Tiên Hà Phong Bạo

Chương 233-234: Lại nghịch sát lần nữa



Hai gã võ tu, trực tiếp đánh tới, một người trong đó tay cầm trường kích hóa thành một đạo tử sắc hồ quang lấp lánh, kình phong tê rống, hung hăng đâm về phía yết hầu của Từ Huyền.

Một gã thanh niên Luyện Khí cửu trọng khác, vận chuyển chân lực cả đời, một quyền từ cạnh sườn đánh tới, vang lên một trận tiếng xé gió cùng lôi quang, chân lực đó hầu như hóa thành thực chất, đạt được Luyện Khí cửu trọng đỉnh phong!

Cuối cùng tên tiên tu kia, không cần tiếp cận, chỉ tiêm bắn ra một đạo lục mang dạng liễu, trực tiếp quấn lấy hai chân của Từ Huyền.

Ba cái phối hợp, không thể nói là không hoàn mỹ, trong đó gần chú ý.

Trường kích kia mang theo tử sắc cương phong mãnh liệt, đâm tới trước mặt Từ Huyền, tiện đà chân lực cửu trọng đỉnh phong như phích lịch cắt về phía vị trí trái tim của hắn: pháp quang thâm thúy như liễu, hầu như quấn lấy hai chân Từ Huyền.

Cho dù là Luyện Thần Kỳ Tiên Sư, đối mặt với công kích bực này, cũng đều có chút động dung.

Không ít đệ tử Trương thị gia tộc thầm nghĩ không tốt, kiệt lực vọt tới nghĩ cách cứu viện: từ xa trưởng bối gia tộc trên Phi Các, có người sốt ruột, đứng ngồi không yên.

Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người thiếu niên đang đứng lên vết chân cổ tích kia.

- Một đám ô hợp.

Trong mắt Từ Huyền tỏa ra lãnh quang kinh hãi, rồi đột nhiên giơ lên cánh tay, một cổ khí thế nổ vang xông thẳng lên, theo một chưởng kia hóa thành khí lãng đạm hồng sắc kinh hô rít gào, trong khoảnh khắc phách trảm khu vực mấy thước phía trước.

Một chưởng vô cùng đơn giản, dung hợp khí thế bản thân, càng đem cổ khí thế bàng bạc trong cổ tích kia trút xuống, rất có thanh uy một chưởng phách thiên địa.

- Phích lịch bành ba...

Khí lãng đạm hồng sắc như thác nước nổ vang, nơi đi qua, bẻ gãy nghiền nát, thúy sắc quang mang dạng liễu nát bấy, pháp khí trường kích trong khoảnh khắc nổ tung, cận thân hai tên võ tu "a" kêu thảm thiết bay ra. Càng có một người bị đánh ra khỏi cổ tích, rơi vào trong hồ nước phía dưới thác nước, phù phù một tiếng chấn hưởng, quanh quẩn trên núi.

Phệ!

Chỉ một thoáng, Thông Thần Cổ Tích và phụ cận gần hai trăm người, ai nấy đều câm như hến.

- Phù phù.

Trong đó một gã võ tu Đông Phương gia bị Từ Huyền một chưởng bẻ gãy nghiền nát, trực tiếp bổ ra Thông Thần Cổ Tích, vẽ ra vài chục trượng, rơi vào phía dưới hồ nước, sinh tử không rõ.

Một gã võ tu khác, trong tay nắm pháp khí trường kích "răng rắc" từng khúc đứt gãy, thân hình nhanh chóng lui lại, vẫn bị một cổ viêm lực tập trung trút xuống, cả người bị thiêu đốt trong một tầng hỏa lãng, té trên mặt đất lăn lộn, phát sinh từng đạo kêu thảm thiết thê lương, nhưng cổ viêm hỏa này nội ngoại kết hợp, rất nhanh đem toàn thân hắn cháy đen, khí tuyệt mà chết.

Tên tiên tu duy nhất may mắn còn sống, bởi vì chỗ thi pháp khá xa, không bó bị lan đến gần, nhưng sắc mặt đã trắng bệch, hai chân liên tục run rẩy, chỗ ống quần càng có nước tiểu ẩm ướt một mảnh.

