- Chúng ta suy đoán, Đông Phương gia và Trương thị gia tộc đối kháng nhiều năm như vậy, trong này tất nhiên có thâm nhập lẫn nhau. Trong phủ đệ Trương thị này, vị tất không có nội quỷ của Đông Phương gia.
Từ Huyền sắc mặt ngưng trọng nói.
- Từ sư đệ ý tứ đây là Đông Phương gia gây nên, đem tiểu Thiến các nàng bắt đi?
Nhạc Phong sắc mặt khó coi, lo lắng cực điểm.
- Làm đại thế lực số một, số hai Hoàng Long thành, Nhạc sư huynh cho rằng, muốn bất tri bất giác từ trong Trương thị phủ đệ bắt đi hai người, sao lại dễ như vậy? Cái này so với lẻn vào trong phủ giết chết một người, còn khó hơn mấy lần. Nếu Đông Phương gia có năng lực này, đủ để diệt sát chúng ta vô số lần rồi. Trương gia hạch tâm đệ tử, cũng đủ tuyệt tử tuyệt sinh. Trừ phi...
Từ Huyền nói đến đây, trong giọng nói đã lộ ra vài phần bi thương.
- Trừ phi cái gì?
Nhạc Phong ánh mắt run lên, đã có dự cảm bất diệu.
- Trừ phi là...bọn họ tự nguyện!
Trong mắt Từ Huyền lãnh quang chợt hiện, cuối cùng mấy từ hầu như là từng từ một nói ra.
- Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng này!
Nhạc Phong lời nói lộn xộn, sắc mặt càng trở nên dữ tợn vài phần.
Hắn và Dương Tiểu Thiến yêu nhau gần nửa năm, đối phương sao lại phản bội mình?
- Hai loại khả năng, một là bị mưu hại ở trong phủ, bị hủy thi diệt tích, một cái khác là, bọn họ tự nguyện rời khỏi phủ đệ Trương gia.
Từ Huyền hiện nay cũng chỉ có thể nghĩ được hai loại khả năng này.
Hai người này trước sau biến mất, ngay cả một tiếng kêu gọi cũng không phát ra, lấy tâm trí của bọn họ, hẳn là không khó tưởng tượng, Phong Vũ Môn vừa mới bị diệt môn không lau, lúc này xuất phủ, đúng là không khôn ngoan.
- Ta tình nguyện tin tưởng là loại trước!
Nhạc Phong cắn chặt răng, thân thể mơ hồ run rẩy.
Từ Huyền không muốn quá đả kích hắn, làm một nữ tử, Dương Tiểu Thiến phương diện khác có thể cũng không thiếu, nhưng tối thiểu chính là trung thành. Nghĩ lại năm xưa tại Phong Vũ Môn, nàng vì sinh tồn của bản thân, lựa chọn ở cùng một chỗ với Nhạc Phong.
Một Ngụy sư huynh khác, Từ Huyền căn bản không quen thuộc, thế nhưng trước mặt cũng đủ lợi ích, có cái gì là không có khả năng?
Nhạc Phong cứ như vậy ngồi ở trong Từ Huyền Linh Viên, trên mặt đạo vết thương kia nhìn thấy mà giật mình, vẫn tồn tại, lúc này ánh mắt ngây dại, phảng phất như đã mất đi linh hồn. Dù cho tại Phong Vũ Môn bị diệt, cũng không thấy hắn có thần tình như vậy.
Từ Huyền có ký ức cảm ngộ hai đời, đối với nhân thế đổi thay, có thể ngộ càng khắc sâu hơn, tương đối bình tĩnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Huyền và Nhạc Phong cùng đi nơi ở của Dương Tiểu Thiến tìm, nhưng không có bất cứ bóng dáng nào.
Nhạc Phong lật tung cả gian nhà, một chút đầu mối vết tích cũng không có, cả người chán chường ngả xuống đất, lẩm bẩm nói:
- Ta không tin, trừ phi tận mắt chứng kiến.
