Trong mắt Kiều trưởng lão lộ ra vẻ lo lắng, trong lòng than thở:
- Từ Huyền a Từ Huyền, ngươi có thực lực mạnh như vậy, nếu như khiêu chiến là Mông Thủy, thậm chí là Hoàng Phủ Lâm, đều có nắm chặt cực lớn. Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác khiêu chiến Tuyền Chu tốc độ phân thân siêu phàm nhập thánh.
Từ Huyền biểu hiện ra thực lực khiến toàn trường Tu Giả giật mình, thậm chí khiến tam đại bán bộ Kim Đan động dung.
Nhưng tiếc rằng, tốc độ không phải sở trường của hắn, mà đối thủ của hắn hết lần này tới lần khác lại là cực kỳ am hiểu tốc độ tốc độ thân pháp. Chính là không cùng ngươi liều mạng.
Từ Huyền một bên chiến đấu, lại vừa quan tâm tình huống bên ngoài.
Đến một khắc đó, một nén nhang đã cháy hết chín phần.
Một nén nhang chỉ còn lại có một phần mười cuối cùng!
Ở trên hư không phiêu nhiên huyễn động, Tuyền Chu hành tung quỷ dị, phiêu nhiên như tiên.
Mỗi lần Từ Huyền tiếp cận, hắn đều có thể dễ dàng thoát khỏi.
- Còn lại có chút thời gian cuối cùng, ta cũng không thể một chuyến tay không đến Trung Bộ Thánh Địa được.
Từ Huyền sắc mặt nghiêm nghị, hít sâu một hơi, chậm rãi thôi động lực lượng huyết mạch.
Một khắc đó, hắn lại tiếp cận Tuyền Chu.
Đằng sưu!
Từ Huyền toàn lực vận chuyển lực lượng huyết mạch, hồn thể kim xán thấu hồng, mang theo một cổ thứ khiếu sắc bén, lấy tốc độ kinh người đánh về phía Tuyền Chu.
Hắn đem toàn bộ lực lượng huyết mạch, dùng cho tăng phúc tốc độ, trong khoảng thời gian ngắn sản sinh lực bạo phát gấp đôi.
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m- Thật nhanh!
Tuyền Chu tâm thần khẽ run lên.
Từ Huyền ngắn ngủi sản sinh tốc độ bạo phát, đã vượt lên trước hắn.
- Ha hả.
Tuyền Chu khẽ cười một tiếng, quanh thân thanh sắc quang huy nhộn nhạo, tốc độ bạo tăng. Đặc biệt trên thân pháp, càng thêm xuất thần nhập hóa.
Dưới loại tình huống này, Từ Huyền cho dù tiếp cận được, cũng khó chính diện kích trúng hắn, không có gì uy hiếp.
Trừ tốc độ ra, hắn còn có thân pháp xuất quỷ nhập thần.
Nhưng vào lúc này.
- Xuống cho ta!
Một tiếng quát lớn lôi đình, vang vọng cả Kiền Khôn Thai.
Ầm!
Một cổ trọng lực bàng bạc như núi, từ trên trời giáng xuống.
Tuyền Chu ở giữa không trung thân ảnh phiêu dật, mạnh mẽ nhoáng lên, lăn lộn mấy vòng rồi té ngã, hầu như ngã quỵ xuống.
Trong hư không, một cổ trọng áp đáng sợ, tác dụng ở đỉnh đầu hắn.
- Cái gì!
Trong đôi mắt Tuyền Chu lộ ra vẻ kinh hãi, khí huyết bốc lên, thân hình như hãm vùng lầy.
Cổ trọng lực kia tựa như núi lớn áp lên đỉnh đầu, làm hắn khó thở.
- Đây là Trọng Lực Thần Thông đại địa thổ linh rất khó tu luyện.
Một vị quyền lực trưởng lão ở phía xa quan chiến, kinh hô một tiếng, trên người hắn quanh quẩn một tầng đạm hoàng hư quang, hiển nhiên là tu luyện Thổ hệ công pháp.
Tam đại bán bộ Kim Đan phía trước Kiền Khôn Thai cũng nhất tề biến sắc.
Thái!
Từ Huyền trên khí lực kim cương, nổi lên một tầng oánh quang xán lạn vàng óng, chậm rãi giơ lên một tay, phách về phía Tuyền Chu.
Tuyền Chu chỉ cảm thấy trọng lực phô thiên cái địa kia, phảng phất như toàn bộ ngưng tụ trong lòng bàn tay Từ Huyền.
Oánh hoàng kim chúc đại thủ kia ở trong phạm vi tầm nhìn mở rộng ra tựa như biến lớn vài lần.
Tuyền Chu cảm giác chính mình đối mặt phảng phất như là một đại thủ che trời, đem chính mình tập trung bao phủ, thân hình có vẻ nhỏ bé, trong lúc động đậy đều phải hao tốn khí lực cực lớn.
Luận hắn tốc độ có nhanh, Trọng Lực Thần Thông của Từ Huyền đã khiến đối thủ như người bị đại sơn trăm vạn cân làm sao có thể nhanh được nữa?
Lúc này tốc độ di động của Tuyền Chu cho dù so với Ngưng Đan cường giả cũng không nhanh hơn được.
Muốn tránh cũng không được!
Hô ba ầm...