Một chưởng này uy thế trong nháy mắt kinh sợ đệ tử lưỡng tộc trong cổ tích, rất nhiều đệ tử Đông Phương gia vừa mới nỗ lực xông qua, thân thể nhất thời dừng lại, cả người một mảnh cương lãnh.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên tràng đại đa số người đang tranh đấu, đều hơi dừng lại, thác nước bên ngoài thủy liêm, phi lưu thẳng xuống, tiếng nổ vang chấn hưởng không ngừng tựa như đang hô ứng với khí thế một chưởng kia.

- Thật khó tưởng tượng, kết hợp linh năng ý cảnh của cổ tích, lại là uy năng một chưởng dĩ nhiên vượt qua được tầng thứ Luyện Thần Kỳ.

Rất nhiều trưởng bối Trương gia kinh nghi bất định, chốc lát sau mới thư hoãn thở ra một hơi.

- Ha hả, một chưởng này ý cảnh bổ ra thậm chí để hầu hết Luyện Thần Kỳ Tiên Sư mặc cảm a.

Trương Thiên Luân cũng không nhịn được cảm khái nói.

- Thiên sát tiểu tử, chẳng lẽ là sát tinh của Đông Phương gia ta.

Không ít trưởng bối cao tầng của Đông Phương gia đang vô cùng hoảng sợ, càng hận thấu xương đối với Từ Huyền.

Có thể lường trước được, từ nay về sau, cái tên Từ Huyền, sẽ để rất nhiều người ghi nhớ.

Đông Phương Uy vẻ mặt lo lắng, một tay nằm quyền, mơ hồ run rẩy, Từ Huyền lúc này biểu hiện ra thực lực cũng không hình thành bất cứ uy hiếp gì đối với Đông Phương gia, thế nhưng đối phương có tiềm lực đáng sợ, cũng khiến người ta tâm lạnh.

- Năm xưa làm một bí cảnh, tiêu diệt Tinh Vũ Sơn nhất mạch, rốt cuộc có đáng giá hay không?

Gia chủ không khỏi suy nghĩ sâu xa vấn đề này.

Bí cảnh tuy rằng quý giá, nhưng so sánh với một địch nhân tiềm lực vô hạn trong tương lai, ai nặng ai nhẹ?

- Gia chủ không cần lo lắng, phóng nhãn cả Hoàng Long Thành, thiên tài vô số kể, có thể tính được trong vòng trăm năm, người cuối cùng có thể đạt được Đan Đạo Tam Cảnh, ít ỏi không có bao nhiêu. Theo ta hỏi thăm được, Từ Huyền này bất quá là ngộ tính và sức chiến đấu viễn siêu Tu Giả cùng tuổi, thiên phú cũng không xuất chúng. Chỉ cần không thể siêu việt Thoát Phàm Tam Giai, hắn ở trước mặt đại gia tộc, vĩnh viễn là một con cá giữa dòng sông, cùng lắm nhấc lên một chút gợn sóng.

Bên cạnh một gã trung niên văn sĩ cười dài nói.

Đông Phương Uy hơi gật đầu:

- Tiên sinh nói có lý, Đan Đạo Tam Cảnh khó khăn cỡ nào, cho dù là đại gia tộc chúng ta trong vòng trăm năm cũng khó có thể bồi dưỡng ra một người. Nhưng Từ Huyền này vẫn sẽ là người có uy hiếp đáng sợ trong tương lai, giai đoạn này có thể bóp chết hắn từ trong trứng, đó là tốt nhất, đáng tiếc hắn được Trương gia che chở, thập phần không dễ.

Từ Huyền khí tựa trường hà, đơn chưởng vừa bổ xuống, thoáng cái bẻ gãy hai gã đệ tử Đông Phương gia đang tranh phong trong cổ tích, đem thượng phong hướng Trương thị gia tộc.

