Tiên Hà Phong Bạo

Chương 316: Yêu ngư hóa hình



Cuối cùng, thiết giáp khôi lỗi tay cầm lấy bình ngọc kia múc lấy Thiên Hỏa linh dịch trong thủy tinh trì.

Ọt ọt ọt ọt!

Bảy Phương Ngọc bình nhanh chóng rút ra Thiên Hỏa linh dịch ước chừng mấy hơi công phu, hắn một người trong tiểu ô vuông, bị màu đỏ linh dịch trang phục lộng lẫy một nửa.

Cái này bình ngọc có bảy cái ô vuông từng ô vuông không gian, tương đương thùng nước lớn nhỏ.

Một cái ô vuông không gian, trang phục lộng lẫy một nửa, tương đương với nửa thùng Thiên Hỏa linh dịch.

Xuy xuy, nhưng vào lúc này, thiết giáp khôi lỗi cầm trong tay bình ngọc trên người bỗng nổi lên một cổ khói xanh.

Từ Huyền chấn động, lại kiên trì lưỡng tức, thiết giáp khôi lỗi kia đã bị tan chảy hơn phân nữa, ô vuông trong thất phương ngọc bình đã đầy hơn phân nửa.

Bành thông!

Thiết giáp khôi lỗi té trên mặt đất, lộ ra một đoàn dịch lỏng.

Lăn lông lốc!

Thất Phương Ngọc Bình cũng rơi trên mặt đất.

Vì vậy, Từ Huyền lần nữa phái ra một đầu Tri Chu khôi lỗi, theo như đường cũ đi qua, nhặt lấy Thất Phương Ngọc Bình trên mặt đất, theo cách cũ đi lấy Thiên Hỏa linh dịch.

Ước chừng được một lúc thì Tri Chu khôi lỗi kia lại bắt đầu hòa tan, Từ Huyền điều khiển nó lui về phía sau, té trên mặt đất.

Tiếp theo hắn lại phái ra Tri Chu khôi lỗi thứ hai, bắt chước làm theo.

Cái này khiến người đẹp hết thời và trung niên ục ịch đỏ mắt không thôi. Thứ nhất là do Từ Huyền có nhiều khôi lỗi như vậy, thứ hai là do đối phướng ngày càng lấy được nhiều Thiên Hỏa linh dịch. Tri Chu khôi lỗi thứ hai khi làm ô vuông thứ hai đầy thì đã tan chảy hơn phân nửa, Từ Huyền quyết đoán điều khiển nó mang theo Thất Phương Ngọc Bình quay về.

Hai ô vuông Thiên Hỏa linh dịch, tương đương với hai thùng nước, Từ Huyền đã hài lòng lắm rồi.

- Sao ngươi không trực tiếp điều khiển bình ngọc thu lấy và phản hồi trên không trung?

Yên Mi khó hiểu mà nói.

Từ Huyền vừa mới chuẩn bị trả lời.

Sưu sưu!

Chỉ thấy người đẹp và trung niên ục ịch kia nhảy lên cao bay vọt nửa đường cướp lấy Thất Phương Ngọc Bình.

Tri Chu khôi lỗi kia dù sao cũng không được luyện hóa, không cách nào chiến đấu được, dưới sự hợp lực đánh tới của hai đại luyện thần tu giả, khó mà ngăn cản được.

- Mau ngăn cản bọn hắn!

Trên mặt Yên Mi lộ ra nộ khí, hoảng sợ nói.

Từ Huyền cũng không gấp, khóe miệng nổi lên một tia cười trào phúng.

XÍU... UU!!

Bỗng nhiên, một đạo tia chớp bạch sắc từ thủy tinh trì bắn tới.

Người đẹp hết thời chạy đến phía trước bị tia chớp màu trắng lập tức đánh trúng, tại chỗ bốc lên một đám khói xanh, bị oanh giết ngay cả một chút cặn bã cũng không còn.

Biến cố như thế, khiến trung niên ục ịch hoảng sợ không thôi, rơi xuống mặt đất, đứng thẳng bất động, toàn thân run rẩy.

