"Anh muốn đi làm sao?""Ừa." Thiệu Khâm Hàn sửa lại cà vạt rồi cười với Thẩm Lương: "Kiếm tiền nuôi em."Chương 28: Mỗi ngày Thiệu tổng đều thú nhậnTừ gốc là 告白 – cáo bạch: thông báo, thuyết minh. Ý là ngày nào anh Hàn cũng thừa nhận/thể hiện mình thích Thẩm Lương.
Thẩm Lương một lần nữa ý thức được mình đã viết ra quyển sách nát như thế nào, hơn nữa là loại đặc biệt nát be nát bét. Nhớ đến trong nguyên tác Thiệu Khâm Hàn điên cuồng vì Thẩm Viêm ra sao, hắn cảm thấy không đáng giá chút nào.
Nếu bây giờ quyển sách kia rơi xuống trước mặt hắn, Thẩm Lương sẽ không chút do dự xé bỏ.
Hắn nhìn theo bóng lưng của Thẩm Viêm, hai tay đút túi quần, hy vọng về sao hai người kia không có dính dáng đến Thiệu Khâm Hàn. Bỗng chợt, hắn phát hiện một bóng người lóe qua sau cửa.
Trước khi Thẩm Lương quay lại, Thiệu Khâm Hàn nhanh chóng bước lên lầu về lại phòng của mình, giả vờ như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Lời nhắc nhở của hệ thống bại lộ nội tâm kích động như sóng ngầm của anh.
[Tinh! Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã tăng lên 16%]
[Tinh! Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã tăng lên 20%]
[Tinh! Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã tăng lên 30%]
Nghe vậy, Thẩm Lương dừng bước, theo bản năng nhìn quanh bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Thiệu Khâm Hàn nhưng phòng khách lại trống không. Hắn nhanh chóng bước lên lầu.
"Thiệu Khâm Hàn ——"
Thẩm Lương đẩy cửa phòng, tưởng có chuyện gì đã xảy ra với Thiệu Khâm Hàn, nhưng anh chỉ đơn giản đang mặc quần áo, nhìn qua tựa như đang chuẩn bị đi làm.
Thấy Thẩm Lương bỗng nhiên vọt vào, Thiệu Khâm Hàn đang thắt cà vạt bỗng dừng tay nhìn về phía hắn: "Làm sao vậy?"
"......Không có gì."
Thẩm Lương thấy nhìn Thiệu Khâm Hàn rất bình thường, không giống như vừa bị cái gì kích thích, nên chỉ có thể nuốt ngược những gì muốn hỏi trở về. Tầm mắt của hắn hướng về phía tây trang trên người anh: "Anh muốn đi làm sao?"
Vì tai nạn xe mà Thiệu Khâm Hàn đã tạm nghỉ một thời gian, Thẩm Lương suýt đã quên anh còn cần phải đi làm.
"Ừa." Thiệu Khâm Hàn sửa lại cà vạt rồi cười với Thẩm Lương: "Kiếm tiền nuôi em."
Những lời này của anh mang theo sự nghiêm túc khiến người nghe không thể nghĩ đây là lời đùa vui.
Thẩm Lương ngẩn ra, nhìn Thiệu Khâm Hàn một lát rồi phá lệ cảm thấy ngượng ngùng. Hắn chớp chớp mắt, trong lòng thấy hơi hoang đường: "Anh anh anh.... nuôi tôi làm gì?"
Đừng có xem hắn như đàn ông chỉ biết ăn cơm mềm. Hắn cũng là người có công việc ổn định, viết văn cẩu huyết kiếm hơi bị được đó nha.
#bỗng nhiên kiêu ngạo#
Thiệu Khâm Hàn lặp lại những lời Thẩm Lương đã từng dạy cho anh: "Không phải em nói sao? Thích một người thì không thể để người đó chịu khổ."
Tuy đúng là hắn nói thế, nhưng... sao cứ thấy kỳ kỳ ấy nhỉ?
Thẩm Lương vô thức gãi tóc, nghĩ trăm lần vẫn chưa ra vì sao. Thiệu Khâm Hàn thắt cà vạt xong liền mặc thêm áo khoác rồi đi đến trước mặt hắn.
