"Hắt xì——!"
Thẩm Lương ngồi ở góc khuất nhất trong tiệm net, không nhịn được hắt hơi. Hắn sờ sờ cổ, không biết sao thấy hơi lạnh gáy, chắc vì hôm qua ngủ ở đây mà nhiễm lạnh mất rồi.
Lúc đó Thẩm Lương trốn vội trốn vàng, trên người không có bao nhiều tiền, chỉ có thể đến tiệm net ngồi đồng qua đêm. Hắn ngồi trước máy tính điên cuồng gõ chữ, cố gắng nhớ lại phần đầu của "Tình chóng tan, yêu chóng tàn".
Hiện giờ Thiệu Khâm Hàn vẫn chưa làm gì khác người với Thẩm Viêm, vẫn đang ở giai đoạn ngủ đông, nhưng trạng thái này sẽ không kéo dài được lâu.
Chờ đến khi cốt truyện tăng tốc, Thiệu Khâm Hàn phát hiện Thẩm Viêm đang dây dưa với Tô Thanh Nghiên, lúc đó drama mới nổ bùm bùm chéo chéo.
Thiệu Khâm Hàn có tính chiếm dục rất cao. Anh xem Thẩm Viêm như vật sở hữu của mình, không chấp nhận cậu bị người khác vấy bẩn. Sau này để có được Thẩm Viêm, anh không ngừng dùng 7749 loại thủ đoạn của tổng tài bá đạo: bắt ép, vũ lực, giam giữ, uy hiếp,.. nhưng tất cả chỉ đẩy Thẩm Viêm càng lúc càng xa.
Kết quả, Thiệu Khâm Hàn cùng đường bí lối. Sự chán ghét và hận thù của Thẩm Viêm như giọt nước tràn ly, ép thần kinh vốn suy nhược của anh sụp đổ.
[Tình này đáng thương, tội này đáng phạt.]Lúc trước Thẩm Lương dùng mấy chữ này để đánh giá nhân vật "Thiệu Khâm Hàn". Hắn là tác giả, là người ngoài cuộc tỉnh táo. Loại phản diện thế này là nhân vật trong tiểu thuyết có thể mê đắm mê đuối, chứ là người thật chỉ sợ tránh như tránh tà.
Ngồi tù hoặc phát điên, cuối cùng chỉ có hai kết cục. Thẩm Lương chọn kết cục thứ hai cho Thiệu Khâm Hàn.
"Cứu vớt......"
Thẩm Lương lẩm nhẩm rồi gãi tóc. Nói nghe thật dễ. Cứu vai ác làm như đi chợ mua bó rau không bằng.
Một đời bi kịch của Thiệu Khâm Hàn là vì anh yêu Thẩm Viêm nhưng cầu mà không được.
||||| Truyện đề cử:
Hổ Tế |||||
Mà Thẩm Viêm không thích Thiệu Khâm Hàn vì cậu yêu Tô Thanh Nghiên.
Cho nên......
Xử lý Tô Thanh Nghiên = cứu vớt Thiệu Khâm Hàn?
Mạch não của Thẩm Lương luôn khác người. Hai mắt hắn sáng lên như vừa nhìn thấy mặt trời chân lý. Hắn xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử, càng nghĩ càng thấy biện pháp này có thể thành công. Nhìn hắn lúc này như có thể tới siêu thị mua con dao rồi đi thọc cho Tô Thanh Nghiên một phát.
Hệ thống phát hiện ý tưởng của hắn, im lặng nuốt xuống một ngụm máu, nghĩ thầm hóa ra Thẩm Lương không phải người lương thiện gì: [Không thể.]
Thẩm Lương: "Cái gì?"
Hệ thống: [Thu lại ý tưởng nguy hiểm của anh đi.]
Thẩm Lương hơi thất vọng: "Được thôi."
Hắn ngồi trước máy tính, cuối cùng nhớ ra hết nội dung cốt truyện. Tuy nhiên, vì vẫn chưa nghĩ ra cách nào khác để cứu phản diện, hắn quyết định đi ăn cơm.
Thẩm Lương tắt máy tính, đội nón lưỡi trai, kéo xuống thấp nhất có thể. Người quản lý thấy Thẩm Lương che kín mít như tội phạm truy nã thì nhìn hắn chằm chằm, nghi ngờ trả lại tiền thừa.
