Tiên Hà Phong Bạo

Chương 294: Tử Thiên Lệnh



Trải qua hai ngày hòa hoãn, Từ Huyền lúc này mới dám đi Phương Thiên Học Phủ.

Phương Thiên Trọng Thành, thống lĩnh Lục Đại Linh Thành, bao quát sơn hà địa vực phương viên hai vạn dặm rộng lớn, học phủ trong trọng thành này tự nhiên không phải học phủ Bình Hoa Trấn có thể so sánh được. Hai cái kém cách nhau xa vạn dặm.

Vô luận là Ngưng Đan kỳ Đổng Băng Vân kia, hay là Tiên Diễn kỳ tài Sở Đông đều xuất từ Phương Thiên Học Phủ, khác nhau là Đổng Băng Vân bối phận càng cao hơn, so với Sở Đông sớm hơn hai mươi năm.

Hơi chút hỏi thăm một phen, phi hành trong chốc lát, Từ Huyền đi tới một mảnh quần điện đứng sừng sững trong Phương Thiên Trọng Thành, tử quang sương mù dày đặc quanh quẩn bầu trời học phủ.

Cả Phương Thiên Học Phủ chiếm phương viên gần trăm dặm, hầu như tương đương phạm vi nửa linh thành, bầu trời học phủ có trận pháp gia tăng, lưu động từng sợi tử sắc vụ quang, mờ mịt hư huyễn, chủ yếu lấy ảo trận làm chủ, người từ ngoài đến khó có thể đơn giản tiến nhập. Hơn nữa trên cao học phủ, giữa không trung, mặt đất, chốc lát lại có Tiên Sư Tiên Sĩ tuần tra, lui tới xuyên toa, khí tức lạnh thấu xương, nhìn mà đáng sợ.

Dựa theo Sở Đông phân phó phương pháp, Từ Huyền bay đến phụ cận học phủ, lấy ra một khối lệnh bài có kí hiệu tử sắc, Nguyên lực rót vào trong đó.

Ông!

Nhất thời, một tầng tử sắc quang hoa nhàn nhạt hư vô, bao phủ bên ngoài thân, vừa mới chạm đến ảo trận kia, vụ khí phía trước chấn động rất nhỏ, mở ra một lỗ hổng.

Hắn cước đạp pháp khí phi hành, trực tiếp từ lỗ hổng, thâm nhập trong học phủ. Tiên Sư và Tiên Sĩ tuần tra gần đó thấy được Từ Huyền người từ ngoài đến này ánh mắt đều dừng lại trên lệnh bào trong tay hắn, mặt lộ vẻ kinh dị, không có ngăn cản, cũng không có chất vấn, tất cả thuận lợi.

Từ Huyền phát hiện, vị trí học phủ này cư nhiên ở vị trí hạch tâm của Phương Thiên Trọng Thành, linh khí hoàn cảnh là tốt nhất.

Hiểu ra, tất cả thế lực Tu Giới đóng quân ở đây đều là thành lập trên cơ sở linh mạch.

Một địa vực nếu không có linh mạch, chắc chắn linh khí loãng tài nguyên không đủ, Tu Giả chỉnh thể thực lực đề thăng không hơn được.

Như Phương Thiên Trọng Thành này linh mạch phía dưới dài đến bảy tám mươi dặm, có thể chống đỡ phương viên thành vực bảy tám trăm dặm, đủ gấp bốn lần Hoàng Long Thành!

- Xem ra học phủ này tại Phương Thiên Trọng Thành địa vị so với trong tưởng tượng còn muốn cao hơn.

Vẻ mặt Từ Huyền động dung.

Vị trí hạch tâm linh mạch, so với vị trí khác tốt hơn rất nhiều là địa vực tốt nhất Phương Thiên Trọng Thành, khu vực có linh khí so với không có linh mạch muốn cao hơn ngoài chục lần.

Linh khí chênh lệch gấp chục lần, cái này có thể tạo nên bao nhiêu chênh lệch thực lực? Dưới thiên phú tương đồng, đó không khác thiên tài cùng dong tài tu luyện hiệu quả khác nhau!