Ngôn Tình Cổ Đại"Có thể ôm một cái chứ?"
Thiệu Khâm Hàn đưa ra thỉnh cầu rồi lẳng lặng nhìn Thẩm Lương như một hài tử đơn thuần.
Thẩm Lương sửng sốt thêm lần nữa: "Ôm một cái?"
Thiệu Khâm Hàn lặng im giây lát rồi mở rộng vòng tay với hắn: "Ừa, có thể ôm một cái chứ?"
Thẩm Lương nghĩ thầm đây đúng là một yêu cầu kỳ quái, nhưng đối diện ánh mặt nghiêm túc của Thiệu Khâm Hàn, hắn không thể nói ra lời cự tuyệt: "Được... Được thôi."
Hắn nói xong liền do dự duỗi tay, dừng lại vài giây rồi kéo người vào trong lòng ngực. Trong nháy mắt, hai người dán đến kín kẽ.
Thẩm Lương siết chặt vòng tay, yên lặng thở dài, xem như mình đang dỗ trẻ đi. Hắn nhớ đến độ hắc hóa đột nhiên tăng lên của Thiệu Khâm Hàn, nhịn không được hỏi thành tiếng: "Có phải anh gặp chuyện gì không vui không?"
"Không có," Thiệu Khâm Hàn chôn mặt vào cần cổ hắn rồi cọ cọ. "Em đang quan tâm anh sao?"
[Đinh!] Âm thanh của hệ thống bỗng vang lên, [Độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 29%]
Vì thế lại Thẩm Lương không có cách nào nói "không". Hầu kết của hắn giật giật: "Có thể nói vậy."
Thiệu Khâm Hàn nói: "Anh không có chuyện gì không vui."
Nói là ôm một chút, kỳ thật bọn họ ôm rất lâu. Đến tận khi chân của tài xế đứng chờ ngoài cửa tê rần, họ mới tách nhau ra.
— WordPress Ổ nhỏ của Tiếu Khanh | —
Dõi theo bóng Thiệu Khâm Hàn ra khỏi cửa, Thẩm Lương ngẩng đầu nhìn bầu trời. Hắn nghiệm lại những hành động gần đây của Thiệu Khâm Hàn, không nhịn được bắt đầu hoài nghi nhân sinh, trong đầu bỗng nhảy ra một ý niệm hoang đường ——
Thiệu Khâm Hàn không phải đang theo đuổi hắn đấy chứ?
Ý tưởng này khiến hắn cảm thấy đầu óc mình bắt đầu có chút không bình thường.
[Đầu óc của anh đúng là có tí vấn đề.] Hệ thống nhắc nhở một cách uyển chuyển, [Không có bất kỳ ký chủ nào nảy sinh tình cảm với mục tiêu nhiệm vụ cả.]
Nghe vậy, biểu tình của Thẩm Lương vỡ ra một chút. Hắn cảm giác như quay về hồi còn đi học, bạn bè đều qua môn mà có một mình mình ăn trứng ngỗng: "Chưa từng có một ai?"
Hệ thống gật đầu: [Anh là người đầu tiên.]
Hệ thống là newbie, Thẩm Lương là ký chủ đầu tiên của nó, những lời này không phải là nói xạo.
Thẩm Lương bỗng nhiên bất an đứng thẳng người, lưng hắn như bị kim chích: "Vậy nếu lỡ phát sinh tình cảm, bọn mày xử lý như thế nào?"
Hệ thống thành thành thật thật lắc đầu: [Không biết.]
Thẩm Lương phát hiện ngoài nhắc nhở độ hắc hóa ra thì hệ thống không còn công dụng nào khác. Hắn do dự rồi ngầm ám chỉ: "Chuyện đó... Mày đi hỏi thử xem."
Hệ thống: [Hỏi ai?]
Thẩm Lương: "Hỏi thử cấp trên của mày gặp tình huống này nên làm sao bây giờ."
Hệ thống: [......]
