Tiên Hà Phong Bạo

Chương 285: Luyện Thần thất trọng



Một một phương khác Niếp Hàn trong kiếm quyết sản sinh tảng lớn tinh ban, phun ra kiếm quang băng lãnh bá đạo, bên trong chớp động tử sắc khí tức sát phạt yêu dị, giữa lăn lộn mở hồ hiện ra một hình thái tử tinh Yêu Long dữ tợn cùng người trước hung hăng va chạm nổ vang.

Đinh đinh đinh.

Hai gã kiếm tu ở giữa không trung đánh đến mạo hiểm vạn phần, trong khoảng thời gian ngắn, Bạch Lãng Vân kia không có chiếm được tiện nghi, thế nhưng hắn thắng tại pháp lực càng hùng hậu hơn. Mặc dù thế tiến công của Niếp Hàn một vòng lại thêm một vòng, bị đối phương lấy kiếm quyết mờ mịt tầng tầng thong dong hóa giải.

Tình thế đối với Niếp Hàn bất lợi, dù sao tu vi của hắn thua đối phương vài trù, không thể kéo dài lâu.

Đồng thời, hai gã Luyện Thần Tiên Sư khác của Đông Phương gia tu vi phân biệt là Luyện Thần tứ trọng và tam trọng đã đem Trương Phong và Trương Đức đánh cho liên tục bại lui.< Nguồn: http://truyenfull.xyz/p>- Nhanh tới viện trợ!

Từ Huyền và Hồ lão là từ một phương khác tấn công đến, vội vã đái lĩnh Tu Giả giết qua đó.

Hồ lão không thể nhúng tay hai đại kiếm tu tranh phong, lựa chọn đi viện trợ Trương Phong và Trương Đức tình thế càng gấp gáp hơn.

Từ Huyền trong mắt lệ quang chợt lóe, lại trực tiếp giết về phía Bạch Lãng Vân một Luyện Thần ngũ trọng Tu Giả này.

- Từ Huyền, người này giao cho ta một mình xử lý, ngươi không nên nhúng tay vào!

Niếp Hàn ở trong tranh đấu nguy hiểm hô lớn một tiếng.

- Hừ! Ngươi giết không chết hắn! Để hắn chạy ai chịu trách nhiệm?

Từ Huyền cũng không để ý, giết địch trước hết giết kẻ cầm đầu, trong mắt trong mắt càng nhiều chỉ có chiến lợi phẩm.

Sưu hô quanh thân hắn đạm hồng sắc hư quang vũ động, hóa thành một đạo kinh nhân hỏa ảnh, trực tiếp giết vào trong vòng chiến của hai người.

- Muốn chết!

Bạch Lãng Vân cười lạnh một tiếng, trong tay tử tinh linh kiếm như mãng xà trên dưới tung bay, bốn phía tử sắc kiếm lãng thành dạng gió trùng kích cuốn theo tất cả, kiếm khí đâm phá kinh minh, khiến người cực kỳ sợ hãi.

Luyện Thần ngũ trọng kiếm tu công kích đáng sợ cỡ nào, Tu Giả bình thường cận thân vọt tới, đây cùng chịu chết lại có gì khác nhau?

Thái!

Từ Huyền hét lớn một tiếng lại ngạnh sinh sát tiến vào vòng chiến của hai người, thân thể càng rơi vào trong một cơn lốc tử sắc kiếm lãng, tập gần Bạch Lãng Vân, một chưởng đánh ra Nguyên lực như hỏa vân, bạo hưởng rung động.

- Sao có khả năng!

Bạch Lãng Vân đang cùng Niếp Hàn giao phong, tâm trạng hoảng sợ.

Ở trong vòng kiếm khí cuồng bạo chấn động như vậy, đối phương còn có thể cứng rắn xông tới, đối với chính mình thực thi cận thân công kích.

Nếu là Luyện Thần nhất nhị trọng Tu Giả bình thường rơi vào trong một cơn lốc kiếm khí này, e là sớm đã bị cắn thành tro.