Kế tiếp, Từ Huyền muốn hoàn thành Sở Đông ủy thác, đem mật hàm của hắn giao cho lão viện trưởng học phủ.

Ở trong lộ trình, gặp phải một vị Luyện Khí bát trọng mặc chế phục học sinh học phủ, Từ Huyền hỏi một phen, đi tới vị trí phía sau núi học phủ.

Phía sau núi trong học phủ là một khối cấm địa, lối vào cư nhiên có hai gã Luyện Thần Kỳ nhị trọng Tu Giả dừng tay.

- Đứng lại!

Trong đó một gã Luyện Thần Kỳ Tu Giả quát lạnh hỏi.

Bất quá, Từ Huyền Từ Huyền lần thứ hai lấy ra lệnh bài tử sắc kí hiệu, thần sắc hai người này khẽ biến.

- Ta muốn gặp lão viện trưởng, đem một phong mật hàm giao cho hắn.

Từ Huyền bình thản không ngạc nhiên nói.

- Lão viện trường đang bế quan không gặp khác, bất quá ngày hôm nay vừa lúc đang tiếp khách, ta mang ngươi đi qua.

Trong đó một gã Luyện Thần Kỳ Tu Giả lại chủ động vì hắn dẫn đường.

Điều này làm cho Từ Huyền hơi giật mình, Sở Đông cho mai lệnh bài này, cư nhiên có tác dụng lớn như vậy.

Công phu nửa chén trà nhỏ, đi qua một đoạn đường nhỏ, tên Luyện Thần Kỳ thủ vệ kia đã đem Từ Huyền đưa đến một trúc mộc lầu các dựa sơn kề thủy.

Trong lầu các lịch sự tao nhã kia, mơ hồ truyền đến thanh âm.

- Báo viện trưởng, bên ngoài có một vị thiếu niên, cầm trong tay Tử Thiên Lệnh đến đây cầu kiến.

Lúc này, trong lầu các đang ngồi ba người, trên vị trí thủ vị, một lão giả tóc trắng xoá mặc ám tử sắc y bào mộc mạc, vẻ mặt nếp nhăn nhưng thần tình thân thiết hòa ái làm cho người ta có cảm giác kính ngưỡng và tín nhiệm không hiểu.

Phía dưới ngồi một nam một nữ, đều là không thể coi thường.

Nam tử kia ước chừng ba mươi tuổi, một thân Tử Ngọc pháp bào diện mạo hiên ngang, anh tuấn bất phàm, thoáng có chút thịnh khí.

Vị nữ tử kia, mặc bạch y, thanh lệ cao quý, mày tựa trăng rằm, mắt tựa sao đêm một khuôn mặt trái xoan tuyết trắng, nhìn qua tựa hồ chỉ có trên dưới hai mươi tuổi.

Chỉ là trên người nữ tử này có một tia thanh lãnh nhàn nhạt, nếu như Từ Huyền ở đây, nhất định sẽ lập tức nhận ra, đây chẳng phải là Ngưng Đan kỳ cao nhân Đổng Băng Vân năm xưa tại Thanh Mộc trấn, muốn tiêu diệt chính mình sao?

Lúc này, Đổng Băng Vân ngồi ngay ngắn phía dưới, giữa thần tình lãnh ngạo thu liễm thật to, đối với ám tử bào lão giả trên ghế thủ vị, tràn ngập kính ý.

- Tử Thiên Lệnh?

Đổng Băng Vân hơi giật mình:

- Lão viện trưởng, theo ta được biết, Phương Thiên Học Phủ gần nghìn năm qua, người có thể được lệnh bài này chỉ có ba. Hơn nữa chủ nhân lệnh bài đều là cực kỳ thần bí, được học phủ ký thác vô cùng hy vọng...

- Ha hả, nghìn năm qua, Tử Thiên Lệnh chỉ phát ra ba mai, trong đó một mai được chủ là lão hủ, bao quát một mai khác đều đã sử dụng. Chỉ còn lại có một mai cuối cùng, ta biết là ai.

Ám tử bào lão giả vuốt râu mỉm cười.