— WordPress Ổ nhỏ của Tiếu Khanh | —
Một thời gian sau, Thiệu Khâm Hàn không có gì khác thường, ngay cả một lần mất khống chế cảm xúc cũng không có, tuy nhiên dường như anh đang dùng lại hết những gì Thẩm Lương từng dạy anh lên người hắn.
"Xem phim?"
Thẩm Lương nằm trên sô pha chơi di động, thình lình nghe thấy Thiệu Khâm Hàn hẹn mình ra ngoài xem phim, mí mắt giật giật không ngừng. Hắn theo bản năng ngồi dậy, ánh mắt hồ nghi: "Anh hẹn tôi xem phim làm gì?"
Một lời vừa nói ra hắn liền cảm thấy mình vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn. Thiệu Khâm Hàn đã tỏ tình, xem phim đương nhiên là vì theo đuổi hắn.
Trong lòng Thẩm Lương tự cho mình một cái tát, lắp ba lắp bắp muốn lấp đầy sự gượng gạo: "Ý tôi là... Ý tôi là..."
Thiệu Khâm Hàn vươn tay trước mặt Thẩm Lương rồi chậm rãi mở ra, trong tay anh là hai tấm vé xem phim hơi nhăn lại vì bị nắm chặt. Anh cười cười: "Đi xem phim với anh, được không?"
Đây là câu hỏi có ý thỉnh cầu. Dường như anh đã nắm được nhược điểm của Thẩm Lương. Thiệu Khâm Hàn phát hiện ra chỉ cần anh giả bộ đáng thương, Thẩm Lương sẽ đáp ứng mọi yêu cầu anh có.
Không chỉ tác phong của Thẩm Lương có vấn đề mà lỗ tai của hắn cũng mềm, nghe vậy liền dễ dàng thay đổi lập trường: "Ý tôi là... Khi nào mình đi xem phim?"
Trong đôi mắt sâu thẩm của Thiệu Khâm Hàn lướt qua một mạt ý cười. Anh khẽ cong môi: "Có thể đi ngay bây giờ."
— WordPress Ổ nhỏ của Tiếu Khanh | —
Thời điểm Thẩm Lương cùng Thiệu Khâm Hàn đến rạp chiếu phim, còn mười phút nữa là đến giờ vào rạp. Bọn họ tựa như những người bình thường khác ngồi chờ ở hàng ghế bên ngoài.
Thẩm Lương đứng dậy đi mua một hộp bắp rang, sau đó nhét vào ngực Thiệu Khâm Hàn, nói chuyện như dỗ trẻ nhỏ: "Anh ăn đi, ngọt lắm."
Thời thơ ấu của Thiệu Khâm Hàn chẳng ra gì, anh chưa từng ăn những thứ như bắp rang bơ. Nhưng thứ Thẩm Lương đưa cho anh, anh ăn ngay, vị ngọt không làm anh chán ghét.
"Em cũng ăn đi." Thiệu Khâm Hàn đẩy ngược hộp bắp về trong ngực Thẩm Lương.
Thẩm Lương bỗng cảm thấy anh như một đứa trẻ, thấy thứ gì ăn ngon liền không giữ lại đưa ra. Hắn nhìn Thiệu Khâm Hàn, không nói gì xoa xoa đầu anh, lòng bàn tay ấm áp khô ráo: "Cho anh hết."
Thiệu Khâm Hàn... Thiệu Khâm Hàn rõ ràng là một người rất tốt......
Thẩm Lương hối hận ngập tràn. Hắn hối hận vì sao trước đây khi cầm bút hắn không ngừng tạo nên nhiều đau khổ lên người Thiệu Khâm Hàn đến vậy.
Thiệu Khâm Hàn thích những động tác thân mật thế này, khuôn mặt thường tối tăm bỗng nhiên sáng lên vài phần.
Hệ thống lại vang lên một tiếng: [Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện giảm còn 27%]
Thẩm Lương không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Bắt đầu từ ngày hôm đó, hắn liền biết thật ra Thiệu Khâm Hàn là một người vô cùng dễ thỏa mãn. Thấy rạp phim thông báo sắp bắt đầu, hắn kéo Thiệu Khâm Hàn lên rồi nắm tay anh đi vào rạp.