Thẩm Lương cầm tiền thừa liền đi ngay, một chút cũng không dám chậm trễ. Ai biểu hắn viết Thiệu Khâm Hàn là nhân vật quyền thế một tay che trời. Hắn ngủ với người ta rồi chạy, bị bắt trở về nhất định là chết thẳng cẳng.
Hệ thống hỏi: [Anh không định trốn hoài như vậy đấy chứ?]
Thẩm Lương kéo cổ áo lên che lại cằm, nhìn trái nhìn phải một vòng như ăn trộm rồi mới băng qua đường: "Tao tính trốn tới khi Thiệu Khâm Hàn hết giận."
Hệ thống: "Anh không thể làm như vậy?"
Thẩm Lương cố ý chống lại nó: "Vì sao lại không thể?"
Hệ thống chỉ nói một câu: [Nhiệm vụ thất bại anh sẽ tèo.]
Hiện tại, cốt truyện vừa mới bắt đầu, Thẩm Lương muốn cứu vớt Thiệu Khâm Hàn may ra còn kịp. Chứ chờ đến khi anh hắc hóa thì vận mệnh đã an bài.
Thẩm Lương đi nhanh hơn, không bị ảnh hưởng bởi lời nói của hệ thống: "Ít ra vẫn tốt hơn bị Thiệu Khâm Hàn giết."
Phản diện do chính hắn viết ra, hắn còn không hiểu tính cách của người đó sao?
Thiệu Khâm Hàn thích dùng dao cùn giết người, từ từ cắt thịt lấy máu, làm người ta sống không được mà chết cũng không xong. Tô Thanh Nghiên còn bị anh tra tấn đến sống không bằng chết, huống chi một thằng ất ơ như Thẩm Lương.
Hệ thống muốn nói gì đó bỗng thấy Thẩm Lương dừng bước: [Anh làm sao vậy?]
Thẩm Lương nhìn đằng trước, một giây mới hỏi: "...Mày nói xem, nếu tao bị Thiệu Khâm Hàn giết thì được đánh giá thế nào?"
Có được tính là nhiệm vụ thành công không?
Hệ thống: [Tính là anh dũng hy sinh.]
Thẩm Lương: "...Được lắm."
** tám đời tổ tông nhà mày!
Không biết từ lúc nào một chiếc xe màu đen đã đậu ở trước mặt, một nhóm đàn ông vạm vỡ bước xuống xe. Họ nhìn Thẩm Lương bằng ánh mắt bất thiện rồi đi tới.
Thẩm Lương vốn định chạy, nhưng nhìn trang bị cùng số lượng người phe kia thì ngay lập tức từ bỏ. Người hai chân chạy không lại xe bốn bánh. Dù sao sớm muộn cũng bị bắt về, mắc gì phải tự ngược.
Họ bịt mắt và miệng của hắn rồi lôi hắn lên xe, động tác nhẹ nhàng lưu loát.
Thẩm Lương từ đầu tới cuối đều phối hợp không giãy giụa. Trước mắt hắn là một màu đen. Hắn bị hai người đàn ông kẹp ở giữa, có mà chạy đằng trời.
Thật ra có đến bốn người kẹp hắn. Hai người trái phải, hai người trước sau.
Tay của Thẩm Lương bị trói bằng dây thừng. Hắn mới giật giật, còn chưa kịp làm gì, liền nghe thấy tiếng mắng: "Ngồi im!"
Thẩm Lương "híc" một tiếng: "Các anh bốn người vây bắt một mình tôi, còn sợ cái gì?"
Người kia nói: "Mày để dành lời để nói với Thiệu tiên sinh đi."
Thẩm Lương im lặng. Quả nhiên hắn rơi vào tay Thiệu Khâm Hàn.
Chiếc xe chạy bon bon hơn nửa giờ mới dừng lại. Thẩm Lương bị bịt mắt nên không nhìn thấy đường, bị bọn họ lôi vào một căn phòng rồi ấn ngồi trên sô pha không thể cử động.
Xung quanh yên ắng, chỉ có tiếng màn cửa bị gió thổi lay.