Nghe nói lời ấy, Đổng Băng Vân và thanh niên anh tuấn bên cạnh kia đều là giật mình không nhỏ.

Lấy thiên phú và tạo hóa của bọn họ, phóng nhãn cả Phương Thiên Trọng Thành khổng lồ đều là tầng thứ tối đỉnh tiêm, còn không thể đạt được Tử Thiên Lệnh.

Như vậy chủ nhân Tử Thiên Lệnh này lại sẽ là hạng nhân vật nào?

- Để hắn tiến đến.

Lão giả tóc bạc phân phó nói.

Rất nhanh, bên ngoài lầu các đi vào một thiếu niên anh tuấn cân xứng, tuổi trẻ dĩ nhiên tu luyện đến Luyện Thần tam trọng.

Thanh niên anh tuấn kia giật mình động dung, chính mình năm xưa ở tuổi này, tu vi có thể còn không bằng thiếu niên này.

- Là ngươi!

Đổng Băng Vân kinh hô một tiếng, trong mặt đột nhiên thoáng hiện một tia hàn ý, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh hãi, một bộ dáng không thể tưởng tượng được.

Hắn...chính là chủ nhân Tử Thiên Lệnh sao?

Không đúng!

Dựa theo quy định, chỉ có học sinh Phương Thiên Học Phủ, mới có cơ hội đạt được Tử Thiên Lệnh.

Từ Huyền xuất thân bình thường, căn bản không có ở lại Phương Thiên Học Phủ, sao có thể đạt được Tử Thiên Lệnh?

- Ngươi lệnh bài này là từ đâu trộm được?

Đổng Băng Vân trên ngọc dung ngưng kết một tầng sương lạnh, bên trong đột nhiên dâng lên một cổ hàn ý thấu xương, bốn phía nhiệt độ giảm xuống kịch liệt, uy áp mạnh mẽ cấp bậc Kim Đan đại đạo muốn đem Từ Huyền khó có thể thở dốc. Từ Huyền đột nhiên thấy Đổng Băng Vân, bị dọa vừa động, chính mình cố ý ở trong thành hai ngày, sao vẫn là cùng nữ tử này gặp nhau?

Cũng may hắn một thân tu vi tạo hóa đều ngưng kết trên nhục thân, lại thêm Nguyệt Quang Châu thần bí kia đối mặt Ngưng Đan kỳ cao nhân ẩn chứa toả ra uy áp khó có thể miễn cưỡng kháng lại.

- Trộm được? Đây là có chuyện gì?

Thanh niên anh tuấn kia khó hiểu hỏi.

- Lão viện trưởng, người này căn bản không phải học sinh Phương Thiên Học Phủ, hắn là một khách liêu của Hoàng Long Thành Trương gia.

Đôi mắt đẹp của Đổng Băng Vân lóe ra bất định nhìn chằm chằm Từ Huyền, mặc dù không có hiện ra quá nhiều sát ý, nhưng là toát ra không vui và lãnh ý rõ ràng.

- Băng Vân, an tâm một chút, không được nóng nảy.

Lão giả tóc bạc nhẹ nhàng nâng tay lên.

Trên người Đổng Băng Vân cổ hàn ý uy áp kia nhất thời biến mất, đối với lão viện trưởng rất là tôn kính.< Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL/p>Lão giả tóc bạc kia sắc mặt thản nhiên, hướng Từ Huyền cười nói:

- Hắn cho ngươi cầm Tử Thiên Lệnh qua đây là có thỉnh cầu gì?

- Ngài chính là... Lão viện trưởng?

Từ Huyền giật mình không nhỏ, không nghĩ tới lão viện trưởng mà Sở Đông để hắn truyền tin tới, đúng là một đại nhân vật, ngay cả Ngưng Đan kỳ Đổng Băng Vân đều đối với người này thập phần kính nể.

- Ta chính là lão viện trưởng, từ biệt Phương Thiên Học Phủ vị trí viện trưỡng đã có vài chục năm.

Lão giả dáng tươi cười ôn hòa.

- Hắn để ta đem vật ấy giao cho ngươi.

Từ Huyền vội vã để mật hàm của Sở Đông đưa cho lão viện trưởng.