- Hừ, cách duy nhất để hóa giải cơ quan cấm chế chính là ở mặt đất, không trung chính là cửu tử nhất sinh.

Từ Huyền cười lạnh một tiếng, cũng thuận tiện trả lời vấn đề vừa rồi của Yên Mi.

Cấm chế giữ không trung, cơ hồ là tử lộ, không thể hóa giải. Bởi vậy Từ Huyền cũng không phái phi trùng bay qua, về phần thị vệ luyện thần thất bát trọng thì hắn lại không nỡ tiêu hao.

Rồi sau đó, Tri Chu khôi lỗi kia quay lại, đưa Thất Phương Ngọc Bình vào trong tay Từ Huyền.

Bành thông!

Cái kia Tri Chu đem bình ngọc giao cho Từ Huyền trong tay lúc, lập tức tại chỗ sụp đổ.

Chạm đến Thất Phương Ngọc Bình trong tay, Thiên Hỏa linh dịch bên trọng lập loè lên lưu quang màu đỏ rực rỡ tươi đẹp chói mắt, Từ Huyền kích tình bành trướng, mừng thầm không thôi.

- Yên cô nương, Thất Phương Ngọc Bình này giá trị xa xỉ, Từ mỗ xin mượn dùng một đoạn thời gian, hoặc là dùng Bảo Khí khác để trao đổi với ngươi cũng được.< Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz/p>Từ Huyền đề nghị nói.

Yên Mi lắc đầu, cố ý muốn đưa Thất Phương Ngọc Bình đưa cho Từ Huyền để báo đáp cứu mạng.

- Cũng tốt.

Từ Huyền gật đầu, tính toán sẽ đền bù cho Yên Mi ở phương diện khác.

Chợt, ánh mắt Từ Huyền đảo qua bốn phía quảng trưởng, ba thùy tinh trì còn lại theo thứ tự là vàng, tím, đen ba loại linh dịch, nghĩ đến đẳng cấp sẽ không thấp hơn Thiên Hỏa linh dịch.

Càng đáng nhắc tới chính là, trong ao linh dịch màu tím kia còn có một loại tiểu ngữ nhi thân người đuôi cá đang du động rất sống động...

- Cứu cứu ta...

Trung niên ục ịch đứng ở chỗ sâu trong quảng trường, đứng nguyên tại chỗ sợ run, không dám nhúc nhích, sợ đi sẽ một bước sẽ bị cấm chế đánh chết ngay.

Từ Huyền không thèm để ý đến hắn, tâm thần hoàn toàn bị Tiểu ngư nhi kia hấp dẫn.

Tiểu ngư nhi kia lớn chừng bàn tay, có được thân thể và hình dáng nhân loại, thoạt nhìn xinh đẹp đáng yêu, nhưng cũng rất không bắt mắt, không tiền vào quảng trường hoặc không chú ý thì căn bản không thể nhìn thấy được.

- Kia là yêu thú gì?

Từ Huyền ngạc nhiên giật mình, thò tay chỉ về phía mục tiêu, hỏi thăm Yên Mi.

Yên Mi đối với các loại học thức cổ xưa rất có nghiên cứu, ánh mắt dừng trên người tiểu ngư nhi kia, ngọc dung thất sắc:

- Cái kia chỉ sợ là là một trong Thần Hoang chín đại tộc, Yêu Ngư tộc, cũng là Mỹ Nhân Ngư trong lời thế tục.

Yêu Ngư tộc? Mỹ Nhân Ngư?

Từ Huyền giật mình không nhỏ, Yêu Ngư tộc chưa từng nghe nói qua, nhưng là Mỹ Nhân Ngư đã từng nghe thấy, không nghĩ tới hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy.

- Yêu Ngư tộc và Thiên Cơ tộc đặt song song là một trong Thần Hoang chín đại chủng tộc. Sách cổ ghi lại, Yêu Ngư tộc đã từng lưu lại một tòa di lạc cổ thành ở dưới đáy tử hải đầy hung hiểm trong Thần Hoang, đên nay vẫn chưa tìm được nơi hạ lạc.

