Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 37: Thiên Thu Vô Gian Đạo



Chẳng sợ Hoàng đế muốn y gả làm nam thê cho một kẻ ăn chơi trác táng.

Chẳng sợ muốn y – một tướng quân chinh chiến biên quan – hầu hạ kẻ khác trên giường.

Tạ Kính Uyên đều có thể nhẫn.

Đây là hoàng quyền.

"Vô Gian Đạo" là một bộ phim Hồng Kông về đề tài gián điệp – một cảnh sát được cài vào băng nhóm xã hội đen và một tội phạm được cài vào sở cảnh sát – được đánh giá là một trong những phim Hoa ngữ xuất sắc nhất.

Chương 37: Thiên Thu Vô Gian Đạo

Sở Hi Niên mới vừa hai mươi, vẫn còn tâm tính thiếu niên, từ trước đến nay không phải người trầm ổn. Hôm nay hắn nói một, ngày mai hắn nói hai là chuyện thường ngày, vì vậy Mai thị cảm thấy hắn sửa miệng không có gì lạ.

Sở Hi Niên nghiêm trang nói: "Nhất định là mẫu thân nghe lầm rồi."

Nghe lầm? Nghe lầm cái gì? Mai thị tức đến mức tay run hết cả lên. Rõ ràng Sở Hi Niên một khóc hai nháo la hét nói không muốn thành hôn với một người bị hủy dung. Lỗ tai của bà không điếc!

Cửa Phật đường đang mở, tôi tớ bên ngoài không dám trắng trợn hóng chuyện, nhưng lỗ tai cả đám đã dựng thẳng hết lên.

"Túi da mà thôi. Cho dù niên hoa chính thịnh, khuynh quốc khuynh thành, ngày sau già đi rồi sẽ đầu bạc xương khô. Nếu thế nhân đều cầu thú vì dung mạo, tất cả chỉ là một hồi kịch vui chóng tàn."

Sở Hi Niên nhìn về phía Mai thị: "Ta nghe nói năm xưa khi chưa xuất các, mẫu thân là giai nhân số một số hai ở thượng kinh này, có vô số danh môn con cháu cầu thú. Hiện giờ niên hoa không còn, phụ thân vẫn thương yêu người như lúc ban đầu, chưa từng nạp thiếp dưỡng tiểu. Hài nhi cho rằng đây mới là đạo phu thê."

Mai thị sững người trước lời nói của hắn, á khẩu không nói tiếp được.

Như Sở Hi Niên nói, khi Mai thị còn trẻ, bà chẳng những dung mạo tuyệt sắc mà còn xuất thân từ dòng dõi thư hương, ở kinh thành này vạn người cầu thú. Nhưng chẳng ngờ bà chọn tới chọn lui cuối cùng lại chọn gả cho Khúc Dương Hầu ăn chơi trác táng. Thế nhân đành cảm thán rằng minh châu phủ bụi trần.

Nhưng nhiều năm về sau, tuy Khúc Dương Hầu không có thành tựu gì trên triều đình nhưng lại vạn phần săn sóc chính thê Mai thị. Ông chưa từng đặt chân đến chốn thanh lâu, mỗi ngày nhiều nhất là xem hát nuôi chim, tốt hơn những người trong nhà cao cửa rộng khác không chỉ trăm lần.

Chỉ tiếc thế nhân ngu si, bị kim ngọc mê hoặc, nhìn không thấu những gì dơ bẩn rách nát khác bên trong.

Mai thị có chút không tin tưởng những lời này do nhi tử không học vấn không nghề nghiệp của bà nói ra, ánh mắt bà có chút kinh nghi bất định. Sở Tiêu Bình đứng một bên cũng kinh ngạc, hắn nhíu nhíu mày: "Nhị đệ, ngươi cần suy nghĩ kỹ. Hoàng tộc không thể so với bá tánh tầm thường, chỉ cần mắc một lỗi nhỏ cũng có thể thành tội lớn rơi đầu."

Vì đây là vai chính dưới ngòi bút của mình, Sở Hi Niên không khỏi nhìn Sở Tiêu Bình nhiều hơn người khác: "Đại ca không cần lo lắng. Tuy ta không tốt nhưng biết đúng mực. Sau khi thành hôn ta chắc chắn sẽ hồi tâm, không tiếp tục hồ nháo."

