Tiên Hà Phong Bạo

Chương 792: Ngươi thua (2)



- Cho dù tái chiến một trăm lần, ngươi cũng không phải đối thủ của ta.

Tư Đồ Vũ lắc đầu.

Lâm Ngư Nhi cùng một chỗ đến đây cười nhạo nói:

- Ngươi không đủ sức đâu, để cho Từ Huyền đến đây đi.

Nàng lại cười hì hì nhìn Từ Huyền.

Tư Đồ Vũ không khỏi nhìn nhiều Từ Huyền một lần, trong lòng buồn bực một cái tiểu tử Nguyên Đan trung kỳ, thực lực chẳng lẽ còn mạnh hơn cả Mông Thủy.

Từ Huyền bất động thanh sắc, không nói một lời.

Quả nhiên.

Mông Thủy tức giận quát lớn:

- Có bản lĩnh lại thắng ta một lần. Nếu như ngay cả ta đều đánh không thắng, ngươi không có tư cách khiêu chiến hắn.

- Được!

Tư Đồ Vũ gật đầu, lại càng có hứng thú nhìn Từ Huyền một lần nữa.

Hai người rất nhanh tiến vào Thiên Vũ đài, xa xa tương đối.

Mông Thủy phiêu phù ở trên không một con sông, vẻ mặt đề phòng, như lâm đại địch.

Ông!

Hồn thể của hắn dung nhập một tràng sâu ám thủy quang, thân thể lộ ra chập chờn bất định rung động từng cơn.

Loại trạng thái này của Mông Thủy ở bên trong đồng giai cơ hồ đứng ở thế bất bại.

- Ha ha. Sẽ vô dụng thôi!

Tư Đồ Vũ khẽ cười một tiếng, ở trong hai cái đồng tử ngưng phát hiện một cái tử sắc quang điểm, chợt như ném đá vào nước phát ra một vòng ba quang tím nhạt trong suốt vô hình.

- Mơ tưởng!!!

Mông Thủy quát lên một tiếng lớn, ánh sáng màu lam thâm thúy trong hồn thể tăng vọt.

Nhưng mà ngay tại tiếp theo.

Thân thể của hắn cứng đờ, như bị sét đánh, không ngừng run rẩy. Bộ mặt trở nên dữ tợn.

- Ah!!!

Mông Thủy ôm đầu trên mặt đất lăn qua lăn lại, thủy quang sâu ám bên ngoài thân đã biến mất.

- Không biết tự lượng sức mình.

Trong đồng tử màu tím nhạt của Tư Đồ Vũ nổi lên một vòng ánh sáng lạnh, vẻ mặt khinh thường.

Chỉ một chiêu để cho Mông Thủy lâm vào trạng thái sinh tử không bằng.

Bành!

Tư Đồ Vũ phi thân đi qua, một cước đá bay Mông Thủy.

Mông Thủy không có bí thuật bảo hộ."Oa " một tiếng, lập tức thổ huyết bị thương.

- Mông Thủy thật sự ngay cả một chút phản kháng lực đều không có.

Từ Huyền trong lòng rung động một cách khó hiểu.

- Ta lại thua rồi...

Chờ thời điểm Mông Thủy mở to mắt thì phát hiện thân thể mình bị thương, tâm thần bị thương, lại bị đá bay ra khỏi Thiên Vũ đài.

- Ha ha ha... Tiểu tử này vẫn như thế, một chiêu thì thất bại rồi.

- Ngươi cũng không nên bi quan, Tư Đồ Vũ là thân truyền đệ tử của chấp pháp trưởng lão Tam Động Thiên, ngoại trừ Hoa Huyền ra thì vẫn chưa có người nào, có thể đối kháng với hắn qua một chiêu.

- Một người Tư Đồ Vũ có thể dẫm nát toàn bộ thiên tài của ngoại giới.

Thiên tài Thánh Cảnh đang xem cuộc chiến một hồi châm chọc khiêu khích.

Mông Thủy nghiến răng nghiến lợi mà nói:

- Ta lại thua rồi, tên kia đến cùng có cái bí thuật gì khiến lực lượng huyết mạch đặc thù của ta cũng căn bản không cách nào chống cự bí thuật đó của hắn.

Đúng lúc này.

- Từ Huyền, đến phiên ngươi nha.

Thanh âm cười hì hì của Lâm Ngư Nhi truyền đến.

- Đúng, tiểu tử kia chính là xếp hàng thứ nhất ở bên trong Tam đại thiên tài ngoại giới đó.

- Phi! Mới Nguyên Đan trung kỳ tu vi, có cái gì lo lắng?

Ánh mắt của mọi người, lại từ trên người Mông Thủy hướng Từ Huyền càng thêm khinh thường.

- Từ Huyền, thực lực của ngươi so với ta mạnh hơn, cũng không thể ném đi mặt mũi của thiên tài, giúp ta giáo huấn hắn một chút đi.

Mông Thủy mặt mũi tràn đầy phẫn hận mà nói.

Trong lòng của hắn thầm nghĩ: Tư Đồ Vũ thật lợi hại, am hiểu tinh thần ảo thuật, tu vi Từ Huyền lại thấp, khẳng định cũng sẽ thua.