Đinh đinh đinh chỉ thấy thiếu niên kia, cả thân hình rơi vào trong một cơn lốc tử sắc kiếm lãng, bên ngoài thân tự động hiện lên một tầng ngân sắc cương hơi mỏng. Dưới tầng tầng kiếm lãng trùng kích, tạo nên điểm nhỏ mỹ lệ đẹp mắt.

Từ xa nhìn lại, trên người Từ Huyền tựa như bao trùm một tầng ngân sắc quang khải toàn bộ phong bế trong suốt, bằng thêm vài phần dũng mãnh phi thường và anh khí, phong cách hoa lệ làm người khác chú ý.

Mà tầng ngân sắc cương lực kia cũng không phải ngoài mạnh trong yếu không chỉ trung hoà hơn phân nửa công kích uy năng, thậm chí còn đem một bộ phận kiếm khí đánh văng ra.

Kiếm khí thẩm thấu vào tầng cương lực trong suốt, uy năng suy yếu hơn phân nửa, không thể hình thành uy hiếp thực chất đối với Từ Huyền.

Từ Huyền chịu đựng một tia đau đớn, lấy khí thế mạnh mẽ không thể đỡ, giết tiến vào vòng kiếm khí, một chưởng toàn lực phách về phía sau lưng Bạch Lãng Vân, trong sát na bộc phát ra một mảnh Nguyên lực đỏ đậm như hỏa vân, khí tức cương liệt thiêu đốt, như sơn hồng ầm ầm phóng đi, bạo hưởng chấn động.

Một chưởng này lực bạo phát thậm chí không hề thua kém Niếp Hàn kiếm đạo công kích.

Dưới tiền hậu giáp kích, Bạch Lãng Vân biết cảm giác nguy cơ không nhỏ, bởi coi thường thiếu niên từ sau đánh tới, hắn cũng bởi vậy nỗ lực đại giới.

Kiếm tu quả thật là phương thức tu hành cực đoan, dưới loại tình hình này, hắn không phải áp dụng phòng thủ, mà là một kiếm hóa tứ phương, lấy công bù thủ.

Phanh đinh, Từ Huyền uy năng một chưởng dĩ nhiên xé mở một lổ hổng khó khăn vọt tới sau lưng Bạch Lãng Vân.

Người sau kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bị chấn hơn mấy trượng, ở giữa không trung phun ra một búng máu, cắn răng nhìn chằm chằm thiếu niên đánh lén từ phía sau:

- Ngươi... Ngươi chính là Từ Huyền? Dĩ nhiên từ phía sau đánh lén, đây có thẹn với danh tiếng của ngươi?

Phạm vi Hoàng Long chinh chiến cực kỳ rộng lớn, hắn chưa thấy qua Từ Huyền, cũng bình thường, thế nhưng vừa giao thủ, liền nhất thời minh bạch.

Trừ kiếm tu kỳ tài Niếp Hàn ra, Hoàng Long Thành còn có một thiếu niên uy danh càng tăng lên, lấy danh thể tu, khiến rất nhiều Luyện Thần Tiên Sư của Đông Phương gia nghe tin đã sợ mất mật.

- Ta ở trên chiến trường là giết địch báo thù, không phải cùng ngươi quyết đấu công bình.

Từ Huyền cười lạnh một tiếng, một kích đắc thủ, đánh thương Bạch Lãng Vân, sau đó từng bước bức bách.

- Từ Huyền, ngươi phá hư đá mài đao của ta, chờ trận tranh đấu này kết thúc, ngươi cần phải bồi thường tổn thất.

Niếp Hàn trong lòng có chút phiền muộn, nhưng vẫn là liên thủ giết tới, dù sao trên chiến trường này tất cả là chú ý giết địch, không nói thủ đoạn.

- Được! Lần sau cùng ngươi giao phó.

Từ Huyền thẳng thắn lưu loát, không chút do dự quyền chưởng gào thét, bạo hưởng liên tục, cận thân giết về phía Bạch Lãng Vân, trở lực không hề nhỏ thế nhưng khi Niếp Hàn gia nhập, áp lực giảm xuống.

Tại Hoàng Long Thành hai đại kỳ tài liên thủ công kích, Bạch Lãng Vân mặc dù là Luyện Thần ngũ trọng kiếm tu cao thủ cũng là liên tục bại lui không hề có lực chống đỡ.