Khi nói những truyền thuyết Viễn Cổ này, trong mắt Yên Mi liên tục gợn sóng, thần sắc vô hạn hướng tới.

Từ Huyền một bên nghe, một bên xem xét mấy yêu ngư trong thủy tinh trì kia, chúng có được khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, tư thái ưu nhã mềm yếu, hai ngọn ngọc nữ phong đầy ngạo nhân, cười nói:

- Loài này ngược lại thật đẹp

- Ngươi ngàn vạn đừng xem nhẹ chúng.

Yêu Ngư tộc có được ưu thế của nhân loại và yêu thú, trời sinh am hiểu thủy hệ, vào thời kỳ viễn cổ, từng có tông sư của yêu ngư tộc thi triển cấm kị tiên pháp, một hồi mưa gió thôn thiên phệ địa trực tiếp hủy diệt cả một quốc gia, khiến nó biến thành biển lớn mênh mông.

Yên Mi lên tiếng nhắc nhở.

Từ Huyền nghe vậy liên thay đổi thần sắc, một quốc gia khổng lồ lại bị lực một người diệt đi, cái đó cần có được lực lượng thế nào chứ? Ít nhất đan đạo tam cảnh cũng không có khả năng nắm giữ được lực lượng như thế. Cho dù theo như lời Yên Mi thì đó chỉ là một truyền thuyết, nhưng qua đó có thể thấy được sự đáng sợ của yêu ngư tộc.

- Thần Hoang cửu tộc, mỗi một tộc đều nắm giữ lực lượng cực kỳ đáng sợ, tương đương nhân loại có được truyền thừa huyết mạch, huyết thống cao quý. Mà ngay cả "Hắc Giao Long" là một trong những sinh linh đáng sợ nhất được ghi lại trong nhất giới này cũng là một trong Thần Hoang chín đại chủng tộc.

Yên Mi thần sắc trịnh trọng mà nói.

Từ Huyền hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu, Hắc Giao Long, loại sinh linh đáng sợ kia hắn đã từng nghe qua, ban đầu lúc ở Phương Thiên trọng thành hắn cũng là thông qua Truyền Tống Trận khắc hình hắc giao lòng để ly khai Côn Vân Quốc.

Kế tiếp, Từ Huyền liền suy nghĩ làm sao để lấy được linh dịch trong các thủy tinh trì khác.

Trong linh dịch màu đen kia, Từ Huyền cảm nhận được Ma Đạo khí tức kinh hồn đáng sợ, mà linh dịch màu vàng lại phát ra một loại khí tức huy hoàng chính đại. Cuối cùng linh dịch màu tím lại quỷ dị mờ mịt, không thể đoán bắt.

Hai người thương nghị một hồi, sau đó do Yên Mi xuất động một cỗ khôi lỗi hình người sử dụng Thất Phương Ngọc Bình thu lấy linh dịch trong thủy tinh trì khác, cũng chỉ có khôi lỗi hình người mới, thích hợp làm loại công việc này thôi

Từ Huyền phụ trách tính toán lộ tuyến, né tránh các loại cơ quan cấm chế giữa đường, hết thảy đều rất thuận lợi.

Không bao lâu, Thất Phương Ngọc Bình chứa đầy một phương linh dịch màu đen và màu vàng.

Đến khi lấy linh dịch màu tím, yêu ngư trong nước hồ lại nhao nhao toán loạn, ý đồ tiến vào Thất Phương Ngọc Bình, rời khỏi thủy trì.

Tình hình như thế, khiến hai người lại càng hoảng sợ.

Bất quá, mấy yêu ngư kia tựa hồ đã bị cái gì đó trói buộc vậy, không cách nào thoát ly thủy trì, cuối cùng cũng không thể chui vào được.

Rất nhanh, trong Thất Phương Ngọc Bình có hai ô vuông Thiên Hỏa linh dịch, còn lại vàng, đen, tím ba loại linh dịch mỗi thứ một ô vuông.