Mông Thủy hắn coi như thua, trên mặt không ánh sáng, cũng phải kéo một cái đệm lưng đấy, như vậy cũng dễ chịu hơn một chút.

Từ Huyền lập tức có chút im lặng.

- Lâm sư muội, không cần so nữa, ta nghe nói lần này Thánh Cảnh khảo hạch xếp hàng thứ nhất chính là thể tu. Ta đây nhất mạch công pháp sâu sắc khắc chế thể tu, huống chi hắn tu vi lại thấp như vậy...

Tư Đồ Vũ lắc đầu.

- Nhưng mà ta nghe gia gia nói, hắn rất lợi hại đó.

Lâm Ngư Nhi có chút không cam lòng.

Từ Huyền nghĩ thầm, vừa vặn, ta cũng không muốn đánh.

- Đi thôi!

Hắn mặt không biểu tình, muốn đỡ Mông Thủy bước đi.

- Từ Huyền, thật hổ danh ngươi là đệ nhất danh thiên tài ngoại giới, mà ngay cả dũng khí chiến một trận đều không có.

Mông Thủy cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo một tia thất vọng cùng xem thường.

- Tiểu tử, đứng lại.

Tư Đồ Vũ đột nhiên lên tiếng:

- Nếu Lâm sư muội ta đã có hứng thú, ta liền chơi với ngươi một chút. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Tiểu tử, đứng lại.

Tư Đồ Vũ đột nhiên lên tiếng:

- Nếu Lâm sư muội ta đã có hứng thú, ta liền chơi với ngươi một chút.

Nghe được Nghe được thanh âm cao cao tại thượng như vậy, thân hình của Từ Huyền cứng lại, hắn nhíu mày.

- Ha ha ha! Tiểu tử này sợ đái ra quần rồi.

- Nếu là hắn có thể kiên trì một chiêu, mặt trời nhất định là mọc từ hướng tây a...

Bên trong Thánh Cảnh rất nhiều thiên tài gào thét chế nhạo.

Từ Huyền không muốn đánh, nhưng thiên tài mới xuất hiện ở bên trong Thánh Cảnh sẽ không dễ dàng bỏ qua.

- Từ Huyền, ngươi lại không ra tay, vậy thì thật làm cho những tên này ở bên trong Thánh Cảnh này xem thường rồi...

Mông Thủy bên cạnh trong lòng thì mừng thầm.

- Được.

Từ Huyền chậm rãi quay người, nhìn thẳng Tư Đồ Vũ, mặt không biểu tình:

- Từ mỗ không có nửa điểm hứng thú, tốc chiến tốc thắng đi.

Lời vừa nói ra, ở đây chúng thiên tài khẽ giật mình, chợt một chút nổ tung như bom B52:

- Tiểu tử này thật cuồng vọng!

- Tư Đồ Vũ, hảo hảo giáo huấn người này một phen.

- Không cần Tư Đồ Vũ xuất thủ, ta đi lên có thể chà đạp hắn.

Ánh mắt của Tư Đồ Vũ cũng ngưng tụ, chợt khóe miệng hiển hiện một tia trào phúng.

- Hãy bớt sàm ngôn đi.

Đồng tử của Từ Huyền trở nên lạnh lẽo, nhìn quét qua một đám thiên tài mới xuất hiện bên trong Thánh Cảnh.

Một đám thiên tài, thân hình bỗng dưng cứng đờ, khí huyết tâm thần trong cơ thể không bị khống chế trở nên run rẩy.

Ông!

Chỉ thấy toàn bộ thân hình Từ Huyền hóa thành một Kim Thân với kim quang sáng lạn, quang vân kim sắc xuất hiện, ở bên trong ở bên trong khí lực dâng lên một cỗ khí tức Hoang Cổ nguyên thủy dã man như bá chủ Viễn Cổ.

Xa xa nhìn lại như một tòa Kim Cương tượng thần, thần uy cường hoành bá đạo làm cho người không dám nhìn thẳng.

- Tiểu tử này chính là Nguyên Đan trung kỳ tu vi, làm sao có thể cho chúng ta áp lực lớn như thế?

Bên trong Thánh Cảnh rất nhiều thiên tài kinh hãi lạnh mình, dưới áp lực cảm thấy vô cùng bất an.

Cần biết, thiên tài có thể đi vào Phiêu Miểu Viên, tu vi ít nhất đều có Nguyên Đan hậu kỳ, tuổi tác nhỏ hơn một trăm tuổi.

Trên trận lập tức an tĩnh lại.

Thân hình của Từ Huyền nhoáng một cái, hóa thành một đạo quang ảnh xích kim tiến vào bên trong Thiên Vũ đài.

Đồng thời bóng trắng lóe lên, Tư Đồ Vũ một thân bạch y bộ dáng thư sinh bước vào Thiên Vũ đài.

Hai đại thiên tài, xa xa giằng co.

Cảm nhận được khí tức cường đại của Từ Huyền, đám thiên tài bên ngoài Thiên Vũ đài trong mắt đều tràn ngập chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.