỡng tiện, nhưng ngươi lại cự tuyệt... Tiểu nữ tử rất muốn biết đáp án.

Từ Huyền đứng dậy, mắt lấp lánh thần quang kì dị:

- Ta đối với Phong Vũ Môn tình cảm không quá sâu đậm, nhưng từ sau khi gia nhập tông môn, ta đã nhận được sự che chở tương ứng, hưởng thụ hoàn cảnh tu luyện ưu việt, khen thưởng nhờ nỗ lực bản thân, có sư huynh muội yếu quý, cũng có bằng hữu ái mộ... Tông môn không làm gì có lỗi với ta, nếu ta vì chuyện này mà phản bội, từ bỏ nó, gia nhập thế lực cường đại hơn, sẽ là vi phạm nguyên tắc của chính bản thân ta - ngươi không phụ ta, ta không phụ người; ngươi nếu phạm ta, tất tru sát!

- Nói hay lắm, người không phụ ta, ta không phụ người!

Trương Phong lộ vẻ kích động tán thưởng, nhưng hình như không để ý lắm đến nửa câu sau.

Trương Vũ Hàm cũng động dung, buộc phải nhìn nhận lại thiếu niên này, mỉm cười nói:

- Chỉ là vi phạm nguyên tắc? Không lẽ còn quan trọng hơn cứu chữa vết thương cho phụ thân mình.

- Tam linh lộc huyết, ta tự tin không cần quá lâu, dựa vào thực lực của mình, nhất định có thể lấy được. Nếu lấy vật này làm cái giá để ta phản bội, gia nhập thế lực khác, sẽ là trói buộc bản thân, thân bất do kỉ, đó mới là bi ai thực sự!

Nói đến cuối cùng, Từ Huyền thở dài một hơi, tâm trạng nhẹ nhõm.

Một khi đáp ứng yêu cầu của Trương Vũ Hàm, liều lĩnh trao đổi, trói buộc mình vào Trương Thị gia tộc, thì sẽ là bán mạng, thân bất do kỉ.

- Nói hay lắm, chẳng khác gì nói hộ lòng ta, Từ huynh đệ, người bạn này, Trương mỗ nhất định kết.

Trương Phong làm bộ khổ tâm, giơ tay vỗ vỗ vai Từ Huyền.

- Ta hiểu.

Trương Vũ Hàm gật đầu, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia dị sắc, lòng thầm nghĩ: Thiếu niên này, mặc dù nhìn có vẻ trưởng thành, không dễ uy hiếp, nhưng trong lòng vẫn có một tia cao ngạo, và một sự tự tin không thể tưởng tượng nổi.

Sự tự tin này... từ đâu đến?

- Ta khâm phục phẩm cách các hạ, nhưng rất tiếc, tam linh lộc huyết không thể giao cho ngươi.

Trên khuôn mặt đẹp đến chim sa cá lặn của Trương Vũ Hàm, lộ ra một tia dí dỏm hiếm thấy:

- Nhưng tiểu nữ sẽ rửa mắt chờ đợi... xem Từ tiên sĩ sẽ làm cách nào dựa vào thực lực bản thân, giành lấy tam linh lộc huyết.

Xét cho cùng nàng vẫn có chút khó chịu: Một luyện khí đệ tử tiểu môn phái bất nhập lưu, cho dù tư chất tiềm lực đều không tệ, nhưng ba hoa khoác lác như vậy, hình như hơi quá tự tin.

Từ Huyền mỉm cười, đại khái có thể hiểu tâm lý nàng, nhưng từ trước đến nay hắn làm việc luôn tuân theo nội tâm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.