Tiên Hà Phong Bạo

Chương 402: Bình cảnh đan đạo (2)



Lăng Vũ Thanh không giận ngược lại cười:

- Ngươi chỉ sợ là không nghĩ tới, lão phu cùng Hạ đại sư là bạn vong niên, trong đó một động phủ, ở phụ cận Hỏa Nhai phủ này.

Dứt lời, Lăng Vũ Thanh tràn đầy sát ý, trên người dâng lên một cổ khí tức kinh thiên, bấm tay một điểm, một mảnh hư quang màu bạc giao thoa bất định, như thiểm điện rơi xuống trước người Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng dùng phi kiếm Bảo khí nghênh đón, lại bị đánh cho chật vật không chịu nổi, "Răng rắc" vòng bảo hộ bị xé nát.

Chỉ là một hai cái hô hấp, thân thể Nhạc Trọng bị đánh bay ra ngoài, phun ra một búng máu.

- Từ đạo hữu, ngươi đừng tin hắn, cùng ta liên thủ đối phó lão thất phu này. Nếu như hắn giết chết ta, ngươi cũng khó trốn một kiếp.

Nhạc Trọng lộ vẻ sầu thảm.

Từ Huyền nghe vậy, hơi một tia trầm ngâm, ánh mắt lập loè vài cái, không có ra tay.

- Ah...

Rất nhanh Nhạc Trọng kia kêu thảm một tiếng, bị Lăng Vũ Thanh đại sư hời hợt diệt sát.

Từ Huyền nhìn mà líu lưỡi, không nghĩ tới Lăng Vũ Thanh là một vị Luyện trận đại sư, lại có được thực lực mạnh mẽ như thế.

Sau khi chém giết Nhạc Trọng, Lăng Vũ Thanh còn "Phi" một tiếng, ngược lại ánh mắt quăng hướng Từ Huyền, hơi vui vẻ nói:

- Sai Từ tiểu hữu không tin hắn nói?

- Trước khi Hạ đại sư quy tiên, từng nhiều lần tôn sùng đề cập ngài. Vãn bối cũng tin tưởng, người có thể cùng Hạ đại sư trở thành bằng hữu tri tâm, sẽ không làm sự tình như vậy.

Vẻ mặt Từ Huyền thản nhiên nói.

Bởi vì cái gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, này có thể coi là một định luật.

Khi Hạ đại sư còn sống, chưa bao giờ đề cập qua Nhạc Trọng kia, nghĩ đến chỉ là một cố chủ, đối với Lăng đại sư, lại thập phần kính phục đề cập nhiều lần, là bằng hữu đáng giá tín nhiệm nhất.

- Không hổ là người đạt được Hạ đại sư chân truyền.

Trên mặt Lăng Vũ Thanh lộ ra một tia vui vẻ, sau đó ánh mắt rơi xuống Phương Thiên Họa Kích, con mắt sáng ngời:

- Cái này là đỉnh phong chi tác của Hạ đại sư?

Từ Huyền chủ động đem Phương Thiên Họa Kích đưa cho hắn quan sát.

- Đúng vậy, tác phẩm này có thể nói là hoàn me kinh diễm, hơn nữa ta từ phía trên mơ hồ cảm nhận được khí tức bằng hữu cũ...

Lăng Vũ Thanh nhắm mắt lại, thò tay chạm đến hoa văn trên Phương Thiên Họa Kích, trên mặt mang một tia bi thống, cuối cùng còn nhỏ một giọt nước mắt, nhưng ở khóe mắt liền bốc hơi.

Từ Huyền ở một bên yên lặng nhìn chăm chú.

Lăng Vũ Thanh ôm Phương Thiên Họa Kích, xem thật lâu, mới trả lại cho Từ Huyền:

- Ngươi ngàn vạn lần không nên cô phụ một mảnh tâm ý của Hạ đại sư.

- Lăng đại sư yên tâm, vô luận là với tư cách là chủ nhân họa kích, hay là truyền thừa thợ rèn nhất mạch, ta cũng sẽ không để cho Hạ đại sư thất vọng.

Từ Huyền ngược lại là tin tưởng mười phần.

Sau đó Từ Huyền mời Lăng Vũ Thanh đến Hỏa Nhai phủ làm khách.

- Từ tiểu hữu, trận pháp trong Hỏa Nhai phủ này tựa hồ có chỗ buông lỏng?

Lăng Vũ Thanh quan sát một lát, hơi dị sắc nói.

Toa Hỏa Nhai phủ này, nguyên vốn là Lăng đại sư hỗ trợ bố trí.

Từ Huyền kể lại sự tình lần trước bọn người Hắc Ma liên thủ công kích Hỏa Nhai phủ cho hắn nghe.

- Tiềm lực thiên phú của Từ tiểu hữu, làm cho người sợ hãi thán phục, mượn nhờ Phương Thiên Họa Kích chi uy, không ngờ có thể trọng thương Ngưng Đan kỳ. Xem ra hôm nay, cho dù lão phu không hiện ra, ngươi cũng có thể ứng phó súc sinh kia.

Lăng Vũ Thanh cảm thấy ngạc nhiên ngoài ý muốn.