Từ Huyền lại dẫn hắn đi tìm Trương Phong.
- Từ huynh, hôm nay là sinh nhật Vũ Hàm, nhưng thời gian còn chưa tới, có hứng thú ngươi cùng đến hỗ trợ thu xếp.
Trương Phong lại cười nói.
Từ Huyền đem chuyện thất tung có liên quan đến Dương Tiểu Thiến kể lại rõ ràng cho hắn.
- Cái này rất đơn giản, tra tìm ghi chép xuất nhập trong tộc. Như là đệ tử bình thường muốn xuất phủ, đều phải báo lên đăng ký...
Trương Phong rất nhanh để Phó tổng quản trong tộc dẫn đến, cho hắn điều tra rõ việc này.
Ước chừng nửa nén hương, Phó tổng quản kia đến đây đưa tin:
- Hồi bẩm thiếu chủ, Ngụy Trường Đông và Dương Tiểu Thiến phân biệt rời phủ ba ngày trước cùng hôm qua, cũng không có đúng hạn trở về.
Sự thực chứng minh, hai người này thật là tự hành rời phủ, Đông Phương gia còn không có thực lực đó, thần không biết quỷ không hay đem hai người mang ra ngoài.
Sau khi xác định việc này, Nhạc Phong nhất thời có chút thất hồn lạc phách.
- Hắn không có việc gì chứ?
Trương Phong ra hiệu một ánh mắt.
Từ Huyền lắc đầu, chỉ có thể để Nhạc Phong tự mình yên lặng một chút, tin tưởng hắn có thể thoát ra khỏi đoạn bóng ma này.
Bởi vì Nhạc Phong ở Phong Vũ Môn nán lại càng dài, cảm tình càng sâu, báo thù với hắn mà nói, so với bất cứ chuyện gì đều phải trọng yếu hơn.
Lại qua chốc lát, Trương thị phủ đệ, người đến người đi dần dần náo nhiệt.
Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ sinh nhật, đủ để kinh động nửa Hoàng Long thành, người đến đây chúc mừng con số bất tận.
Từ Huyền và Du Cầm cùng nhau tham gia sinh nhật của Trương Vũ Hàm, làm đệ tử đích truyền của đại trưởng lão, Du Cầm đồng dạng được mời.
Vì chúc mừng sinh nhật lần này, Trương gia cố ý lẩm một Linh Lâu cỡ lớn, cao tới năm tầng, giăng đèn kết hoa, bày buổi tiệc, đủ có thể dung nạp hơn một nghìn người.
Trừ đệ tử bản, thế lực đến từ Hoàng Long thành rất nhiều Tu Giả, cũng đều đến đây chúc mừng, những người này ở trong thành cơ bản có uy tín danh dự.
Từ Huyền và Du Cầm trong tay thiệp mời đặc thù, hưởng thụ đãi ngộ cao cấp, lập tức được nghênh tiếp lên tầng thứ năm, dẫn tới phụ cận không ít Tu Giả chú mục.
Hiểu ra, người có thể đăng lâm đại Linh Lâu ở trong Hoàng Long thành cũng có địa vị nhất định.
Như là một ít người đến chúc mừng bình thường khác, đều là an bài tại trạch viện phía dưới Linh Lâu, thí dụ như đông đảo gia tộc đệ tử, khác khứa bình thường kia. Nhạc Phong cũng đang ở phía dưới phiền muộn uống rượu.
Đi lên tầng thứ năm Linh Lâu, bên trên phong cách lịch sự tao nhã, thấy được thân ảnh Tu Giả, rất nhiều đều là Luyện Thần Kỳ Tiên Sư, hoặc tuổi trẻ tài tuấn diện mạo bất phàm khác.
Từ Huyền rất nhanh thấy được Trương Phong huynh muội, cũng thấy đám gia tộc đệ tử Lâm Huy tương đối quen thuộc, còn lại một ít tuổi trẻ tài tuấn, đại khái không quen thuộc.
