Tiên Hà Phong Bạo

Chương 494: Trở về Phương Thiên (1)



Đối mặt với sự vật không biết đến, nếu không có nắm chắc, bình thường đều lựa chọn lui bước cả.

Nhưng Từ Huyền từ đầu đến cuối sắc mặt lại tỉnh táo trấn định, thoạt nhìn rất lý trí, không có nửa điểm dấu hiệu điên cuồng.

Lập tức, vòng xoáy lam thủy kinh thiên khổng lồ kia dẫn động phong bạo cuồn cuộn, hùng hổ xoắn tới, một đám sa đạo, tám chín phần mười, đều bị hút đi.

Cuối cùng, ngay cả Nhạc Phong cũng cảm thấy bất an, kinh hãi lạnh mình, mặt lộ vẻ vẻ tuyệt vọng.

Mà đúng lúc này, Từ sư đệ rốt cục mở miệng, nhìn U Lam Thủy Châu kia bình thản không có gì lạ mà nói:

- Ngươi ở nơi này chờ ta?

Thanh âm kia không lớn không nhỏ, lại xuyên thủng phong vân mưa bụi, thẩm thấu tầng cát thổ nhưỡng.

Thoáng chốc, U Lam Thủy Châu như thôn thiên phệ địa kia đột nhiên dừng lại một chút, phảng phất như đang đáp lại câu nói của Từ Huyền.

Ngươi ở nơi này chờ ta?

Nhạc Phong chỉ cảm thấy sởn hết cả gai ốc, khó có thể tin nhìn về phía Từ Huyền, nhưng hết lần này tới lần khác vòng xoáy thủy châu khổng lồ kia lại bởi vì câu này mà lập tức dừng lại.

Ngươi ở nơi này chờ ta?

Thanh âm phảng phất lầm bầm lầu bầu khiến Bát Hoang Sa Mạc đang hỗn loạn lại xuất hiện một màn không thể tưởng nổi.

Gần ngay trước mắt, vòng xoáy khổng lồ kia lại vì những lời này mà đột nhiên dừng lại.

Vòi rồng cát bụi gào thét bốn phía, mây đen tia chớp trải rộng phía chân trời đều dừng lại trong ngắn ngủi.

Trong thiên địa, tĩnh mịch một cách quỷ dị!

Mấy sa đạo may mắn còn sống sót thân hình sợ run, kinh hãi không thôi, trong sợ hãi cực độ bối rối nhìn về phía "U Lam Thủy Châu".

Đây là lần đầu tiên bọn hắn được nhìn thấy U Lam Thủy Châu trong khoảng cách gần như vậy, Thủy Lam quang giới hùng vĩ kinh thiên kia dùng hình thái vòng xoáy bao phủ xuống mấy khối ốc đảo nhỏ, điều khiển xuyên thẳng qua sa mạc, thôn phệ hết tất cả sinh linh không biết lượng sức mình.

Chẳng lẽ là trùng hợp?

Khuôn mặt Nhạc Phong run rẩy thoáng một phát, mặt mũi tràn đầy không thể tin nhìn về phía Từ sư đệ bất động thanh sắc ở bên cạnh.

Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên phát hiện, cách xa nhau hơn mười năm, Từ Huyền so với ngày xưa càng thêm thâm bất khả trắc.

Trong số sa đạo may mắn còn sót lại, hắc khải nam tử và thanh niên cụt tay tâm thần bất định, cũng lộ ra biểu lộ không thể tưởng nổi.

- Chẳng lẽ hắn biết tồn tại thần bí bên trong U Lam Thủy Châu sao?

Khóe miệng hắc khải nam tử khỏi nổi lên một tia đắng chát.

- Điều đó không có khả năng, nhất định là trùng hợp!

Thanh niên cụt tay không thể tin sự thật trước mắt, U Lam Thủy Châu như đại thiên tai kia há có thể vì một câu của người nào đó mà trở nên nhu thuận chứ?

Biến hóa kế tiếp lại lần nữa khiến người mở rộng tầm mắt.

- Vâng.

Một thanh âm phiêu hốt tựa như u oán, nhu nhuyễn uyển chuyển, chấn động nhân tâm từ sâu trong U Lam Thủy Châu truyền đến.

Vâng

Thanh âm kia nghiễm nhiên lại đáp lời vừa rồi của Từ Huyền.

Thanh niên cụt tay và hắc khải nam tử trực tiếp im bặt.

Nhạc Phong trợn mắt há hốc mồm, cái cằm cũng sắp rơi cả xuống đất. Từ sư đệ vậy mà thật sự nhận thức sinh linh cường đại bên trong U Lam Thủy Châu kia sao?

Sau đó, chỉ thấy vòng xoáy thủy quanh quanh quẩn bốn phía U Lam Thủy Châu nhanh chóng thu liễm, trong khoảnh khắc thu nhỏ lại đến phạm vi vài dặm, khí thế vốn cuồng bạo ngập trời cũng không còn tồn tại nữa.

