Thẩm Lương không ngạc nhiên. Trong truyện hào môn tổng tài, cha mẹ của phản diện mỹ cường thường mất sớm, bất quá người bình thường khi nhắc đến cha mẹ quá cố ít nhiều sẽ có chút thương cảm. Thiệu Khâm Hàn cười quỷ dị như này là sao đây?
Thẩm Lương nhạy bén ngửi được mùi cẩu huyết. Hai mắt hắn sát lấp lánh, tới gần Thiệu Khâm Hàn: "Chết như thế nào?"
Chi tiết này không phải do hắn viết, hẳn là thế giới tự bổ sung.
Thiệu Khâm Hàn: "......"
Hỏi như vậy, nếu người ngồi đây không phải Thiệu Khâm Hàn mà là người khác, Thẩm Lương đã bị đánh đến mức cha mẹ nhận không ra.
Thiệu Khâm Hàn nhướng mày: "Cậu muốn biết?"
Thẩm Lương gật lia lịa như gà con mổ thóc, hắn muốn biết lắm luôn đó.
Thiệu Khâm Hàn cho rằng vậy là có thể lừa dối Thẩm Lương cho qua chuyện, nhưng anh đã xem nhẹ sự hiếu học của một tên fan cuồng cẩu huyết đối với loại chuyện này. Buổi tối, khi Thiệu Khâm Hàn đang cầm quần áo chuẩn bị bước vào nhà tắm, Thẩm Lương cũng nghênh ngang vào theo sau.
Thiệu Khâm Hàn dừng bước: "Cậu đang làm gì vậy?"
Sự hoảng loạn vô thố ngày hôm qua khiến anh có chút kháng cự với việc đối phương giúp anh tắm rửa.
Thẩm Lương nói một cách đương nhiên: "Giúp anh tắm rửa đó."
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy định cự tuyệt, kết quả Thẩm Lương te te tiến vào, xoay người đóng cửa phòng tắm, không gian ngay lập tức có vẻ chật chội.
Thiệu Khâm Hàn theo bản năng lui về sau: "Cậu đi ra đi."
Thẩm Lương nghĩ thầm tôi đây là vì anh đó, miệng vết thường còn chưa kết vảy, bị nước bắn vào đừng có bắt tôi chăm. Hắn buồn chán nhéo nhéo vành tai: "Anh xấu hổ cái gì, nơi nên xem và nơi không nên xem tôi đều thấy cả rồi."
Một người toàn thân trần tụi cùng một người mặc quần áo, nghĩ theo hướng nào cũng thấy người thứ hai là người được lợi.
Tâm lý của Thiệu Khâm Hàn trở nên mất cân bằng, rất rất mất cần bằng. Anh thấy Thẩm Lương ăn mặc một thân chỉnh tề, đầu óc nóng lên, nói to một câu: "Vậy cậu cũng cởi quần áo ra đi!"
Vừa dứt lời anh liền hối hận, hận không thể cắn đứt lưỡi của mình cho rồi.
Kết quả, Thẩm Lương nghe vậy sửng sốt, trực tiếp đáp ứng: "Được thôi."
Nói xong hắn cởi áo trên cái vèo, động tác cực kỳ dứt khoát.
Tiếng nước vang lên, nước ấm xối xuống đỉnh đầu, sương mù nháy mắt tràn ngập. Tấm gương mông lung phản chiếu thân hình của hai người, so với ngày hôm qua dường như giữa họ đã mất đi thêm một tầng trở ngại.
Thiệu Khâm Hàn đặt tay lên vai Thẩm Lương như cũ, da thịt liên kề, đôi mắt anh bị hơi nước xốc đến đỏ lên. Anh cảm thấy mình như bị thiếu oxy, nếu không sao tim thì đập nhanh mà đầu óc lại choáng váng thế này?
Một tay của Thẩm Lương ôm lấy eo của Thiệu Khâm Hàn, tay còn lại từng chút từng chút gội tóc cho anh, đến khi xà bông tạo đủ bọt rồi liền dùng nước rửa trôi sạch sẽ.
Thẩm Lương tới gần lỗ tai anh: "Nè......"
Vì tránh nước, Thiệu Khâm Hàn vùi mặt vào cần cổ của Thẩm Lương. Anh nghe hắn hỏi cũng không ngẩng đầu lên: "Sao?"
Thẩm Lương: "Cha mẹ anh chết như thế nào?"
Thiệu Khâm Hàn: "......"