Chỉ là mấy lần hô hấp, Bạch Lãng Vân đã bị làm cho thổ huyết.

Không có biện pháp, hai người này công kích quá biện phát, một bạo phát kinh người, một bá đạo sắc bén.

- Các ngươi hai kẻ hậu bối, có thẹn với danh thiên tài, dĩ nhiên lấy nhiều khi ít.

Bạch Lãng Vân kinh sợ đan xen, thương thế càng phát ra nghiêm trọng, dưới hai người áp bách, chỉ đành vừa đánh vừa lui, hướng phía vực sâu bỏ chạy.

- Ngươi đã nói chúng ta là hậu bối, hai đánh một mình ngươi thì thế nào?

Từ Huyền lơ đểnh nói.

- Nơi này là chiến trường, không phải chưa cho ngươi cơ hội đơn đả độc đấu, chỉ là ngươi vận khí quá kém. Cho dù một đấu với một, chúng ta cũng không sợ ngươi!

Niếp Hàn cũng không để ý cái gì, khí thế càng mãnh liệt.

- Xem như các ngươi hung ác.

Bạch Lãng Vân hổn hển tức giận, nhưng không thừa nhận cũng không được, hai hậu bối này thực sự quá biến thái, một đã khó đối phó, cả hai cùng tiến lên hiện tại hắn có thể bảo mệnh, cũng đã là vạn hạnh rồi.

Hai người Từ Huyền để Bạch Lãng Vân giết được chạy trối chết, bốn phía đông đảo đệ tử Đông Phương gia kinh hãi run rẩy, sĩ khí giảm xuống.

- Từ Huyền? Niếp Hàn? Đó không phải Trương gia thiên tài kỳ tích quật khởi, sát thần trên chiến trường sao? Bọn họ dĩ nhiên giết đến nơi này? Hơn nữa còn là nhất tề xuất hiện?

Hai Luyện Thần Kỳ Đông Phương gia khác, thấy Bạch Lãng Vân bị giết đến thê thảm như vậy, trong lòng tự nhiên xuất hiện khe hở.

Trương Phong, Trương Đức, Hồ lão ba người đánh hai người khác, dần dần hòa nhau hoàn cảnh xấu, thậm chí chiếm thượng phong.

Hai bên giao chiến, rất nhanh xuất hiện xu thế nghiêng về một bên.

- Chạy mau! Lui vào trong vực sâu...

Bạch Lãng Vân và hai gã Luyện Thần cường giả khác, miễn cưỡng chạy về phía thâm uyên.

Trong thâm uyên, hoàn cảnh ác liệt, tiếng gió thổi chấn động, Luyện Khí kỳ Tu Giả khác liền ở bên ngoài giao phong.

- Bọn họ vì sao muốn chạy vào phía trong vực sâu?

Từ Huyền nhướng mày.

Dù sao, càng đi xuống phía dưới, không gian càng chật hẹp.

Lại có địa hình Tinh Vũ Sơn này, Từ Huyền và Niếp Hàn thân là đệ tử trong sơn môn đương thời, tự nhiên càng quen thuộc hơn.

Án theo lẽ thường, những người này hẳn là hướng địa phương càng trống trải chạy trốn mới đúng.

Như vậy cũng chỉ có một khả năng...

Từ Huyền và Niếp Hàn liếc nhau, thoáng thả chậm lại tốc độ.

Đằng sưu!

Thân hình Từ Huyền đột nhiên nhoáng lên, nghịch chuyển giết về phía hai gã Luyện Thần Tiên Sư khác.

Sư!

Một cái hắc sắc võng từ trên trời giáng xuống, ràng buộc một Luyện Thần tứ trọng Tu Giả trong đó.

Luyện Thần Kỳ Tiên Sư kia không ngờ tới Từ Huyền sẽ đột nhiên nghịch chuyển giết về phía này, nhất thời bất ngờ, bị nhốt trong ti võng.

Nghênh đón, mấy người còn lại lao tới, trong khoảnh khắc diệt sát một vị Luyện Thần tam trọng Tiên Sư khác.