Giọng Sở Tiêu trầm xuống: "Đệ có biết Tạ Kính Uyên trời sinh tính tình tàn bạo?"

"Biết," Sở Hi Niên thoạt nhìn không để ý, hắn bình thản đón nhận ánh mắt của Sở Tiêu Bình, "Nhưng người tàn bạo cũng biết phân biệt tốt xấu. Tim người không phải làm từ đá. Ngày sau đệ sẽ đối đãi thật tình với y, tin rằng y sẽ không tự nhiên mà thương tổn đệ."

Dù gì hắn cũng là người cầm bút, giỏi dùng miệng lưỡi xảo biện, nói hai ba câu liền đánh tan ý niệm vừa dao động của Mai thị.

Sở Tiêu Bình còn muốn nói tiếp, Mai thị đã giơ tay lên cản lại: "Thôi."

Bà nhìn Sở Hi Niên bằng ánh mắt phức tạp, cảm thấy tiểu nhi tử không nên thân rất đáng đánh này đột nhiên tiến bộ rất nhiều: "Ta vốn không đồng ý với chủ ý của đại ca con, nếu bị truyền ra thì thật không ra thể thống gì. Nếu con đã nói thế, hôm nay trở về cứ hảo hảo tĩnh dưỡng...... Ngày mai, ta tự mình đưa con đi."

Sở Hi Niên là con thứ, tước vị của phủ Khúc Dương Hầu sẽ không thuộc về hắn, vì thế hắn cũng không có tư cách phân phủ. Tuy hắn cưới Tạ Kính Uyên nhưng vì không có phủ đệ nên sẽ phải ở trong phủ Tướng quân của đối phương, thoạt nhìn như người ở rể.

Cho nên phủ Khúc Dương Hầu mới không hài lòng với cuộc hôn nhân này như vậy.

Sở Hi Niên sửng sốt: "Nhanh như thế?"

Mai thị không nói tiếp mà cất bước đi ra ngoài, mang theo nha hoàn bên người rời khỏi Phật đường.

Thấy mẫu thân đi xa, Sở Tiêu Bình mới chậm rãi thu hồi tầm mắt. Hắn thở dài, nói một cách thâm ý với Sở Hi Niên: "Mấy ngày nữa thánh giá sẽ về đến kinh thành."

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Đầu mùa xuân mưa nhiều, ban đêm thường lạnh lẽo. Khi chạng vạng hôm nay, trời mưa một chốc mới ngừng. Giọt nước lăn theo mái ngói rơi xuống hành lang được lót đá xanh, thanh âm có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Tạ Kính Uyên nắm binh quyền trong tay, công cao chấn chủ, ai cũng đoán không ra thái độ của Hoàng đế với y rốt cuộc là như thế nào. Nói là sủng ái, Hoàng Thượng cố tình ban y làm nam thê cho tên ăn chơi trác táng Sở Hi Niên. Nếu nói không sủng ái, Sở gia ít nhiều cũng mang danh hoàng thân quốc thích, vẫn có vài phần thể diện.

Mỗi người suy đoán mỗi kiểu. Đế tâm khó dò, ai cũng không rõ thực hư.

Thủ vệ của phủ Tướng quân vô cùng nghiêm ngặt, bên ngoài là huyền giáp vệ mang theo bội đao đứng canh gác. Ánh mắt mỗi người đều lạnh băng, từ trong ra ngoài đều tỏa hàn khí. Tuy Cửu Dung là tâm phúc của Tạ Kính Uyên nhưng vẫn phải bỏ bội kiếm lại bên ngoài mới có thể tiến vào Nội Các.

"Chủ tử, thám tử hôm nay truyền tin tức tới."

Trong không khí ngập tràn mùi thuốc cay mũi, là kết quả của nhiều năm sử dụng dược liệu, làm cách nào cũng không thể tản đi. Cửu Dung tập mãi thành quen, mặt không đổi sắc lấy ra một quyển mật tin từ trong tay áo đệ trình cho nam tử ngồi sau án thư.