Thẩm Lương không khỏi nhớ đến bộ phim trinh thám huyền nghi hố hàng lần trước, lén cúi đầu nhìn cuống vé, thấy đây là một bộ phim hài mới yên tâm. Hắn kéo Thiệu Khâm Hàn đi đến hàng ghế cuối cùng rồi ngồi xuống.
Thiệu Khâm Hàn nhìn về phía Thẩm Lương: "Anh bao hết hàng ghế này."
Dường như anh đang kể công.
Thẩm Lương nghiêng đầu nhìn anh một chốc mới phản ứng kịp những gì anh vừa nói. Hắn nhướng mày, không hề bủn xỉn khích lệ: "Cho anh trọn điểm phần bài tập về nhà."
Thiệu Khâm Hàn nghiêm túc hỏi: "Vậy em có thích anh một chút hay không?"
Hôm đó anh tỏ tình nhưng vì không nhận được lời đáp lại của Thẩm Lương nên đành chấp nhận rằng hắn không thích anh. Tuy trong lòng Thiệu Khâm Hàn tự nói không thèm để ý, nhưng con người ai cũng có lòng tham. Anh muốn nỗ lực để Thẩm Lương thích mình...
Cho dù chỉ có một chút.
Thẩm Lương sửng sốt, không nghĩ tới Thiệu Khâm Hàn sẽ hỏi một câu như vậy. Nhưng hắn còn chưa nghĩ xem nên trả lời thế nào, đèn trong phòng chiếu phim chợt tắt. Hai người họ lập tức chìm trong bóng tối.
"......"
Thẩm Lương không nói một lời, nhưng hắn biết Thiệu Khâm Hàn đang chờ câu trả lời của hắn.
Ai có thể cự tuyệt Thiệu Khâm Hàn? Dù sao hắn không thể.
— WordPress Ổ nhỏ của Tiếu Khanh | —
Thẩm Lương không nói chuyện mà chậm rãi tới gần Thiệu Khâm Hàn, sau đó nhẹ nhàng hôn anh một cái, hơi thở nóng bỏng vừa mơ hồ vừa quyến rũ. Vì khuất trong hàng ghế cuối cùng, không gian tối tăm của rạp phim đã giúp bọn họ ít nhiều.
"Ừm," Thẩm Lương thấp giọng, "Có thích anh một chút."
Có lẽ không phải một chút. So với một chút nhiều hơn một chút nữa, rồi lại nhiều thêm một chút nữa.
Lúc này đây Thẩm Lương thực hy vọng mình không phải làm nhiệm vụ, không cần để ý hệ thống hay độ hắc hóa chán ghét, mà chỉ đơn thuần nói chuyện luyến ái với Thiệu Khâm Hàn. Không ai có thể cự tuyệt một tình yêu điên cuồng không hề giữ lại, hắn cũng không thể.
Vì cảm xúc ấm áp trên môi mà Thiệu Khâm Hàn ngây ngẩn cả người. Lông mi của anh khẽ run, không nghĩ rằng Thẩm Lương sẽ thật sự trả lời anh.
Hệ thống lại lần nữa vang lên: [Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 20%]
Càng ngày càng ít......
Thẩm Lương cưỡng bách bản thân bỏ qua mấy lời nhắc nhở lung tung rối loạn của hệ thống. Hắn nắm lấy tay của Thiệu Khâm Hàn, chậm rãi nói: "Xem phim thôi."
Tâm tư của Thiệu Khâm Hàn căn bản không đặt trên bộ phim. Trong mắt anh, màn hình chiếu phim không ngừng thay đổi hòa thành một mảng màu rực rỡ, chỉ có cảm xúc ấm áp nơi lòng bàn tay là chân thật rõ ràng.
Anh nhắm mắt rồi chậm rãi thở ra như kẻ nghiện. Bỗng nhiên có được thứ mình vẫn luôn điên cuồng khát cầu, cuộn trào trong lòng anh lắng xuống. Anh vừa thấy thỏa mãn cũng vừa thấy hư không.