Thiệu Khâm Hàn không nói chuyện, mặt vô biểu tình nhéo hắn một cái. Thẩm Lương đau đến độ mặt mày biến dạng: "Tay anh không phải đang bị đau hả?! Anh có đang giả vờ không đấy?!"
Đm, làm gì có ai bị thủy tinh cắt trúng tay mà sức lực còn lớn như vậy?!
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy như bị chọc cho ngứa răng, nói một cách lạnh lùng: "Tôi không có giả vờ!"
Anh nói: "Đau chứ sao không."
Thẩm Lương cất cao giọng: "Sao tôi thấy không giống lắm nhỉ?"
Thiệu Khâm Hàn trừng mắt, thanh âm lạnh như băng, giống như đứa nhỏ trong nhà trẻ cãi nhau, nói tới nói lui có một câu: "Tôi nói đau thì là đau!"
Náo loạn trong phòng tắm kết thúc trong bực bội. Thẩm Lương không chỉ không hóng được chuyện cẩu huyết mà còn bị nhéo ê hết cả người, điển hình của ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Hắn nhanh chóng mặc quần áo, rầu rĩ không vui muốn đi ra ngoài, kết quả bị Thiệu Khâm Hàn ngăn cản.
Thẩm Lương hồ nghi giương mắt: "Sao?"
Thiệu Khâm Hàn nhấp môi, biệt biệt nữu nữu: "Cậu... Sao cậu không bế tôi ra ngoài?"
Thẩm Lương: "Chân anh cũng bị thương à? Không bế."
Thiệu Khâm Hàn nhíu mày, không thể lý giải: "Hôm qua cậu bế, sao hôm nay lại không bế?"
Thẩm Lương nhướng mày: "Thì hôm qua tâm tình của tôi tốt. Hiện tại tâm tình không tốt, không muốn bế."
Hắn nói xong lại muốn ra ngoài, kết quả Thiệu Khâm Hàn nắm chặt lấy góc áo hắn không buông, rất có tư thế muốn cùng hắn liều mạng.
Thẩm Lương cười cười, xoay người ép anh vào góc tường, nhìn chằm chằm anh một lát, lời nói đầy ẩn ý: "Thiệu Khâm Hàn, có phải đầu anh bị thiếu sợi dây thần kinh nào hay không? Sao phải ngoan cố như vậy?"
Kêu anh đừng thích Thẩm Viêm, anh nhất định phải thích.
Kêu anh buông tay, anh nhất định không buông tay.
Tựa như mảnh thủy tinh trên miệng vết thương. Ai cũng biết đó là thủy tinh, anh nhất định coi nó là kim cương, càng nắm càng chặt, càng nắm càng đau.
Thiệu Khâm Hàn không hiểu ý của hắn. Anh nhấp môi nhìn hắn, ẩn ẩn lộ ra vài phần cố chấp, tay vẫn nắm chặt lấy góc áo của Thẩm Lương.
"......"
Ba giây sau, Thẩm Lương thỏa hiệp.
Hắn cúi người bế ngang Thiệu Khâm Hàn lên, sau đó mang anh ra khỏi phòng tắm. Hắn lơ đang rũ mắt, thấy tay anh quàng chặt lấy cổ mình, cười như không cười: "Nè, anh làm vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm là anh thích tôi đó."
Thiệu Khâm Hàn liếc hắn: "Ai nói với cậu là tôi thích cậu?"
Lúc nói những lời đó, giọng của Thiệu Khâm Hàn cao lên một tông, không biết đang nói cho chính mình nghe hay nói cho Thẩm Lương nghe: "Người tôi thích là Thẩm Viêm. Cậu có thể so với cậu ấy sao?"
"Ầm ——"
Thẩm Lương trực tiếp ném anh lên giường. Mẹ nó, loại người như Thiệu Khâm Hàn nên bị ném vào hồ để cho rùa ăn mới phải!
Thiệu Khâm Hàn bị ném đến hai mắt nổ đầy đom đóm, tức muốn hộc máu: "Thẩm Lương!"
Thẩm Lương đem một đống chăn nệm ném lên đầu anh, thuận tiện tắt đèn: "Ngủ ngủ, ai nói làm chó."
Thiệu Khâm Hàn hít sâu một hơi rồi mới từ từ thở ra, không tiếng động nắm chặt tay: "......"
Thứ bảy rồi cũng tới. Thẩm Lương nói với Thẩm Viêm rằng mình bị kẹt xe nên sẽ đến trễ một xíu, sau đó chuẩn bị thực hiện kế hoạch.