Làm nhân vật chính của yến hội sinh nhật lần này, Trương Vũ Hàm tự nhiên là tiêu điểm chúng mục, dáng người mạn điệu tuyệt mỹ, mặc một thân đạm hồng sắc linh tàm thường y tinh mỹ, như một công chúa cao quá, nàng đánh một lớp phấn mỏng, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân, trên khuông mặt như tuyết ngọc, hai má như hai áng mây hồng, đại mi như viễn sơn, mắt như nước mùa thu đầy ý thơ, thêm vài phần xuất trần như tiên mỹ.
Phải thừa nhận, hôm nay Trương Vũ Hàm, mỹ tuyệt phàm trần, không hổ mỹ danh Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ.
Ớ bốn phía Trương Vũ Hàm, một đám tuổi trẻ tài tuấn diện mạo bất phàm, chuyện trò vui vẻ, nỗ lực giành được chiếm được một phần ưu ái của mỹ nhân.
Từ Huyền cũng không muốn đi tham gia náo nhiệt này, dẫn theo Du Cầm đi tới một góc.
- Nàng đẹp quá, sư huynh có phải là cũng cảm thấy như vậy?
Trong con ngươi trong sáng của Du Cầm, nhìn thiếu nữ được tiêu điểm chúng mục kia, lại len lén liếc mắt nhìn Từ Huyền.
Từ Huyền cảm thấy buồn cười đưa tay véo cái mũi quỳnh tinh xảo của nàng một cái:
- Không phải ta nghĩ như vậy, mà là Hoàng Long thành toàn bộ nam tử đều biết sự thực này. Nhưng Du sư muội ngươi cũng rất đẹp, so với nàng nhỏ hơn hai tuổi. Ngày sau khẳng định sẽ không kém hơn nàng.
- Thực không?
Du Cầm hơi kinh hỉ, con ngươi trong sáng như thủy tinh có chút né tránh e lệ, một bàn tay nhỏ bé cũng không biết đặt đâu.
- Sư huynh đã lừa gạt ngươi lúc nào chưa?
Từ Huyền mỉm cười, hắn nói những lời này thật đúng là không phải cố tình an ủi. Cái gọi là nữ nhân mười tám tuổi biến hóa, chính là càng lớn càng đẹp, chỉ phần thuần mỹ kia đã đủ để cho ngươi thất thần. Lúc này nàng còn là mười bốn tuổi, nếu như tiếp qua hai năm, đó thật đúng là khó có thể tưởng tượng được,...
- Từ khách liêu.
Một thanh âm vui mừng uyển chuyển, từ vị trí trung ương Linh Lâu truyền đến.
Người nói không phải ai khác chính là tiêu điểm chúng mục Trương Vũ Hàm.
Trương Vũ Hàm cũng là vừa mới nhìn đến Từ Huyền, trong đôi mắt sáng lên một đạo tia sáng kỳ dị, chân thành tự nhiên, dịu dàng di tới.
Trong sát na, Từ Huyền cảm thụ được bốn phía ánh mắt sắc bén như kiếm của đông đảo tuổi trẻ tài tuấn. Cảm giác cả người không được tự nhiên. Trong này còn bao gồm cả đám người Lâm Huy, trong mắt hiện lên ghen ghét và âm lãnh.
- Người này là ai, có thể để Trương gia tiểu thư chủ động đi tới nói chuyện với hắn?
- Nghe nói là một khác nhân họ Từ gần đây gia nhập Trương thị gia tộc.
Bốn phía đông đảo tuổi trẻ tài tuấn thấp giọng nghị luận.
Từ Huyền cười khổ trong lòng, chính mình cái gì cũng chưa từng làm, cảm tình như đã đắc tội không ít công tử ca.
- Trương tiểu thư sinh nhật vui vẻ.
Từ Huyền mang theo Du Cầm đi nghênh đón, cười chúc mừng.
- Từ khách nhân có quá không thành ý một chút hay không, tiểu nữ tử tự mình qua đây, ngươi mới đến chúc mừng.