Trên chiếc bàn được khắc hoa có một ánh đèn nho nhỏ, ngọn lửa hơi lung lay soi rọi dung mạo của nam tử kia. Lông mày khuất sau tóc mai, đuôi mắt thon dài, con ngươi yêu dã lại ám trầm, thoạt nhìn vài phần giống hồ ly, rồi lại càng giống hắc xà du đãng trong hàn đàm.

Nửa khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Nhưng khi nam tử ngẩng đầu, ánh nến mới chiến đến nửa khuôn mặt còn lại của y. Trên sườn mặt phải là những vết sẹo dữ tợn nhưng bị ai tàn nhẫn dùng dao khắc lên, chỉ cần nhìn qua cũng đủ cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Bạch bích mông trần, mỹ ngọc sinh hà (tường trắng dính bụi, khối ngọc bị tì vết), bất quá chỉ như vậy.

Tạ Kính Uyên không mở ra ngay: "Phủ Khúc Dương Hầu?"

Cửu Dung cúi đầu: "Đúng vậy."

Đúng như lời đồn trên phố, Tạ Kính Uyên trọng tật quấn thân, bề ngoài không khác gì người mắc bệnh nguy kịch. Y dùng khăn che miệng, ngăn chặn cơn đau tê tâm liệt phế trong lòng ngực rồi ho khù khụ, sau đó thở hổn hển: "Làm sao? Nhà bọn họ muốn từ hôn?"

Nhất thời Cửu Dung không biết nên trả lời như thế nào.

Tạ Kính Uyên giương mắt, cuối cùng mở mật tin ra, thấy những chuyện xảy ra sau khi Sở Hi Niên được mang về phủ Khúc Dương Hầu, tỉ mỉ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ngay cả cuộc nói chuyện trong Phật đường cũng được ghi lại không thiếu một chữ.

"Hắn muốn thật tình đối đãi ta...?"

Khi Tạ Kính Uyên thấy dòng chữ này, y khựng lại một chút, nhẹ đến mức không thể phát hiện. Y nhìn trang giấy bên ánh nến, chẳng rõ có cảm xúc gì. Cuối cùng y ném khăn trắng trên tay qua một bên, bên trên dính một vết máu dày đặc đã có xu hướng biến thành màu đen.

Cửu Dung ngẩng đầu, liếc nhìn đôi môi xanh tím quỷ dị của Tạ Kính Uyên: "Nghe nói ngày mai Khúc Dương Hầu phu nhân sẽ cùng Sở Hi Niên đến đây để bồi tội....."

Là bồi tội mà không phải từ hôn.

Tất nhiên kẻ hèn Hầu phủ không dám từ chối hôn sự mà Hoàng Thượng ban cho.

Mà Tạ Kính Uyên cũng không thể.

Một tướng quân bệnh nặng quấn thân, không thể mang bình đánh giặc thì có khác gì phế nhân? Địa vị hiện giờ sao còn sánh được với vinh quang năm đó?

Tạ Kính Uyên lại ho một trận. Y dùng tay che miệng, áp xuống vị tanh ngọt trong cổ họng, không nhìn Cửu Dung mà rũ mắt nhìn chằm chằm tờ giấy kia, thanh âm khàn khàn: "Bọn họ muốn tới thì cứ để bọn họ tới."

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Phủ Khúc Dương Hầu chẳng qua là một nhà quý tộc đang xuống dốc trong đông đảo những nhà quý tộc khác, chỉ vì Sở Hi Niên là một cậu ấm ăn chơi trác táng nên mới thành đề tài câu chuyện thường lan truyền trong kinh thành.

Nhưng cảnh ngộ hiện thời của Tạ Kính Uyên cũng chẳng ra sao, có thể nói là như đi trên băng mỏng.

Từ khi Hoàng hậu qua đời, tình cảnh của Thái tử liền không xong. Cách đây không lâu Thái tử còn chọc cho bệ hạ không vui, bị cấm túc ở trong phủ chưa được ra. Đã có lời đồn rằng Hoàng đế có ý phế Thái tử.

Tạ Kính Uyên là phụ tá đắc lực của Thái tử, có rất nhiều người muốn diệt trừ y. Lần tứ hôn này chẳng qua là một nước cờ của nữ nhân trong cung, không những xếp thêm một quân cờ đến bên cạnh y mà còn là một kiểu làm nhục.