Người thông minh thường học hỏi từ chính thất bại của mình. Thẩm Lương nghiêm túc ngồi tổng kết vì sao lần trước hắn lại thất bại, cuối cùng kết luận được hai điều:
Điều thứ nhất tạm thời gác lại, việc quan trọng trước mắt là thay đổi phong cách của Thiệu Khâm Hàn. Thẩm Lương đứng trước tủ quần áo của anh chọn nửa ngày, kết quả phát hiện quần áo chỉ có ba màu đen, trắng, xám, muốn tìm cái gì bắt mắt chút cũng không có.
Thẩm Lương sờ sờ cằm, nhìn về phía Thiệu Khâm Hàn: "Anh không có loại quần áo nào khác sao?"
Thiệu Khâm Hàn đang ngồi làm việc ở bàn trà bên cạnh, nghe vậy dời mắt khỏi màn hình máy tính: "Cậu lại muốn làm gì?"
Anh mỗi lần đều đoán không ra Thẩm Lương rốt cuộc muốn làm gì.
Thẩm Lương cũng không có ý gì, chỉ muốn Thiệu Khâm Hàn ăn mặc bình dị gần gũi một tí, dịu dàng một tí. Không đổi được tính cách thì chỉ có thể đổi phong cách ăn mặc bên ngoài: "Không có gì, đi ra ngoài chơi chẳng phải nên ăn mặc đẹp chút?"
Ngữ khí của Thiệu Khâm Hàn âm trầm: "Ý cậu là tôi rất xấu?"
Thẩm Lương không thể nói dối lương tâm, đối với giá trị nhan sắc của Thiệu Khâm Hàn vẫn luôn tâm phục khẩu phục: "Không không không, anh đẹp trai nhất."
Hắn nói xong, qua phòng bên cạnh lấy hai món quần áo màu nhạt hưu nhàn của mình, rồi đưa cho Thiệu Khâm Hàn: "Thay đi."
Thiệu Khâm Hàn có thói ở sạch, không có thói quen mặc đồ của người khác, tây trang đều là đồ thủ công được đặt may. Anh nhíu nhíu mày: "Không thay."
Thẩm Lương tới gần anh: "Đây là quần áo mới, tôi mặc mới có một lần. Hơn nữa, đây là tiệc tùng của người trẻ tuổi, anh không định mặc đồ tây tới đấy chứ? Anh muốn bàn chuyện làm ăn ở đó sao?"
Nói cứ như anh đã sắp bảy, tám mươi tuổi rồi. Này không phải khả năng cầu sinh của Thẩm Lương quá thấp mà là hắn hoàn toàn không muốn sống nữa!
Nhưng không biết có phải Thiệu Khâm Hàn bị lời của hắn dao động hay không, mặt anh đen xì, không nói một lời cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh.
Địa điểm tụ hội là ở phòng riêng của quán Mỗ Gia. Nói là họp lớp, thật ra cũng là một buổi kết thân nho nhỏ, có nam có nữ, có chừng mười mấy người.
Thẩm Viêm là sinh viên nghèo, trừ học giỏi ra thì ở trường cậu cũng không làm gì khiến người ta ấn tượng, cũng ít nổi bật hơn bạn bè trang lứa, lúc này lẳng lặng ngồi ở góc tựa như không khí.
Lớp trưởng Lạc – người tổ chức buổi gặp mặt hôm nay – không biết nhớ tới chuyện gì, nhìn cậu: "Thẩm Viêm, không phải cậu nói em trai cậu muốn tới sao? Sao cậu ấy còn chưa tới?"
Thẩm Viêm nghe vậy theo bản năng ngẩng đầu: "À, em ấy nói là đang bị kẹt xe, chắc là sắp tới rồi."
Tới sớm chẳng bằng tới đúng lúc. Cậu vừa dứt lời, cửa phòng bị kéo ra, hai người đàn ông bước vào.
Dung mạo của Thẩm Lương và Thẩm Viêm tương tự nhau, nhưng hắn so với cậu thì đường hoàng bắt mắt hơn một chút, lúc cười rộ lên dễ làm người khác mặt đỏ tim đập. Mọi người nhìn qua đoán được ngay hắn là em trai của Thẩm Viêm, chỉ là chưa gặp qua người đàn ông có khí chất lạnh như băng đi đằng sau bao giờ.
"Ngại quá, em tới trễ rồi. Vừa hay bạn em cũng ở đây, anh chị có phiền không nếu em kêu thêm một ghế?".
Thẩm Lương giỏi xã giao, thân thân thiết thiết tủm tỉm cười khiến người trong phòng không đành lòng từ chối. Vốn hôm nay là một buổi gặp mặt, thêm một người thiếu một người cũng không khác gì.