Từng giây từng giây trôi qua khiến lòng người hoảng loạn. Tới lúc Thẩm Lương chịu không được sự im lặng đáng sợ này, hắn nghe thấy tiếng bước chân. Tiếng giày da bước trên sàn nhà dần đến gần, không nhanh không chậm, ưu nhã thong dong, mang theo một loại khí tức nguy hiểm.
Thẩm Lương bỗng ý thức được một chuyện. Hắn cứng người, an an tĩnh tĩnh, hơi hối hận buổi tối hôm đó không biết kiềm chế. "Thẩm Lương" trong nguyên tác là một thằng đần, hắn lại càng đần hơn.
"Khó chịu hả?"
Thanh âm bình tĩnh vang lên từ trên cao, pha với không khí lạnh lẽo của căn phòng, như một con rắn cuốn chặt người không chừa kẽ hở.
Là Thiệu Khâm Hàn......
Thẩm Lương không thấy hoảng sợ như trong tưởng tượng. Hắn điều chỉnh tư thế ngồi: "Tôi không sao."
Người đàn ông nghe vậy chậm rãi cúi người, ngón tay thon dài lạnh băng bóp lấy cổ Thẩm Lương từ phía sau, từng chút từng chút siết chặt: "Xem ra mày không sợ chết."
Thẩm Lương bị bắt ngửa đầu, càng lúc càng hít thở không thông. Bên kia miếng vải đen là một đôi mắt lạnh băng nhìn hắn chằm chăm. Hắn thở dốc: "Anh giết tôi, Thẩm Viêm sẽ hận anh. Tôi là em trai anh ấy..."
Nói xong, Thẩm Lương cảm giác mình vừa đi một nước cờ tệ hại. Thiệu Khâm Hàn không phải người dễ dàng bị uy hiếp.
Quả nhiên ——
"Ai nói tao muốn giết mày?" Bàn tay trên cổ hắn không những không thả lỏng mà còn siết chặt hơn. Người đàn ông nói bằng giọng điệu lạnh nhạt khiến người sợ hãi: "Tao chỉ cần đánh mày thành tàn phế rồi nói với cậu ấy mày bị tai nạn xe, sau đó đưa mày về nông thôn. Mày đoán xem cậu ấy có tin lời tao không?"
Đương nhiên Thẩm Viêm tin! Nguyên tác viết như vậy!
Thẩm Lương lần nữa ý thức được mình đã viết ra một câu chuyện nhiều hố đến mức nào. Hắn nói một cách đứt quãng, thanh âm khàn khàn: "Anh đánh chết tôi... Thẩm Viêm... Thẩm Viêm sẽ không thích anh..."
"Rầm ——"
Những lời này như chạm vào vảy ngược của Thiệu Khâm Hàn. Thẩm Lương bị quật ngã khỏi sô pha. Cổ hắn bất ngờ được thả ra, không khí liên tục tràn vào. Hắn thở hổn hển, cảm giác mình vừa đi dạo quỷ môn quan.
Nhưng Thẩm Lương chưa kịp lấy sức đã bị Thiệu Khâm Hàn nắm lấy kéo lên. Giọng anh lạnh băng không nghe ra cảm xúc: "Ai nói với mày tao thích Thẩm Viêm?"
"Tôi nhìn ra được," Thẩm Lương điếc không sợ súng. "Đáng tiếc, anh tôi không có thích anh."
Thiệu Khâm Hàn không nói gì, không một tiếng động siết chặt tay. Cơ bắp căng lên chuẩn bị phát lực như một cơn lốc xoáy ẩn giấu sâu trong đầm.
Thẩm Lương nhận ra cảm xúc anh, tiếp tục thêm mắm thêm muối: "Thẩm Viêm sợ anh."
"Anh ấy vì trốn anh mà nửa tháng rồi không về nhà họ Thiệu. Tôi không tin anh nhìn không ra."
Biểu tình trên mặt Thiệu Khâm Hàn trở nên không rõ. Qua vài giây, anh cười khẽ, vỗ lên mặt Thẩm Lương: "Chuyện này liên quan gì đến chuyện tao muốn giết mày?"