Vì bảo đảm Từ Huyền an toàn, Lăng Vũ Thanh quyết định ra tay, gia cố tăng cường trận pháp Hỏa Nhai phủ, đối với cái này Từ Huyền tự nhiên cầu còn không được, chủ động xuất ra rất nhiều tài liệu.

Lăng Vũ Thanh lấy ra tài liệu cùng linh thạch sau khi chém giết Nhạc Trọng đạt được, dùng cho gia cố Hỏa Nhai phủ.

Từ Huyền có chút ngạc nhiên cùng cảm động, mình cùng Lăng đại sư, chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn đối với mình lại quan tâm cùng chiếu cố như thế. Có thể nghĩ đến, năm đó hai vị đại sư hữu nghị, là chân thành tha thiết bực nào.

Lăng Vũ Thanh ở Hỏa Nhai phủ ngốc mấy ngày, củng cố tăng cường trận pháp, lúc này mới cáo từ.

Trước khi đi, Lăng Vũ Thanh lại cười nói:

- Lần này ly khai, lão phu sẽ đi Thần hoang Trung Thổ Thánh Vực, Khai Nguyên vương triều. Có lẽ phải vài năm mới có thể trở lại. Phương Thiên Họa Kích lần sau rèn luyện tăng lên, ta vị Luyện trận đại này sư, mới có thể giúp được chút việc.

Từ Huyền tự nhiên là vô cùng cảm kích.

Rồi sau đó một ít thời gian, Từ Huyền bắt đầu bế quan tu luyện.

Ở tiệm thợ rèn bận rộn hơn nửa năm, lực lượng cơ thể cùng Hỏa nguyên chi lược, đều được rèn luyện tăng lên, hắn cần tĩnh tu một thời gian ngắn.

Sau Luyện Thần cửu trọng, gặp phải bình cảnh đan đạo cường đại, tu vi tiến triển thập phần chậm chạp.

Từ Huyền ngẫu nhiên phục dụng Thiên hỏa linh dịch, nếm thử mở thông mạch mật huyệt mới, ở dưới Nguyên lực không ngừng vận hành, trái tim trong cơ thể chẳng những hoàn toàn tinh thể hóa, càng là trong suốt như hỏa ngọc. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.xyz

Nếu như có thể đem chủ hỏa trái tim, triệt để tu luyện tới tinh nhuận viên mãn, như vậy có cơ bước ra trái tim chủ hỏa bước thứ hai.

Từ Huyền ẩn ẩn hiểu rõ một chút, mình cho đến đột phá cấp độ đan đạo, cần nguyên khí rất tinh thuần, chỉ có như thế, mới có thể để hỏa chi tâm, tăng lên tới cảnh giới lưu ly tinh thấu.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã hơn một năm thời gian trôi qua.

Nguyên lực trong cơ thể Từ Huyền, không có tăng lên quá nhiều, nhưng độ tinh thuần lại tăng nhiều.

Chủ hỏa trái tim, trở nên tinh xảo đặc sắc như thủy tinh, mặt ngoài tràn đầy một tia diễm lưu màu đỏ mỹ lệ động lòng người, không có hỏa thuộc tính bạo ngược cực nóng, đã có một loại ôn nhu khác thường.

Kế tiếp, hắn sắp sửa nếm thử trùng kích bình cảnh đan đạo.

Rất nhanh hai tháng sau, một cổ khí tức đan đạo cường đại mà quỷ dị, từ trong Hỏa Nhai phủ phát tán đi ra, làm cho phụ cận vô số sinh linh lo sợ bất an, phủ phục ngưỡng mộ.

Thần hoang đại địa, đại cổ vực u ám.

Hô oanh...

Ở bên trong một dòng sông cổ xưa thần bí, đột nhiên dâng lên từng đạo sóng lớn, khí thế hùng vĩ kinh người, làm cho rất nhiều Yêu tộc trong sông kinh hãi bất an, nhao nhao nhảy ra mặt nước, cả kinh nói:

- Xảy ra chuyện gì?

Rầm Ào Ào!

Rầm Ào Ào!

Trong nước sông nhảy ra đại lượng yêu thú, cùng với một ít Yêu Ngư thân người đuôi cá.

Sóng nước cuồn cuộn, ở chỗ sâu trong dòng sông, trong một toa cung điện Bảo Quang lấp lánh.

Cung điện lắc lư rất nhỏ, tách ra từng đạo lam tử quang hà, rung chuyển một mảnh giang vực.

Lúc này, Yêu Ngư trong cung điện, nhao nhao bay ra, hoảng sợ bất an.

- Đại trưởng lão, là tồn tại bực nào, lại để cho trấn tộc chi bảo của Yêu Ngư tộc, dị động như thế?

Một nữ tử Yêu Ngư mắt xanh, tâm thần bất an hỏi thăm.

Ánh mắt lũ Yêu Ngư, đều quăng tới một nữ tử băng lệ mặc áo đen, một tay nắm hắc kỳ, khí tức thần bí, nghiêm túc mà đoan trang.

Nữ tử áo đen, hắc kỳ trong tay hướng hư không dừng lại một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.