Lạc Minh lập tức kêu người phục vụ kê thêm hai chiếc ghế ở bên trái Thẩm Viêm.
Thẩm Lương thấy thế, kéo Thiệu Khâm Hàn lại đây, để anh ngồi cạnh Thẩm Viêm, mình thì ngồi ở ngoài rìa. Hành động này làm cả Thẩm Viêm lẫn Thiệu Khâm Hàn ít nhiều không thích ứng được.
Ngữ khí của Thẩm Viêm kinh ngạc, đồng thời có chút khẩn trương: "A Lương, sao Thiệu tiên sinh cũng tới đây?"
Thẩm Lương trợn mắt nói dối: "A, Thiệu tiên sinh lái xe đưa em tới. Em thấy để anh về một mình thì kỳ quá nên dẫn ảnh lên đây luôn."
Thẩm Viêm dừng một chút, không nói tiếp, theo bản năng nhìn thoáng qua hướng bàn đối diện ——
Ngồi ở đó là Tô Thanh Nghiên. Anh là con nhà giàu, mọi người vây quanh anh như sao vây lấy mặt trăng, so với Thẩm Viêm khác biệt một trời một vực.
Vì thế, Thẩm Lương phát hiện vai chính tiểu bạch hoa nhà mình hình như đang vừa tự ti vừa cô đơn. Hắn hướng tầm mắt về phía Thiệu Khâm Hàn, kết quả phát hiện anh đang nhìn chằm chằm Tô Thanh Nghiên, mí mắt nhảy nhảy.
Thẩm Lương bất động thanh sắc điều chỉnh dáng ngồi, hạ giọng hỏi Thiệu Khâm Hàn: "Nè, đừng nói anh nhìn trúng Tô Thanh Nghiên đấy nhé?"
Kỳ thật coi trọng Tô Thanh Nghiên cũng không tệ, dù sao anh ta cũng cường hơn Thẩm Viêm. Khi viết quyển sách này, lúc đắp nặn nhân vật "Thẩm Viêm" chính hắn cũng chửi cậu dữ lắm. Trong đời thật hắn sẽ không thích loại người như cậu.
Chân mày Thiệu Khâm Hàn nhíu chặt: "Sao kia?"
Anh nào biết trong đầu Thẩm Lương làm gì có não đâu, chỉ có đen đen đo đỏ màu máu chó.
Thẩm Lương cũng cảm thấy hình như mình đoán hơi xa, tức khắc bỏ qua không nhắc tới nữa: "Anh nhìn chằm chằm Tô Thanh Nghiên làm gì?"
Thiệu Khâm Hàn cười lạnh, ánh mắt đen nhánh, bình tĩnh nói năm chữ: "Thẩm Viêm thích cậu ta."
Thiệu Khâm Hàn cảm thấy anh hẳn là thích Thẩm Viêm. Nếu anh thích Thẩm Viêm, người khác không thể nhúng chàm cậu.
"Trước tiên giết người cậu ấy thích, sau đó giết người thích cậu ấy. Một người chưa đủ thì hai người, hai người chưa đủ thì ba người. Nếu đến cuối cùng cậu ấy vẫn không thích mình thì mình sẽ giết cậu ấy."
—— Trích "Tình chóng tan, yêu chóng tàn", phân đoạn độc thoại nội tâm của Thiệu Khâm Hàn.
Trong nháy mắt Thẩm Lương nhìn ra ý định của anh. Hắn đè thấp giọng, vô cùng nhiệt tình nói: "Có phải anh muốn xử Tô Thanh Nghiên không? Cũng không phải không được. Anh có kế hoạch gì chưa? Nói đi, tôi giúp anh nghĩ cách."
Hắn vừa dứt lời, hệ thống mạnh mẽ xông ra: [Ký chủ?]
Thẩm Lương: "Hửm?"
Hệ thống: [Tui nhắc một câu, nhiệm vụ của anh là cứu vớt phản diện chứ không phải cấu kết với phản diện làm chuyện xấu. Tui không muốn sau này trói định một ký chủ khác tới cứu vớt anh đâu.]
Thẩm Lương: "......"
Ầy.
Editor: "Vì thế Thẩm Lương phát hiện vai chính tiểu bạch hoa nhà mình..." Mọi người đừng quên Thẩm Viêm mới là con ruột của Thẩm Lương – vai chính của tác giả đó nha. Thế giới này sẽ còn cẩu huyết hơn nữa nhưng Thẩm Lương không ghét Thẩm Viêm.