Hắn cũng không có công bố hai chữ Sở Đông, tự nhiên là đối với Đổng Băng Vân đề phòng.

Lão viện trưởng mở ra mật hàm, chỉ nhìn qua chốc lát, trên mặt không chút biểu tình, nhưng thật ra ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Đổng Băng Vân và thanh niên anh tuấn một cái.

Cuối cùng, lão viện trưởng trong lòng bàn tay dị quang tản ra, cũng không thấy bất cứ quang cảnh gì, mật hàm cứ như vậy ở trước mắt trống rỗng tan rã!

- Ta minh bạch rồi.

Lão viện trưởng đối với Từ Huyền gật đầu, lại khẽ thở dài:

- Không nghĩ tới hắn sẽ đem cơ hội quý giá lần này, đưa cho một tiểu gia tộc Hoàng Long Thành.

Tiểu gia tộc?

Từ Huyền trong lòng cổ quái, lấy Trương thị gia tộc chưởng khống thế lực cường đại trong Hoàng Long Linh Thành, ở trong miệng lão viện trưởng dĩ nhiên chỉ là một tiểu gia tộc?

Hắn tâm trạng thấp thỏm chờ đợi hồi phục.

Đột nhiên, lão viện trưởng ánh mắt rơi xuống trên người thanh niên anh tuấn:

- Ca Tống, ngươi bồi vị Từ huynh đệ này, đi đến Hoàng Long Thành, giúp Trương thị gia tộc tham dự chinh chiến, tiêu diệt Đông Phương gia tộc!

Lời vừa nói ra, thanh niên gọi là Ca Tống vẻ mặt kinh ngạc, lại vô ý thức gật đầu:

- Dạ, lão sư!

Từ Huyền như phát mộng, sao lại đột nhiên thoáng cái phái đến một Ngưng Đan kỳ cường giả che chở?

Tương phản, Đổng Băng Vân lại cấp bách:

- Lão viện trưởng, ta đang chuẩn bị qua đây thỉnh cầu ngươi, để Ca Tống qua đó trợ giúp Đông Phương gia tộc, ngài không đáp ứng cũng bỏ đi, nhưng vì sao còn muốn phái Ca Tống đi giúp Trương thị gia tộc.

- Đây là học phủ quy định, muốn hạn độ lớn nhất thỏa mãn yêu cầu của chủ nhân Tử Thiên Lệnh. Còn có Băng Vân, ngươi từ giờ trở đi ở trong Phương Thiên Trọng Thành hai tháng, không được rời khỏi.

Lão viện trưởng cười nhạt như mây, nhưng trong giọng nói lại có một loại uy tín khiến người khác không dám làm trái.

Đổng Băng Vân vẻ mặt ủy khuất, khóe mắt có vài phần hồng nhuận, cũng không từng làm trái, hung hăng trừng mắt với Từ Huyền.

- Ca Tông, không bằng ngươi hiện tại bồi vị Từ huynh đệ cùng nhau đi đến Hoàng Long Thành, cũng đừng làm cho hắn bị thương tổn.

Lão viện trưởng nói xong một câu nói cuối cùng, đã đứng dậy khoát khoát tay.

Từ Huyền, Đổng Băng Vân, Ca Tống đi ra đi ra khỏi lâu các dựa sơn kề thủy kia.

Từ Huyền rất là bình tĩnh, trong lòng thầm sảng khoái, chính mình lại có thể cho Ngưng Đan kỳ mỹ nhân băng sương kia không thể làm gì được.

Lúc này, Đổng Băng Vân cho dù muốn ra tay giáo huấn hắn, cũng là không dám.

- Ha ha Từ huynh đệ, mặc kệ hắn! Ta theo ngươi cùng nhau đi đến Hoàng Long Thành, chinh chiến Tu Giới này,, chưa bao giờ tham gia qua.

Ca Tông anh tuấn bất phàm kia, thoáng lộ vẻ hưng phấn cười, mang theo Từ Huyền hóa thành một đạo hoành qua, hư không độn quang kinh nhân, trong khoảnh khắc xuyên tiến vân tiêu.