Trương Vũ Hàm tự tiếu phi tiếu nói, ánh mắt ngược lại rơi xuống trên mặt Du Cầm, nhãn tình sáng lên:
- Muội muội thật xinh đẹp, ngươi chính là sư muội của Từ khách nhân đúng không?
Từ Huyền có chút không biết nói gì, hắn không chủ động đi chúc mừng, một là điệu thấp làm người, hai là không muốn trở thành con ruồi như đông đảo tuổi trẻ tài tuấn quay chung quanh một cái bàn tròn.
Trương Vũ Hàm và Du Cầm trò chuyện vài câu, cảm giác rất hợp duyên.
Du Cầm tồn tại, cũng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều nam tử trên tràng, có lẽ khí chất tuyệt mỹ của Trương Vũ Hàm để tất cả nữ tử mỹ lệ khác trên tràng đều thất sắc, nhưng Du Cầm loại thuần mỹ này tựa như tuyết trắng tinh thuần, lại có thể không nhìn bất cứ hoa mỹ gì che giấu.
Nhưng hết lần này tới lần khác hai nữ hài như vậy, đều bay lại bên người Từ Huyền, xúc tua có thể đụng, làm sao không chó người ao ước và ghen ghét.
Hoàn hảo, Từ Huyền nắm giữ đủ bình tĩnh, ở dưới ánh mắt có thể giết chết người kia, lại thờ ơ.
- Đối với Vũ Hàm muội, lần này sinh nhật, ta chuẩn bị cho ngươi một kiện lễ vật.
Lâm Huy đột nhiên đi tới, đưa lên một cái vòng tay lưu quang bốn phía, hiển nhiên không phải vật phàm
- Lưu Quang Trạc hiếm thấy, để biểu ca tốn kém rồi...
Trương Vũ Hàm hiển nhiên nhận thức được vật ấy, đưa vào tay thu lấy, thần sắc như thường.
Thấy tình hình này, các công tử ca khác ngẩn ra, như là là bọn hắn những người từ ngoài đến này, hạ lễ đều tại lúc vào cửa giao đi. Bất quá, cũng có người ngoài hạ lễ, thêm vào chuẩn bị lễ vật, đều đưa cho Trương Vũ Hàm, phía sau một người hầu. Một trận luống cuống tay chân, dùng túi trữ vật nhất nhất đưa vào.
- Đúng rồi, Từ khách nhân từ lúc tiến nhập tộc tới nay, tiểu thư đối với ngươi rất chiếu cố, nghe nói ngươi cũng chuẩn bị một kiện lễ vật, không ngại để chúng ta nhìn xem.
Lâm Huy xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên dừng hình ảnh ở trên người Từ Huyền.
Một đám người, thân phận cũng không tầm thường, tặng lễ vật tự nhiên đều rất trân quý. Mà Từ Huyền chỉ là một đệ tử môn phái nhỏ chuyển đến, chính là tiểu tử nghèo mười sáu tuổi, hắn có thể đưa lên lễ vật, tất nhiên sẽ mất mặt xấu hổ ở trước mặt mọi người.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL- Từ khách nhân, ngươi cũng chuẩn bị lễ vật cho ta?
Trương Vũ Hàm hơi kinh hỉ, phản ứng như vậy để công tử ca khác trong lòng không vui, cảm tình chính mình tặng lễ là đương nhiên, mà người này tặng lễ lại biến thành kinh hỉ.
- Ha ha, Từ huynh, ngươi có cái lễ vật gì, lại lấy ra xem đi, lần trước còn thần bí như vậy.
Trương Phong trong mắt tràn ngập chờ mong, hắn cũng sẽ không cho rằng Từ Huyền không có tư cách, lần trước đối phương đã từng giao dịch một viên tam phẩm linh đan giá trị gần trăm vạn linh nguyên tệ.
Từ Huyền thở dài, lấy ra một khối kỳ ngọc đầu lớn minh nhuận.
Thế nhưng khối kỳ ngọc thuần nhiên không tạo hình, chợt vừa nhìn cũng không thấy được, mọi người đều lộ ra ánh mắt hèn mọn khinh thường.