Một chưởng hoàng quang xán lạn, phảng phất như một tòa ngũ chỉ đại sơn, hung hăng phách đến trước người.
Tuyền Chu liều mạng vận chuyển pháp lực, bên ngoài thân hiện lên một kiện tứ sắc quang diễm vũ y, hùng dũng khí diễm, xoay quanh thành long xà, hướng phía Từ Huyền đánh tới.
Nhưng quang diễm long xà này vừa mới lao ra, đã bị một cổ lực lượng trầm trọng bàng bạc đánh nát.
Oa!
Thân thể Tuyền Chu rung mạnh, phun ra một búng máu, thân hình bay ngược ra ngoài.
Hoa!
Phụ cận Kiền Khôn Thai đông đảo Tu Giả quan chiến kinh hô chấn động.
Thế cục nghịch chuyển thực sự quá nhanh.
Một chưởng, chỉ một chưởng, Tuyền Chu một trong Thất Hiền Các tam đại kỳ tài bị đánh bay thổ huyết.
- Không đúng! Trong một chưởng này tựa hồ dung nhập huyền ảo càng cao.
Thất Hiền tông chủ thần sắc động dung, kinh dị với Từ Huyền vừa rồi xuất chưởng cổ uy năng đại thế kia.
Hắn tự nhiên không biết, Từ Huyền vừa rồi một chưởng kia không chỉ là lực lượng cao tầng trong Thổ Chi Tỳ, cảnh giới sản sinh uy lực càng dung nhập giới ngoại bí thuật Di Thiên Thủ áo nghĩa, đó là Vô Thượng thần thông mà bất hủ Kim Đan cũng khó có thể tham ngộ được.
Những năm gần đây, Từ Huyền trừ trọng điểm tu luyện Mộng Hồi nghịch mệnh bí thuật, còn thường xuyên tìm hiểu giới ngoại bí thuật, bằng không cảnh giới cũng không có khả năng vượt lên trước tu vi.
- Điều đó không có khả năng!
Hồng bào chấp pháp trưởng lão, một trong tam đại bán bộ Kim Đan nổi giận gầm lên một tiếng.
Cho dù Từ Huyền thực lực có mạnh đi nữa, sao có khả năng một chưởng kích thương Tuyền Chu dùng Bảo Khí toàn lực phòng ngự, huống hồ tu vi người sau còn chiếm ưu thế.
- Một chưởng này thần thông huyền ảo, chí ít sánh ngang Nguyên Đan đỉnh phong...
Tuyền Chu cố nén một cổ đau nhức, vận chuyển pháp lực, hóa giải dư uy một chưởng kia.
Nhưng mà còn không đợi hắn khôi phục lại, Từ Huyền lại phát động công kích.
Ba phanh băng oanh...
Liên tục mấy vòng giao phong, Tuyền Chu hoàn toàn bị áp chế, sắc mặt tái nhợt, thương càng thêm nặng.
Sau đó công kích, Từ Huyền không có lại dung nhập Di Thiên Thủ áo nghĩa, thế nhưng lấy Thổ Chi Tỳ trầm trọng áp bách và Hỏa Chi Tâm viêm liệt bạo phát, cũng là nhiều lần Tuyền Chu.
Chỉ là công phu vài lần hô hấp, Tuyền Chu đã bị thương nặng.
Trái lại Từ Huyền, càng đánh càng hăng, ổn áp một bậc.
- Quá tốt, Từ Huyền này ẩn dấu thật là đủ thâm sâu!
Kiều trưởng lão vẻ mặt hồng hào, cực kỳ vui sướng.
Đột nhiên.
Bảnh phanh...
Một tiếng nổ trầm hậu truyền đến, thân thể Tuyền Chu như diều đứt dây, từ giữa không trung xẹt qua, hung hăng đập lên mặt đất.
Từ Huyền như ảnh tùy hình, thiểm điện áp bách.
Lúc này, Tuyền Chu nội ngoại bị thương nặng. Thân thể xương cốt hầu như tan vỡ, vô lực nằm trên mặt đất, khóe miệng nổi lên một tia khổ sáp.
Ông!
Từ Huyền cũng không có công kích, lại thôi động Thổ Chi Tỳ, thậm chí dung nhập Phương Ấn Sơn huyền ảo lực lượng.
Thoáng chốc, cổ trọng lực kia, lại kéo nên không chỉ phân nửa.
Oa!
Tuyền Chu lần thứ hai phun ra một búng máu, trước mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê đi.
- Ngươi thua rồi.
Từ Huyền bình tĩnh không ngạc nhiên nói.
Một sát na này, trên tràng tĩnh mịch vô thanh.
- Thật không nghĩ tới, Từ Huyền dĩ nhiên thắng!
Hoàng sư huynh trong lòng hò hét, hưng phấn đến mức tận cùng.
Nguyên bản không bị hắn xem trọng Từ Huyền, lần lượt làm hắn kinh hỉ ngoài ý muốn. Cuối cùng dĩ nhiên chiến thắng Tuyền Chu.
- Tuyền sư huynh...
Kiều Tiểu Hà vẻ mặt lo lắng, lúc này ánh mắt nhìn phía thanh niên cao ngất sừng sững trên tràng kia, thần sắc thoáng lộ vẻ phức tạp.