- Các ngươi....

Tại chỗ chỉ để lại Đổng Băng Vân, tức giận đến giậm chân, thiếu chút nữa thì phát điên.

Ngưng Đan kỳ cường giả tốc độ phi hành càng nằm ngoài dự liệu của Từ Huyền, công phu nửa chén trà nhỏ đã rời khỏi Phương Thiên Học Phủ, hơn nữa càng bay càng cao, càng bay càng nhanh.

Ca Tông dưới chân hắn đạp một đạo tiêu quang thanh diệu như hà, ở trên hư không họa xuất một đạo lăng quang từ đậm đến nhạt, sáng lạn mỹ lệ, dẫn động không khí chấn động, phong lực cường đại kinh người, hướng phía sau thôi động.

Từ Huyền dẫm trên đạo tiêu quang kia, chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy vật thể phía dưới bay nhanh lui về phía sau, tiếng gió thổi phần phật, trong lồng ngực nặng nề khó chịu, bên ngoài thân bên ngoài thân một trận đau đớn rất nhỏ.

- Di! Ta quên mất...

Ca Tông đột nhiên nghĩ đến nghĩ đến cái gì, dưới chân tiêu quang lại kéo dài ra một tầng quang ba thanh oánh, bao phủ trên người Từ Huyền.

Nguyên lai phi hành tại độ cạo nhất định, trong hư không còn có áp lực cương phong cực kỳ cường đại, có thể để thân thể Tu Giả bình thường bình thường xé nhỏ nghiền nát. Lại thêm tốc độ phi hành nhanh như vậy, Luyện Thần Kỳ Tu Giả căn bản không thể thừa thụ.

Làm được một biện pháp tu bổ này, Ca Tông thoáng buông ra một hơi thở, liếc mắt quan sát Từ Huyền, hơi kinh ngạc nói:

- Thân thể ngươi thật đúng là rất cường hoành, vừa rồi ở trên cao tầng phi hành mặc lăng,, dĩ nhiên không có bị bất cứ thương tổn gì.

Được lão viện trưởng nhờ vả, Ca Tông trừ muốn đi giúp Trương gia tiêu diệt Đông Phương gia, còn phải bảo vệ Từ Huyền không bị thương hại.

Dưới Ngưng Đan kỳ cường giả mang theo, chỉ dùng thời gian hai ba ngày, hai người đã tiến nhập phạm vi Hoàng Long Thành.

Trong lòng Từ Huyền có vài phần chờ mong, hôm nay Trương gia có Ngưng Đan kỳ cường giả mới gia nhập, mà Đông Phương gia lại ít đi Đổng Băng Vân một trợ lực này, nghĩ đến ngày diệt vong sẽ không xa.

Một khi làm Ngưng Đan kỳ lực lượng uy hiếp đỉnh tiêm, mất đi cân đối, như vậy phía dưới giao chiến, đã mất đi ý nghĩa.

Bay đến một khu vực tại Hoàng Long Thành dãy núi phía trước xuất hiện một hồ nước, một thác nước khí thế bàng bạc, chảy thắng xuống, khiến người ta có một loại trùng kích thị giác, chấn động tâm linh.

Ở đây chính là Thông Thần Cổ Tích ngày trước!

Giờ này khắc này, trước Vân Thủy Bộc Bố, năm sáu mươi gã đệ tử Đông Phương gia, đang công kích trận pháp bốn phía Thông Thần Cổ Tích.

- Giết!

- Giết đi vào, đoạt lại Thông Thần Cổ Tích!

Tu Giả Đông Phương gia sĩ khí như hồng, do ba gã Luyện Thần Tiên Sư đái lĩnh công đánh.

Làm thủ vệ Trương gia, thậm chí cũng không đưa ra kế hoạch chống lại thế nào, mà bắt đầu lui lại.

Tình hình như vậy để Từ Huyền kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn không thể tưởng tượng:

- Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Hắn rõ ràng nhớ kỹ, tại nửa tháng trước, Trương gia còn chiếm ưu thế tuyệt đối, gắt gao áp chế Đông Phương gia, người sau hoàn toàn không có dư địa phản kháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.