Sở Hi Niên trốn đi ngay đêm tân hôn đã khiến Tạ Kính Uyên trở thành trò cười của cả kinh thành.

Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Cửu Dung nói: "Trưởng tử Sở thị đã sớm là môn hạ của Tấn Vương. Tuy hiện tại Sở Hi Niên chỉ là kẻ lông bông, khó mà đảm bảo hắn không phải gian tế được phái tới. Chủ tử, có nên diệt trừ hắn hay không?"

Tạ Kính Uyên chợt cười: "Diệt trừ?"

Y nắm chặt tờ giấy mỏng trên tay, thân hình chậm rãi ngã về phía sau, nhẹ cười ra tiếng giống hệt lời đồn rằng y là kẻ hỉ nộ thường: "Nghe nói Sở Tiêu Bình thông tuệ hơn người, là tuấn kiệt hiếm thấy của kinh thành. Sao người đệ đệ này của hắn lại không thông minh thế này?"

Người đời nói rằng y giết người vô số không hỏi nguyên nhân, dù thần hay quỷ gặp y còn phải đi đường vòng. Sở Tiêu Bình đã nói cho Sở Hi Niên rằng y là người tàn bạo, thế nhưng hắn vẫn cho rằng y sẽ không thương tổn hắn?

Thiệt tình đối đãi? Thiệt tình đối đãi?

Tạ Kính Uyên chợt thu ý cười. Y chậm rãi nhắm mắt, mặt không biểu tình chậm rãi xoa vết sẹo dữ tợn bên má phải của mình, phảng phất như nhớ đến chuyện cũ năm xưa.

Trước giờ y vôn không tin thứ gọi là thiệt tình đối đãi...

Cửu Dung đoán không ra suy nghĩ của chủ tử, chỉ có thể rũ mắt nhìn chằm chằm ánh đèn trên bàn. Thẳng đến khi ngọn nến chỉ còn một nửa, Tạ Kính Uyên mới trợn mắt: "Giữ lại......"

Y chậm rãi nói ba chữ: "Không được giết."

Nếu giết chẳng phải là chắp tay dâng nhược điểm lên cho Tấn Vương? Hiện giờ Thái tử không được sủng ái, Tạ Kính Uyên chỉ có thể ẩn nhẫn ngủ đông.

Chẳng sợ Hoàng đế muốn y gả làm nam thê cho một kẻ ăn chơi trác táng.

Chẳng sợ muốn y – một tướng quân chinh chiến biên quan – hầu hạ kẻ khác trên giường.

Tạ Kính Uyên đều có thể nhẫn.

Đây là hoàng quyền.

Điều duy nhất Tạ Kính Uyên muốn làm là kéo lão xuống khỏi ngôi vị Hoàng đế. Chỉ cần có thể làm cho Đại Yến thay đổi triều đại, cái gì y cũng dám nhẫn, cái gì y cũng dám làm...

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Sở Hi Niên hồn nhiên không biết mình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết. Đêm xuống, hắn ngồi một mình trước bàn nhanh tay ký lục, trong chớp mắt bên cạnh đã có một chồng giấy.

Hắn bắt đầu viết "Thiên Thu Phong Hầu" vào 5 năm trước, viết đến tận 30 triệu chữ. Tuy hắn không quên cốt truyện chính nhưng lại không nhớ rõ những chi tiết phụ râu ria từng sửa chữa quá nhiều.

Một quả cầu ánh sáng lẳng lặng ngồi bên góc bàn, tuy không nói lời nào nhưng độ tồn tại rất cao.

Hệ thống hỏi: [Anh đang nhớ lại cốt truyện gốc sao? Hướng phát triển của cốt truyện đã bị sửa nhiều lần, anh có nhớ lại cũng không xài được.]

Sở Hi Niên: "Không thử sao mà biết?"

Quyển sách này dài 30 triệu chữ, giả sử mỗi ngày đọc 1 triệu chữ, cần ít nhất một tháng trời để đọc xong. Bản thảo của hắn chỉ để ở nhà thằng bạn kia vài ngày, hẳn tên đó không thể sửa quá nhiều.

Nói cách khác, cốt truyện phần đầu toang chắc rồi, nhưng không chừng phần sau còn có thể cứu vãn.