XÍU... UU! Vèo --

Rất nhanh một đạo vầng sáng thần bí Thủy Lam tím nhạt từ sâu trong U Lam Thủy Châu bắn về phía Từ Huyền.

Coi chừng!

Nhạc Phong vô ý thức đồng tử co rụt lại, làm ra động tác đề phòng.

Thế nhưng tốc độ của vầng sáng thần bí kia quá nhanh, trong chớp mắt đã rơi xuống trước mặt hai người.

Chi chi ~

Trong một mảnh điện quang thần bí trong suốt màu tím nhạt lập loè, hiện ra thân ảnh một thiếu nữ ưu nhã cao quý, hình dáng nàng dần rõ ràng: dung nhan tuyệt mỹ khuynh thành, da thịt băng tuyết hoàn mỹ, đôi mắt đẹp xanh thẳm như thủy tinh, thân thể xinh đẹp uyển chuyển mềm mại như không xương, tràn ngập đường cong chập chờn mỹ cảm, một mái tóc như thác nước thoáng bay phất phới trong biển cát.

Đột nhiên nhìn lại, thấy nàng giống như là một thủy tiên tử thánh khiết dưới vầng sáng thủy lam vậy.

Mà lấy định lực của Nhạc Phong trong nháy mắt cũng bị kinh diễm, mà hắc khải nam tử và thanh niên cụt tay thì, sững sờ, ngẩn người tại chỗ, giống như hóa đá vậy.

Giờ phút này, thiếu nữ cao quý khiến người hít thở không thông kia phiêu lập Từ Huyền trước mặt, hạ thấp người hành lễ:

- Chủ nhân, ngài rốt cuộc đã tới, nô tỳ chờ ở đây đã lâu.

- Ngươi coi như thông minh, biết rõ ở chỗ này chờ ta.

Trên mặt Từ Huyền cuối cùng cũng lộ ra một tia cười ấm ápi. Trước khi đi vào Cửu thành Thần Hoang, hắn cơ bản gom góp tài luyện chế khiến Phương Thiên Họa Kích tăng lên tới cấp bậc Tứ phẩm Bảo Khí, nhưng chỉ có điều lại mất đi trợ lực Tuyết Vi này.

Ngày nay, khi trở về Tam Dương Cảnh, trong quá trình đi ngang qua Bát Hoang Sa Mạc vậy mà lại bắt được liên lạc với Tuyết Vi, không thể nói là không kinh hỉ được.

Có thể lường trước, có sự tương trợ của Yêu Ngư công chúa, cùng với Di Lạc Côi Bảo, lần này trở về Hoàng Long thành, chuyện báo thù có lẽ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

- Chủ nhân? Nữ tử thần bí này vậy mà lại xưng Từ sư đệ là chủ nhân?

Nghe được hai người nói chuyện, Nhạc Phong thần sắc ngốc trệ, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Chủ nhân!

Nữ tử hoàn mỹ như thần này, thiếu nữ cao quý nắm giữ uy năng kinh thiên cũng chỉ là nữ bộ của Từ Huyền thôi?

Hắc khải nam tử và thanh niên cụt tay ở bên dưới, kinh hãi và rung động trong mắt đạt tới mức tột đỉnh.

Bá!

Rất nhanh, một tầng gợn nước thần bí mỹ lệ từ trên người Tuyết Vi sáng lên, trong nháy mắt đã bao phủ chủ tớ hai người Từ Huyền.

Người ở bên ngoài chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh bên trong, lại không nghe thấy thanh âm, cũng không thấy rõ động tác.

Trong gợn nước rung động, Từ Huyền lẳng lặng nghe Tuyết Vi nói về mọi chuyện xảy ra.

-... Lúc chủ nhân Thiên Hạt Ma Kiếm đương thời chặn đường, lại có đám Thánh Cô áo đen nhìn xem uy hiếp, chúng cường địch ở chung quanh, càng quan trọng hơn là ngay cả chủ nhân cũng mặc kệ Tuyết Vi. Nô tài vạn bất đắc dĩ, vì bảo trụ chí bảo của Yêu Ngư Cổ Tộc chỉ có thể không để ý đến một cái giá lớn, mượn nhờ lực lượng của Nhân Ngư Chi Lệ thi triển Yêu Ngư cấm thuật, Di Thiên Hải Khiếu để hóa giải tràng nguy cơ này.

Tuyết Vi nói đến đây, đôi mắt sáng hiện hồng, thần tình u oán, hình như có chút ít ủy khuất. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nội tâm Từ Huyền hơi chút không đành lòng, ban đầu khi gặp nhau thì hắn cùng với Tuyết Vi tuy có danh nghĩ chủ tớ, nhưng phần lớn là lợi dụng lẫn nhau. Sau khi tiến vào Yêu Ngư cổ thành, Tuyết Vi cũng toàn lực hiệp trợ hắn, chỉ là che giấu bí mật Nhân Ngư Chi Lệ không phải nữ tử thì không thể nắm giữ, không phải Yêu Ngư thì khó có thể khống chế thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.