Miếng vải che mắt rơi xuống, ánh mặt trời sáng lóa khiến Thẩm Lương nhắm tịt mắt. Qua vài giây hắn mới thích ứng được rồi híp mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Phải nói, đọc giả có lý do để thích Thiệu Khâm Hàn.
Anh mặc một thân sơ mi đen, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất lại lạnh như băng, một vẻ ta đây không muốn ai đến gần. Ánh nắng ấm áp chiếu vào từ ngoài cửa như một màn chắn ngăn giữa bọn họ, làm rõ bóng tối đang đổ xuống người Thiệu Khâm Hàn.
Ánh sáng rải rác rơi trên mũi và tóc Thẩm Lương. Hắn cong môi, thoạt nhìn có chút tinh nghịch: "Làm ăn với tôi. Tôi giúp anh có được Thẩm Viêm, anh thả tôi. Anh thấy thế nào?"
Đây là sáng kiến hắn vừa nghĩ ra. Thiệu Khâm Hàn cầu mà không có được Thẩm Viêm, vậy hắn liền giúp anh có được Thẩm Viêm. Như vậy mọi vấn đề đều được giải quyết.
Mẹ nó, hắn là một thiên tài!
Thiệu Khâm Hàn híp mắt: "Mày cho rằng như vậy có thể bỏ qua chuyện mày chuốc thuốc tao?"
Chuyện xảy ra đêm đó như xương cá kẹt ở cổ anh.
"Chuyện này có gì đâu..."
Thẩm Lương ngồi thẳng người, nhìn có hơi không đứng đắn: "Anh thích Thẩm Viêm, không phải sao? Tôi là em trai anh ấy, tụi tôi nhìn khá giống nhau. Anh có thể xem tôi là thế thân, tôi không ngại."
Hắn đưa ra một đề nghị cẩu huyết.
Thiệu Khâm Hàn mỉa mai: "Mày cảm thấy mày so được với cậu ấy sao?"
Thời đại mỗi người bình đẳng sao anh còn kỳ thị? Thẩm Lương hơi khom mình, tới gần bên tai Thiệu Khâm Hàn, hạ giọng nói: "Anh thử xem là biết liền thôi..."
Ăn táo không được thì đổi qua ăn dưa cũng không tệ mà.
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy rũ mắt, im lặng đánh giá Thẩm Lương, thấy đối phương không hề sợ hãi. Hắn cười lên như hồ ly, trong mắt hắn hiện rõ ảnh phản chiếu của anh.
Ngoại hình Thẩm Lương cùng Thẩm Viêm rất giống nhau, nhưng lại không hoàn toàn giống......
Ngay ngày đầu tiên Thẩm Lương đến nhà họ Thiệu, trong mắt đã tràn đầy sự tham lam và ghen ghét. Thiệu Khâm Hàn thờ ơ lạnh nhạt nhìn thấy rõ ràng, nhưng ngại mặt mũi Thẩm Viêm nên không nói gì, ai ngờ cuối cùng vẫn mắc mưu.
Hiện tại đôi mắt này như nhiều thêm chút gì lại như mất đi chút gì đó, khiến anh không nắm rõ được.
Thiệu Khâm Hàn dùng sức nắm lấy cằm của Thẩm Lương, khiến cho hắn nhìn về phía anh, ý châm chọc càng đậm: "Mày dựa vào cái gì cảm thấy tao sẽ đồng ý với mày?"
Thẩm Lương liếc bộ dáng lạnh lẽo của Thiệu Khâm Hàn, cảm thấy người đàn ông này trên giường dưới giường đúng là khác biệt. Trên giường mềm mại dưới giường hung hăng.
Hắn cười cười, không hề sợ hãi: "Anh có thể chờ thử hai ngày rồi quyết định xem có muốn cùng tôi giao dịch hay không."
Hai ngày sau, theo cốt truyện phát triển, Tô Thanh Nghiên sẽ lái xe đưa Thẩm Viêm về nhà, sau đó bị Thiệu Khâm Hàn bắt gặp.
Đến lúc đó, tình cảnh nhất định thật xuất cmn sắc.
Thẩm Lương không muốn thừa nhận, nhưng đam mê cẩu huyết trong người hắn có chút không nhịn được rục rịch sôi trào.
Ông bà chẳng nói "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời" đấy thôi.