Nhưng sau đó, hắn cũng không có thừa thắng truy kích, mà là lẳng lặng đứng ở trong vết chân cổ tích kia.

Lúc trước một chưởng tuy rằng uy năng kinh người, vượt quá tầng thứ Luyện Thần Kỳ, nhưng Từ Huyền chung quy chỉ là Tu Giả tầng thứ Luyện Khí kỳ, đánh ra có thể công kích so với Luyện Thần Kỳ, Nguyên lực tiêu hao cũng là cực kỳ kinh khủng.

Lúc này, hắn nắm chặt thời gian tiến thêm một bước hấp thu ý cảnh và linh năng thể ngộ một chưởng kia.

Trong quá trình này, tâm thần lực lượng và cảnh giới của Từ Huyền đều đang vững bước đề thăng.

- Quá tốt, cảnh giới đề thăng rất nhanh, đã vượt qua Luyện Khí bát trọng, tiếp cận Luyện Khí cửu trọng...

Trong đầu truyền đến thanh âm hưng phấn của tàn hồn kiếp trước.

Từ Huyền cảnh giới càng cao, đối với mở ra ký ức kiếp trước càng là có trợ giúp.

Nguyên nhân chính là Từ Huyền không có lập tức tham chiến, bên phía Đông Phương gia đệ tử hiện nay bị Trương gia áp chế nhưng vẫn có thể chống lại.

Hiện tại mỗi giây mỗi phút, đối với Từ Huyền đều cực kỳ quý giá, có thể đề thăng bao nhiêu đều phải xem khoảng thời gian ngắn ngủi này.

- Mọi người bảo vệ tốt Từ khách nhân.

Trương Vũ Hàm đái lĩnh hai gã đệ tử gia tộc, canh giữ ở bên cạnh Từ Huyền cũng không thừa thắng truy kích, đôi mắt đẹp khi thì nhìn phía thiếu niên anh tuấn đứng sừng sững bên cạnh, trong đôi mắt bình tĩnh chớp động lưu quang động nhân.

Hiển nhiên nàng cũng minh bạch trạng thái của Từ Huyền lúc này không thể bị quấy rầy. Một ngày thiếu niên trước mắt từ trong đột phá lĩnh ngộ, nhất định có thể bẻ gãy nghiền nát, chiến thắng Đông Phương gia.

Lâm Huy ở một bên khác, sắc mặt u ám khó có thể che giấu:

- Có Từ Huyền này ở trong tộc, ta sợ rằng vĩnh viễn không chiếm được Vũ Hàm.

Đệ tử Đông Phương gia còn lại đối với Từ Huyền có mang kiêng kỵ cực lớn, tự nhiên không cho phép hắn dễ dàng tỉnh ngộ, toàn bộ tiên tu, từ xa toàn lực thi triển tiên pháp, nhắm ngay vết chân cổ tích tại trung ương.

Đáng tiếc Đông Phương gia lúc này võ tu làm chủ, tiên tu lại là số ít, mà Trương gia lại áp dụng sách lược phòng ngự, trong khoảng thời gian ngắn đem Từ Huyền vững vàng bảo hộ ở vị trí hạch tâm, khó có thể tiếp cận chút nào.

Từ Huyền lẳng lặng đứng ở chỗ vết chân, trên người cổ khí thế trong xương cốt huyết nhục kia, đang liên tục biến hóa đề thăng.

Tinh thần ý cảnh của hắn duy trì liên tục đề thăng rất nhanh, chỉ chốc lát lại siêu việt Luyện Khí bát trọng, đạt được Luyện Khí cửu trọng.

Luyện Khí cửu trọng!

Mặc dù tu vi bản thân không có tăng thêm, nhưng đề thăng trên ý cảnh có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.

Ý cảnh vượt quá đến tầng thứ Luyện Khí cửu trọng nhanh như vậy đã để Từ Huyền kinh hỉ/.

Sau khi đạt được Luyện Khí cửu trọng, tâm thần cảnh giới còn đang tiếp tục gia tăng, nhưng tốc độ đề thăng giảm chậm một chút, có thể đây là chịu phẩm cấp của Thông Thần Cổ Tích ảnh hưởng.