Cuối cùng còn lại hai cái ô vuông, tạm thời giữ lại không dùng đến.

Trong bốn loại linh dịch này, khó thu nhất chính là Thiên Hỏa linh dịch, chủ yếu là vì nó nhiệt độ co, khó có thể tiếp cận, ba loại khác ngược lại rất tốt.

- Bốn loại linh dịch này chỉ sợ đều là trân phẩm hãn thế, thu hoạch hôm nay của Từ đạo hữu không nhỏ chút nào, nhưng tiếc là không có loại nào phù hợp với thuộc tính của ta cả.

Yên Mi hơi có chút tiếc nuối nói.

Linh dịch trong thủy tinh trì, thu lấy đủ phân lượng, ánh mắt Yên Mi liền nhìn về phía tượng thần "Thiên Cơ tử" ở phía trung ương.

Có thể đoán được linh dịch trong thủy tinh trì chỉ là phụ gia, trọng bảo chính thức đều ở trong tay tượng thần cả.

- Hai kiện bảo vật trong tay tượng thần có khả năng là một trong Thần Hoang ba mươi sáu kiện kỳ bảo, chỉ là ta cũng không biết được lai lịch của chúng.

Yên Mi dò xét quạt lông và thiết thư trong tay tượng thần, nhưng lại không tìm được chút đầu mối nào cả.

Từ Huyền nhắm mắt lại, trong đầu lần nữa hiển hiện lên đồ án cơ quan cấm chế tương quan ở kiếp trước.

Thật lâu sau Từ Huyền mở to mắt, thần sắc do dự bất định:

- Bảo vật trong tay tượng thần độ khó rất lớn, ta cũng không nắm chắc, mà lại phải bốc lên phong hiểm nhất định nữa.

Cho tới bây giờ những thứ hắn thu được trong Thiên Cơ cổ thành số lượng cũng không ít, kể cả sách cổ, cơ giới khôi lỗi, đại lượng Hồn thạch, cùng với Thiên Hỏa linh dịch vừa thu được nữa.

Theo lý thuyết, thu hoạch bực này đã vượt qua tưởng tưởng của những người khác rồi.

Nhưng Từ Huyền minh bạch, một chút thu hoạch này so sánh với toàn bộ Thiên Cơ thành cổ, chỉ là muối bỏ biển thôi.

Trừ phi có thể nắm giữ được một trong cửu đại di lạc côi bảo đối ứng với Thiên Cơ thành, nếu không rất khó bao quát toàn bộ bảo bối trong này được.

- Có muốn thử một chút hay không?

Từ Huyền nhìn chằm chằm vào pho tượng thần hùng vĩ cao tới ngàn thước của Thiên Cơ tử, cuối cùng lộ ra một tia thần sắc kiên quyết, đi lên phía trước.

Yên Mi muốn đi về phía trước, bị Từ Huyền thò tay ngăn trở:

- Một mình ta thôi.

Yên Mi vẻ mặt lo lắng mà nói:

- Trong quảng trưởng cấm chế trùng trùng điệp điệp, hơi không cẩn thận sẽ bỏ mạng ngay, ngươi không nên mạo hiểm, cứ để khôi lỗi đi thay đi.

Từ Huyền lắc đầu, hắn hiểu được một bước kế tiếp nhất định phải do mình đi, khôi lỗi dù sao không phải người, không thể nào thay thể tất cả được.

Từng bước một, Từ Huyền đi vào sâu bên trong, bộ pháp dưới chân khi thì tiến thối, khi thì chuyển hướng nghịch hướng.

Những bộ pháp này đều không bàn mà hợp với cơ quan cấm chế.

Sàn nhà bên dưới cũng phân thành từng khối từng khối, mỗi một khối đều đại biểu một bước.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Từ Huyền chậm rãi đi về phía trước, cực kỳ cẩn thận.

Sau khi bước ra một loạt hắn liền dừng lại hơn cả một canh giờ.

Cạch!

Từ Huyền bỗng nhiên bước ra một bước.