Nguyệt thượng liễu tiêu, dạ sắc tiệm thâm (trăng trên đầu cành liễu, trời đêm càng lúc càng tối), Sở Hi Niên thu thập giấy bút, chuẩn bị đi ngủ. Bỗng hắn nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn từ gian ngoài, ngay sau đó là giọng của Vân Tước: "Đại công tử, sao ngài lại đến đây?"

Sở Hi Niên ngừng động tác: Sở Tiêu Bình? Đêm hôm khuya khoắt người này tới tìm mình làm gì?

Toàn bộ hầu phủ trừ Mai thị ra không có nữ quyến nên không có gì cần kiêng dè. Sở Tiêu Bình trực tiếp vén mành tiến vào, kết quả nhìn thấy đệ đệ không học vấn không nghề nghiệp của mình đang ngồi sau án thư, bước chân không khỏi chậm lại.

"Nhị đệ?" Sở Tiêu Bình nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nghi hoặc.

Sở Hi Niên buông bút lông trên tay, không chút hoang mang đứng dậy: "Đại ca, sao huynh lại tới đây?"

Sở Tiêu Bình không đáp lời ngay. Hắn cảm thấy hôm nay Sở Hi Niên rất khác thường, bình thường có thể cách xa giấy mực bao nhiêu liền chạy xa bấy nhiêu, sao đêm hôm khuya khoắt lại có thể ngồi đợi ở thư phòng? Tầm mắt của hắn không dấu vết liếc về phía bàn, trên tờ giấy chỉ vẽ đúng một con rùa to bự.

Sở Tiêu Bình: "......"

Quả nhiên là hắn nghĩ nhiều rồi.

Sở Tiêu Bình nửa đêm ghé qua, tất nhiên không phải vì muốn thắp nến tâm sự gắn kết tình huynh đệ với Sở Hi Niên. Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, vạt áo màu lam nhẹ nhàng rủ xuống đúng với miêu tả "quân tử đoan chính": "Nhị đệ, ngày mai ngươi phải ly phủ rồi. Hiện tại hối hận còn kịp."

Đi thẳng vào vấn đề, không có nửa câu vô nghĩa.

Sở Hi Niên không tỏ ý kiến, nghĩ thầm giờ hắn có hối hận cũng muộn rồi. Ngay ngoài sân của hắn có mười tám tráng hán đang đứng. Những người này là do Mai thị phái tới canh chừng hắn, hắn dám bước một bước ra ngoài sẽ bị đánh gãy chân ngay.

"Đại ca nói gì vậy?" Sở Hi Niên chậm rãi rót trà đưa cho Sở Tiêu Bình, ánh mắt dưới ánh nến có vẻ cao thâm khó dò, "Ý chỉ của bệ hạ, không lẽ còn có thể đổi ý hay từ chối?"

Trong "Thiên Thu Phong Hầu", thiết lập của Sở Tiêu Bình là nam chính thiên hướng sự nghiệp, tâm hướng về gia tộc về chúng sinh, vì những người này hắn không ngại hy sinh bản thân mình: "Nhị đệ, vẫn câu nói cũ. Nếu ngươi không muốn, đại ca thay thế ngươi."

Trong thời loạn thế, so với hưng thịnh dài lâu của gia tộc, mạng người thật sự không đáng tiền.

Sở Hi Niên không hề thấy bất ngờ trước thái độ của Sở Tiêu Bình, tuy nhiên trăm triệu lần không thể để Sở Tiêu Bình thay thế hắn. Nếu Sở Tiêu Bình đến phủ Tướng quân, Tạ Kính Uyên chắc chắn sẽ chết.

Sở Hi Niên: "Đại ca, huynh là trưởng tử, về sau còn phải kế tục tước vị trong nhà. Chuyện này giao cho ta đi, không thể chặt đứt hương khói của phủ Khúc Dương Hầu."

Nghe được nha hoàn nói gì, hắn nói lại y như vậy.

Sở Tiêu Bình không nghĩ đệ đệ chỉ biết ăn chơi của mình lại giác ngộ đến thế, kinh ngạc nhìn Sở Hi Niên: "Ngươi không sợ Tạ Kính Uyên giết ngươi?"

Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục? Sở Hi Niên đã thấu triệt câu nói này: "Y sẽ không."

Hắn chết, người có hiềm nghi lớn nhất chính là Tạ Kính Uyên. Tấn Vương sẽ tìm được nhược điểm để vấn tội, Thái tử sẽ gặp không ít phiền toái. Đối phương sẽ không ngu ngốc như vậy.

Sở Tiêu Bình dời tầm mắt, trong mắt cất giấu áy náy: "Nhị đệ, ngươi... đừng hận mẫu thân......"

Sở Hi Niên: "Mẫu thân không làm gì sai. Ta có thể vì gia tộc làm chút chuyện cũng là chuyện tốt. Nhất định có một người phải đi."

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— tieukhannh – Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Sở Tiêu Bình cúi đầu trầm tư tựa như đang gian nan lựa chọn gì đó, cuối cùng hạ quyết tâm, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Sở Hi Niên: "...Nếu như thế, ngươi có nguyện trợ giúp đại ca một tay?"

Sở Hi Niên tiếp tục giả ngầu: "Tự nhiên nguyện ý... A? Mà giúp cái gì?"

Hắn cảm giác không thích hợp, hai mắt mở to, nghe thấy Sở Tiêu Bình nói tiếp: "Tuy Sở gia chúng ta bất tế (kém, không được việc) nhưng cũng là hầu môn huân quý, không thể không bị cuốn vào vũng nước đục của triều đình. Tấn Vương hiền đức nhân hậu, có dũng có mưu, là một minh chủ."

Ý Sở Tiêu Bình thật sự muốn nói là nhà bọn họ đã đầu nhập Tấn Vương. Trong những hoàng tử đang tranh long vị, Tấn Vương là người Sở Tiêu Bình xem trọng nhất, về sau người này nhất định sẽ trở thành minh quân.

Sở Hi Niên tiếp tục cảm thấy những lời tiếp theo của Sở Tiêu Bình không phải chuyện tốt. Hắn thử hỏi: "Đại ca muốn Sở gia đầu nhập Tấn Vương? Nhưng Thái tử còn đang êm đẹp ở vị trí trữ quân, cũng không gây ra sai lầm gì lớn."

Sở Tiêu Bình khẽ nhíu mày không tán thành: "Tuy Thái tử do Hoàng hậu sinh ra, là con vợ cả, nhưng hành sự khắc nghiệt, không có phong phạm quân vương. Huống chi nhà chúng ta có quan hệ họ hàng với Tấn Vương, đã sớm đứng cùng một con thuyền. Ngày sau Thái tử đăng cơ, chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

Mẫu thân của Tấn Vương – Mai quý phi – và phu nhân của Khúc Dương Hầu phủ Mai thị là tỷ muội đồng tộc. Tuy chỉ dính một chút quan hệ ấy nhưng với người ngoài, Sở gia đã sớm lên thuyền của Tấn Vương.

Hiện tại Tấn Vương cùng Thái tử tranh đấu gay gắt, ở trên triều đình sớm như nước với lửa. Nếu ngày sau đăng cơ Thái tử muốn tình nợ cũ, phủ Khúc Dương Hầu nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Nói ngắn gọn, Sở gia đã bị cột vào cùng một con thuyền với Tấn Vương. Lên thuyền thì dễ xuống thuyền thì khó. Họ chỉ còn một con đường, đó là nghĩ cách giúp Tấn Vương đăng vị.

Sở Hi Niên ý vị không rõ hỏi: "Ta đây giúp đại ca như thế nào?"

Sở Tiêu Bình hạ giọng, giọng nói vài phần nặng nề: "Trong tay Tạ Kính Uyên có một phần quân trận đồ, ở cuối có một danh sách, là nhãn tuyến thân tín của y trong quân. Nếu có cơ hội, người tìm cách mang ra."

Sở Hi Niên sững người: "Mang ra?"

Vị huynh đài này, ý anh là đi ăn trộm?

Sở Tiêu Bình đoán được ý nghĩ của hắn: "Trộm cũng được."

Sở Hi Niên: "A..."

Anh trai hờ đang muốn đi đường vòng cứu nước, muốn hắn đi nằm vùng bên Tạ Kính Uyên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.