Nhân cơ hội này, Từ Huyền cũng âm thầm điều tức, khôi phục nguyên khí vừa tiêu hao.

- Một ngày Từ Huyền từ trong lĩnh ngộ khôi phục lại, khi đó đệ tử Đông Phương gia ta liền khó có thể chống đỡ.

Đông Phương Bá đang ở phía xa chỗ đoạn ngân cùng Trương Phong giằng co, trong mắt lóe ra một đạo quang, rồi đột nhiên gào rú một tiếng, bên ngoài thân dâng lên một cổ chân lực cuồng bạo kinh tâm, chân lực đột nhiên đạp mạnh lên vách núi, lao thẳng về phía Trương Phong.

Trương Phong không sợ chút nào, trong tay kiện thất sắc linh phiến kia phiêu nhiên huy vũ, thành từng mảnh thất sắc quang điểm, như mưa rơi oanh hướng Đông Phương Bá.

Đông Phương Bá chiến lực kinh người, trong tay một thanh trường đao lam sắc chém ra một mảnh khí lãng trùng điệp, ẩn ẩn đem Trương Phong bức lui vài phần.

Hơn nữa, trong quá trình chiến đấu ở bên trong, hắn lăng không bay thẳng lên, hữu ý vô ý hướng về phía Từ Huyền tiến lại gần.

Trương Phong thầm giật mình, dưới sự áp chế của hắn, Đông Phương Bá muốn trực tiếp giết về phía Từ Huyền, có lẽ có chút khó khăn, nhưng là hắn có thể khống chế chiến trường, nghiêng về phía đó.

Một khi Luyện Thần Kỳ cường giả chiến đấu cuốn theo tất cả mà đến, thế tất sẽ phá vỡ Từ Huyền lĩnh ngộ.

Chẳng những hắn như thế, hắc bào thanh niên ở gần đó, trong mắt âm quang lóe lên, đột nhiên đánh lui về phía sau, thân hình bạo tẩu, chuyển hưởng trực tiếp lao thẳng về phía Từ Huyền.

- A!

Vài tên đệ tử gia tộc thủ hộ vết chân cổ tích, sắc mặt đại biến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lập tức tên hắc bào ma tu kia, trong tay bạch cốt trảo mang theo âm thanh kinh lệ rít gào đến, Trương Vũ Hàm cắn chặt đôi môi, tế ra một mai linh phù phòng ngự nhị phẩm.

- Để cho ta tới!

Từ Huyền đột nhiên quát lạnh một tiếng, thân hình vượt qua mà lên, lên, giữa quyền đầu bắn ra một cổ quang mang xích sắc như thác nước trùng thiên, trực tiếp cuốn theo tất cả hướng về phía hắc bào ma tu.

Ba ba phanh!

Ở giữa không trung, hai người giao kích như thiểm điện hai lần.

Quyền thứ nhất đối chiến, thân hình hắc bào ma tu kia run lên, hừ một tiếng, mà quyền thứ hai đối chiến, thân hình Từ Huyền nhoáng một cái bị chấn rơi xuống.

Hiển nhiên quyền thứ nhất, Từ Huyền dung hợp Linh Năng đại thế của cổ tích, chiếm được ưu thế, nhưng là công kích sau đó, đã mất đi đại thế ý cảnh kia dung hợp.

Hai lần giao kích, tổng thể bất phân thắng bại, đặc biệt lần thứ hai đối chiến, Từ Huyền tất cả đều là dựa vào cảnh giới cùng lực lượng của bản thân, cơ hồ có thể cùng Luyện Thần Kỳ Tiên Sư chống lại, khó có thể tưởng tượng lần này tham ngộ cổ tích, lại mang đến cho hắn đề thăng lớn như vậy.

Trong nội tâm hắc bào ma tu hoảng sợ cực điểm, liều lĩnh từ phía sau đánh tới, một đạo lôi quang oanh trúng vòng bảo hộ ma khí, lại khiến cho khóe miệng hắc bào ma tu tràn ra một mảnh vết máu.