Tư phệ ~

Trên bầu trời quảng trường, lôi quang màu trắng lập loè biến ảo, khí tức cường đại kinh hồn khiến linh linh ở hơn mười dặm phụ cận phải run rẩy không ngừng.

Yên Mi sợ tới mức hoa dung thất sắc, lên tiếng kinh hô.

Nhưng tia chớp màu trắng kia cũng không có hạ xuống tới.

Từ Huyền thừa nhận lấy áp lực chưa từng có, đột nhiên lui ra phía sau một bước, sau đó nhảy một bước dài về phía trước.

Xì xì ~

Lôi quang màu trắng trên bầu trời đột nhiên biến mất.

Oanh, một ngay giây sau đó, tượng thần Thiên Cơ Tử cao tới ngàn trượng phát ra một hồi nổ vang, tách ra hào quang bảy màu, chiếu rọi phương viên trăm dặm.

- Bên kia xảy ra chuyện gì thế?

Tiến vào thành cổ có rất nhiều tu giả, tất cả đều bị kinh động, nhao nhao chạy đến bên này.

Yên Mi ở phía xa nhìn xem, toàn bộ trái tim như đã nhảy lên đến cổ họng.

Trong đám cơ quan cấm chế kỳ diệu phức tạp, Từ Huyền cũng không chết, còn đi đến tình trạng có thể làm rung chuyển đến tượng thần kia nữa.

Có thể lường trước, Từ Huyền đã lục lọi đến bước mấu chốt của cơ quan hạch tâm cấm chế ro òi.

Sưu sưu sưu, những người từ ngoài tiến vào thành cổ nhao nhao chạy về phía quảng trường.

- chư vị đạo hữu, cứu ta...

Trung niên ục ịch thân hãm trong cơ quan cấm chế trên quảng trường, không dám nhúc nhích, vẻ mặt cầu xin cầu cứu với bên ngoài.

Nhưng những người từ ngoài đến này ngoại trừ Từ Huyền và Yên Mi ra, không có ai hiểu được cơ quan cấm chế bên trong Thiên Cơ cổ thành cả.

Oanh ~

Thân hình cực lớn của lão giả áo trắng nổ vang rung động lắc lư, hào quang mãnh liệt, trở thành ám dạ chi tinh của toàn bộ Thiên Cơ thành.

Từ Huyền nhắm mắt lại, thân hình đột nhiên nhảy dựng lên.

Lăng không bay lên!

Yên Mi kinh hãi không thôi, cấm chế giữa không trung của quảng trường này chính là cửu tử nhất sinh cơ mà.

Vèo!

Thân hình Từ Huyền bay lên trời, rồi đột nhiên chuyển dời một bước về bên cạnh, trực tiếp đạp trong hư không, ổn ổn định lại.

Tình hình kia thật giống như trong hư không có một khối đất bằng, hắn lại vừa vặn giẫm trúng vậy.

Tiếp theo từng đạo tia chớp từ trên trời giáng xuống, xẹt qua vị trí mà Từ Huyền vừa mới bay lên không.

Cái này trước sau chỉ thua kém nửa hơi thời gian, nhưng lại kinh hồn động phách đến vậy.

- Ông trời... ơ... i, tiểu tử kia chẳng lẽ hiểu được cơ quan cấm chế của Thiên Cơ Cổ Tộc sao, rõ ràng lại đến gần tượng thần như vậy rồi, còn tránh thoát khỏi sự công kích của cấm chế nữa.

Không ít tu giả sợ hãi thán phục không thôi.

Đợi đến khi hào quang ở bốn phía lão giả áo bào trắng kia thu lại, mọi người mới nhìn rõ ràng, Từ Huyền một chân đạp vào trên một khôi tinh thể trong suốt trong hư không

A... ~

Lấy quảng trường làm trung tâm, một hồi lẩm bẩm trầm thấp truyền đến.

Từ Huyền lập tức cảm nhận được áp lực phô thiên cái địa và vô cùng tinh thần uy năng, phảng phất như gặp phải Viễn Cổ thần linh vượt qua hàng rào thời khôn chất vấn vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.