Hai tiếng kêu thảm thiết lần lượt ở trong trời đêm hoa phá ra.

Bạch Lãng Vân chạy ở phái trước, cũng là nỏ mạnh hết đà, trên người thương thế có thể nói là trí mạng, nếu lại kéo dài thêm một thời thần, vậy thì không cứu được nữa.

Hắn ăn vào một viên chữa thương đan, lao xuống dưới đáy thâm uyên, hô lớn:

- Người cứu mạng...

- Trong vực sâu này không chừng còn có cứu binh hoặc giả mai phục, mọi người cẩn thận.

Từ Huyền nhắc nhở nói.

Nhóm năm đại Luyện Thần Tiên Sư chậm rãi chậm rãi bay xuống bảo trì cự ly nhất định, từ bốn phía bao vây lấy Bạch Lãng Vân.

Rất nhanh, mọi người rơi xuống đáy thâm uyên, hiện lộ ở trước mặt là sơn động tử quang cuộn trào mãnh liệt, bốn phía quanh quẩn một vòng ngũ sắc kim sắc tiếng gió thổi gào thét, truyền đến một cổ khí tức rung động xa lạ.

Đây chính là cửa vào bí cảnh ngày xưa, hôm nay đã bị Đông Phương gia chiếm lĩnh, bên ngoài trận pháp đều đã thay hình đổi dạng.

- Là Bạch Lãng Vân sao? Bên ngoài phát sinh chuyện gì, lẽ nào Tinh Vũ Sơn nhanh như vậy đã bị Trương gia công phá?

Một thanh âm cứng cáp trầm thấp từ trong sơn động tử quang cuộn trào mãnh liệt truyền đến.

Thời khắc thanh âm kia vang lên, một cổ khí tức trầm trọng đáng sợ áp bách đến mọi người khó thở.

Sắc mặt Từ Huyền ngưng lại, chủ nhân thanh âm kia, e là không phải hạng Luyện Thần ngũ lục trọng Tiên Sư...

- Ông phanh!

Trong sơn động tử quang cuộn trào mãnh liệt mở ra một đạo kim sắc thông đạo, truyền đến tiếng hô kinh sợ tâm hồn.

Trong sương mù tận cùng tử quang, bóng người bỗng nhiên hoảng động, chỉ có thể bắt được một đạo tàn ảnh, trong khoảnh khắc cùng ra thông đạo, như lôi đình giết về phía năm người Từ Huyền.

Người nọ tốc độ thực sự quá nhanh, cùng với một cổ gào thét trầm trọng như núi, thoáng cái bao phủ trong lòng mọi người.

Lấy thần cảm của Từ Huyền chỉ là miễn cưỡng bắt được lão giả một thân kim bào, trên người bắn ra quang hoa thổ sắc dày nửa xích, trên đại địa mặc lăng, nắm trong tay mỗi một tiết tấu.

Phốc phanh một cổ chấn lực trầm hậu, bổ ra xa hai ba trượng, lôi ra một đạo hồng quang xán lạn, cực kỳ kinh người.

Lấy Trương Đức và Hồ lão hoảng loạn liên tục né tránh.

Trương Đức sợ đến trực tiếp bỏ chạy, Hồ lão cấp tốc lui về phía sau, lại đụng vào vách núi, miễn cưỡng vận khởi linh khí hộ tráo.

Răng rắc!

Kia hồng quang chân lực xán lạn, như nghìn cân nghìn cân, linh khí hộ tráo của Hồ lão yếu đuối tựa như một tờ giấy lập tức bị nổ nát.

- A?

Hồ lão thân hình chấn động, phát sinh một đạo kêu thảm thiết thê lương, tiện đà thân thể vỡ thành mấy khối, rốt cuộc bỏ mình.

Đồng thời, hồng quang chân lực kia dư uy còn không tiêu tan trùng kích đến trên vách núi đá, đánh ra một hố sâu đạt đến vài thước, sơn thể rung động, bụi đá bắn lên bốn phía.

Trương Đức miễn cưỡng tránh được một kiếp, bị dư ba bắn trúng, hộ tráo linh khí bị nghiền nát, phun ra một búng máu.