Nên như thế nào...... mới có thể khiến Thẩm Lương thích anh hơn một chút?
Trong đầu Thiệu Khâm Hàn chỉ có mỗi vấn đề này.
Ngồi trước bọn họ là một đôi tình lữ, lâu lâu sẽ làm một vài hành động thân mật. Thiệu Khâm Hàn ngồi ở phía sau nhìn họ chằm chằm, không hề cảm thấy phiền. Ngược lại, dường như anh đang nghiên cứu một cách nghiêm túc, ý đồ học hỏi kinh nghiệm.
Thẩm Lương nhìn qua liền đoán được anh đang nghĩ gì. Hắn bắt chéo chân, vươn tay nâng mặt Thiệu Khâm Hàn về phía màn hình: "Nghiêm túc xem phim nào, đừng nhìn lung tung."
Thiệu Khâm Hàn đành phải kiên nhẫn tập trung lên màn hình, lần đầu tiên cảm thấy mình hơi thất sách — đáng lý anh không nên chọn phim hài mà nên chọn phim tình cảm.
— WordPress Ổ nhỏ của Tiếu Khanh | —
Thời gian yên lặng trôi đi, bất tri bất giác đã đến lúc bộ phim chấm dứt. Kỳ thật tâm tư của Thẩm Lương cũng không đặt trên bộ phim. Trong lòng hắn vẫn luôn nghẹn một chuyện, hắn không rõ vì sao hôm đó độ hắc hóa của Thiệu Khâm Hàn đột nhiên tăng cao.
Thẩm Lương bắt đầu hoài nghi có phải Thiệu Khâm Hàn nghe thấy mấy lời Thẩm Viêm nói, nhưng nếu nghe được, không có khả năng cái gì anh cũng không làm. Điều này không hợp với tính cách cố chấp có thù tất báo của anh.
Thẳng đến khi họ rời khỏi phòng chiếu rồi sang quầy bắp nước mua thức ăn, Thẩm Lương vô tình nhìn thấy tin tức đang chiếu trên màn hình công cộng: một công ty thực phẩm buộc phải ngừng kinh doanh vì bị tra ra có nhiều hành vi vi phạm luật lao động. Lúc này Thẩm Lương dường như minh bạch một chút.
Công ty đó hình như là của gia đình Tô Thanh Nghiên?
Thẩm Lương rũ mắt như đang suy tư. Hắn nhận hai chai nước khoáng từ người phục vụ rồi đưa một chai cho Thiệu Khâm Hàn, giả bộ hỏi bâng quơ: "Anh nghe tin gì chưa?"
Thiệu Khâm Hàn vặn nắp chai, đi xuống dưới lầu cùng hắn, nghe vậy không thể hiện cảm xúc: "Tin gì?"
Thẩm Lương âm thầm chú ý phản ứng của anh, càng thêm xác định là Thiệu Khâm Hàn ra tay: "Chuyện Tô thị bị điều tra nên phải ngừng kinh doanh ấy."
Nghe vậy, bước chân Thiệu Khâm Hàn chợt khựng lại rồi nhanh chóng khôi phục bình thường. Anh khẽ siết chai nước khoáng trong tay, không rõ vì sao Thẩm Lương luôn để ý Tô Thanh Nghiên đến thế: "Em thích tên đó sao?"
Thẩm Lương không theo kịp tư duy của anh: "Ai?"
"Tô Thanh Nghiên." Cảm xúc trong lòng Thiệu Khâm Hàn cuồn cuộn, anh liếc Thẩm Lương, lặp lại từng câu từng chữ: "Em thích tên đó sao?"
"?!!"
Biểu tình của Thẩm Lương nứt vỡ. Tuy hắn biết mạch não của người bệnh tâm thần không giống người thường, nhưng Thiệu Khâm Hàn không thể vũ nhục thẩm mỹ của hắn như vậy chứ?!
Tác giả có lời muốn nói:Thẩm Lương xù lông: Đời này ông đây chưa từng ấm ức đến vậy!