Mà khi Trương Vũ Hàm tiếp nhận khối phác ngọc này, lập tức kinh dị một tiếng, mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, triệt để bị ngọc thạch nhỏ hấp dẫn.
- Đây đúng là Bảo Nguyên Thạch hiếm thấy trong Tu Giới, vật ấy đối với chi sĩ tu tiên, rất có phụ trợ ích lợi, không nghĩ tới Từ khách nhân lại tặng ta lễ vật trân quý như vậy...
Trương Vũ Hàm kinh hỉ phi thường, nhẹ nhàng chạm đến phác ngọc thiên nhiên không hoa văn trang sức trong tay, một tia linh khí kỳ dị ba động, để toàn thân linh khí cách ngoại an trữ bình ổn.
Bảo Nguyên Thạch!
Bên cạnh một đám tuổi trẻ tài tuấn giật mình không nhỏ, kỳ ngọc bực này như Bảo Nguyên Thạch, đối với tu tiên mà nói, có hiệu quả phụ trợ tu luyện phi phàm, thập phần hiếm có.
Luận giá trị, khối Bảo Nguyên Thạch này thể tích dù cho hơi nhỏ, nhưng cũng còn hơn phần lớn lễ vật của tuổi trẻ tài tuấn trên tràng.
Hết lần này tới lần khác Từ Huyền là một vị thể tu, Bảo Nguyên Thạch đối với hắn cũng không có tác dụng, lúc đầu từ chợ phiên kiếm được vật này, đã dự định xem như lễ vật tặng đi.
- Từ khách nhân có tâm, Vũ Hàm xin cảm ơn.
Trương Vũ Hàm một đôi mắt như nước mùa thu, chớp động ý vui mừng, hân hoan nhìn Từ Huyền hai cái, trong tay ngọc thạch cũng không có đưa cho gia phó phía sau, mà là thiếp thân thu lấy, Định Nguyên Thạch cần đeo lên người, mới có thể tạo được hiệu quả.
Tình hình như vậy, để một đám tuổi trẻ tài tuấn tâm sinh đố kỵ, bọn họ đưa tới một đống lễ vật, đều là để phó thu đi, duy chỉ Từ Huyền tặng lễ vật, Trương gia tiểu tỷ lại thiếp thân thu lấy. Trong này tất nhiên có hiệu quả của Định Nguyên Thạch, nhưng là cũng có thể thấy được tiểu thư coi trọng đối với người này.
- Từ Huyền một hậu bối của tiểu môn phái cư nhiên có thể tặng ra lễ vật trân quý như vậy.
Lâm Huy khó có thể che giấu vẻ kinh ngạc trên nét mặt, trong lòng hoảng sợ, luống cuống.
Hắn nguyên bản muốn cho Từ Huyền mất mặt, cũng không ngờ được, người này hoàn toàn là giả trư ăn thịt hổ, ngược lại khiến cho đối phương ở trong lòng đại tiểu thư phân lượng càng nặng hơn.
Hơn nữa, từ lúc Từ Huyền tiến nhập Trương thị gia tộc, Lâm Huy không ngừng sử ra ám mưu, lại bị đối phương lần lượt ung dung hóa giải.
Khó có thể tưởng tượng, đối thủ hắn phải đối mặt chỉ là một thiếu niên xuất thân từ sơn thôn tiểu môn phái.
- Ha ha Từ huynh, thực nhìn không ra trong tay ngươi còn cất giấu trân phẩm như vậy, khó trách lại khiến Vũ Hàm cảm thấy thoả mãn.
Trương Phong thoải mái cười to sau đó mang theo Từ Huyền đi nhận thức một ít bằng hữu trong Hoàng Long Thành. Du Cầm thì lại bị Trương Vũ Hàm thích thú, kéo đi nhận thức một ít tiểu thư khuê các, thập phần náo nhiệt, cũng bởi vậy khiến cho không ít người chú ý.