Nhân ảnh nọ nhảy lên, lôi đình giết chết một người, đánh trọng thương một người, mạnh mẽ bễ nghễ, kinh sợ toàn trường.

Rất nhanh, bóng người đứng lại, ở trong bụi đá hiện ra lão giả gầy gò một thân cẩm bào sắc mặt lạnh lẽo, vô hỉ vô ưu, phảng phất như đang làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Đám người Từ Huyền không khỏi hấp một ngụm lãnh khí.

Hồ lão kia chết, nhất thời để đáy lòng Từ Huyền sản sinh sát ý cừu hận cường liệt.

Hồ lão là một trong chưởng quỹ Trương Thiên Linh Lâu mà Từ Huyền lần đầu tiên tiến nhập Hoàng Long Thành quen biết, đã từng đem Độc Hỏa Tam Dương Đan giao dịch cho Từ Huyền, cũng từng cùng Đông Phương Bá đổ chiến, đảm nhượng người công chứng. Cho tới nay, Hồ lão đối với Từ Huyền tràn ngập ưu ái và chờ mong.

Mà lúc này, vị trưởng giả hiền lành ấy đã bị địch quân một chưởng đánh chết, bị chết thê thảm như vậy.

- Không tốt! Người này là Đông Phương Thạch bài danh lão tứ Đông Phương gia thế hệ trước, tên hiệu Thạch lão tứ, chính là cường giả đã ngoài Luyện Thần thất trọng.

Trương Phong sắc mặt đại biến, kinh hoảng hướng phía Từ Huyền và Niếp Hàn thần thức truyền âm.

Luyện Thần thất trọng?

Mấy người Từ Huyền và Niếp Hàn tâm thần chấn động, tựa như có một khối cự thạch đặt ở ngực.

Đạt được Luyện Thần thất trọng cường giả, cũng là cả Đông Phương gia và Trương gia cũng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Những người này đều là cao tầng chân chính hai tộc!

Từ đại chiến cho tới bây giờ, Luyện Thần thất trọng cường giả xuất hiện số lần rất ít, đến nay thậm chí không có chết qua một người, trừ phi có Luyện Thần đỉnh phong cường giả như là Đông Phương Uy hoặc là Trương Thiên Luân xuất thủ, hoặc là Ngưng Đan kỳ cường giả cao cao tại thượng hiện thân, bằng không Luyện Thần thất trọng cường giả đã có thể hoành hành bễ nghễ.

Lúc này, khi Đông Phương Thạch từ trong bí cảnh cường thế giết đi ra, mấy người Từ Huyền trong lòng phát lạnh, đều cảm thụ được một cổ nguy cơ cường liệt.

- Tứ ca, ngươi xuất hiện thật là đúng lúc, trở lại chậm một chút, ta chỉ sợ sẽ mất mạng.

Bạch Lãng Vân lòng còn sợ hãi nói.

- Hừ! Ngươi thật xấu, cũng là kiếm đạo cao thủ Hoàng Long Thành đều biết, cư nhiên bị mấy tiểu bối bức bách đến hoàn cảnh này. Lão phu vốn định mượn nơi đây tĩnh dưỡng nửa tháng, hiện tại cũng phải sớm đi ra chùi đít cho ngươi.

Đông Phương Thạch vẻ mặt khinh thường nói.

- Tứ ca, mấy người này cũng không giống tầm thường, Trương gia thiếu chủ, Từ Huyền, Niếp Hàn, chỉ cần đem bọn họ một lưới bắt hết, nhất định có thể trói buộc khí thế của Trương gia, thậm chí có thể từ đó hòa nhau chiến cuộc.

Bạch Lãng Vân thanh âm hấp tấp nói.

- Ha ha ha! Các ngươi những tiểu bối này, thực sự là tự tìm đường chết! Hôm nay lão phu ở đây, các ngươi một kẻ cũng đừng nghĩ sống rời khỏi!

Đông Phương Thạch điên cuồng cười một tiếng, trên người hiện lên một cổ uy áp trầm trọng như núi, khiến mọi người toàn trường đều không thể thở dốc được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.