- Huyền ca, tình huống như thế nào đây?

Từ Huyền hạ xuống bên trên vân chân cổ tích, Trương Vũ Hàm chờ mong hỏi.

- Ta đã tìm hiểu được bảy tám phần, có thể phát động thế công cuối cùng.

Từ Huyền thần sắc quyết đoán, hắn phát hiện cái Thông Thần Cổ Tích này đối với chính mình tìm hiểu tăng lên, tối đa chỉ có thể đạt tới Luyện Khí cửu trọng đỉnh phong.

- Quá tốt.

Trương Vũ Hàm vô cùng mừng rỡ, vội vàng sở chỉ huy đệ tử gia tộc lao thằng về phía Đông Phương gia.

Từ Huyền một ngựa xung phong, trên người dâng lên một cổ đại thế nóng cháy trùng thiên, chỉ là khi vừa thấy sẽ đem võ tu Đông Phương gia đánh bay ra ngoài.

- Sát!

Chúng đệ tử Trương thị gia tộc, sĩ khí tăng nhiều, đem Đông Phương gia giết đến liên tiếp bại lui, một mảnh cục diện rất tốt.

Trong lúc nhất thời, đệ tử Đông Phương gia, trong lòng sợ hãi, sĩ khí sa sút, bại cục đã định.

- Đáng giận!

Đông Phương Bá nổi trận lôi đình, trong một đôi độc nhãn lấp lóe ra vẻ cừu hận băng lãnh, gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Huyền.

Hô...

Trong lúc đó, một cổ khí tức kinh hãi khủng bố, từ trên người Đông Phương Bá tản ra, chỉ thấy mái tóc màu tím của hắn không ngừng huy vũ, trên làn da hiển hiện một tia tử sắc hoa văn.

Ba ba ba trong khoảnh khắc thực lực của hắn tăng nhiều, liên tục huy vũ trường đạo, khiến cho Trương Phong cực kỳ nguy hiểm.

- Cái gì! Huyết mạch của Đông Phương Bá không ngờ đã hoàn toàn thức tỉnh sao?

Gia chủ Trương Thiên Luân đứng bật dây, không ít đệ tử gia tộc còn lại cũng đều biến sắc.

- Ha ha ha... Xem ra là trời trợ giúp Đông Phương gia ta quật khởi.

Gia chủ Đông Phương Uy ngửa mặt lên trời thét dài, cực kỳ vui vẻ.

Lại là mấy công phu sau, khí thế trên người Đông Phương Bá tăng vọt, vô luận là lực lượng cơ thể, hay là chân lực, đều tăng cường cơ hồ một nửa.

Trương Phong trong lúc bại lui, thất sắc linh phiến trên tay miễn cưỡng đối chiến vài kích, cổ lực lượng bạo ngược cường đại kia, đem hắn đánh bay ra "oa" nhổ ra một búng máu.

Lập tức tình thế tràn đầy nguy cơ, một khi Trương Phong con dê đầu đàn này bị trọng thương hoặc là đánh chết, những người còn lại của gia tộc Trương thị cũng sợ rằng khó có thể ngăn cơn sóng dữ.

Từ Huyền không khỏi lộ ra một tia kinh dị, nhưng ngay lúc này "hô" một tiếng, Đông Phương Bá đang đem Trương Phong đánh bại, bỗng nhiên quay người lại, một đôi con ngươi lãnh lệ, dừng ở trên người Từ Huyền:

- Ta muốn ngươi chết!

Nghe!

Chỉ một thoáng, trên trận tĩnh mịch.

Ánh mắt kia lại để cho đệ tử Trương gia, trong nội tâm một mảnh lạnh buốt.

Vừa mới nói xong, Đông Phương Bá tay cầm trường đao, ngược lại đánh về phía Từ Huyền.

Không cách nào tưởng tượng, hận ý của hắn đối với Từ Huyền lại mãnh liệt đến trước tiên có thể buông tha Trương gia thiếu chủ, ngược lại giết về phía hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.