Thẩm Lương đi ra từ phòng Thiệu Khâm Hàn, bước chân thì nhẹ mà đầu óc lại nặng nề, thầm nghĩ đúng là đi đêm có ngày gặp ma, loại cốt truyện nát bét này thế mà có ngày rơi xuống đầu hắn. Tạt máu chó nhiều thật dễ bị nghiệp quật.
Đồng hồ chỉ hai giờ sáng, không một tiếng động báo hiệu thời gian trôi.
Thẩm Lương thở dài, trở về phòng định đi ngủ, nhưng hắn nằm một lúc lâu, lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ được. Cuối cùng hắn ngồi dậy, lấy ra một cuốn sổ con trong tủ đầu giường, suy nghĩ nửa ngày rồi trịnh trọng viết xuống kế hoạch đầu tiên trong đời.
1. Giúp Thiệu Khâm Hàn theo đuổi Thẩm Viêm.
Theo đuổi thế nào ngày mai tính tiếp.
Hệ thống lặng lẽ tới gần nhìn lén, tưởng hắn viết ra lời vàng ý ngọc gì, hóa ra chỉ là một câu vô nghĩa, trợn mắt: [Anh định giúp anh ấy theo đuổi thế nào?]
Hệ thống là một quả cầu nhỏ phát sáng nhưng cũng đủ lóe mù mắt. Trong đêm, dù nó chỉ đứng yên, không thể vờ như không thấy được.
Thẩm Lương liếc nó: "Mày có thể chỉnh độ sáng thấp xuống không? Sáng quá ảnh hưởng mắt."
Hệ thống "A" một tiếng, sau đó giảm độ sáng quanh người. Khi ánh sáng chói mắt trên người nó biến mất, Thẩm Lương phát hiện hình dạng thật của hệ thống là một viên kim cương lớn màu trắng.
À thì...
Thẩm Lương sờ cằm, lâm vào trầm tư: "Nhìn mày... rất có giá."
Hệ thống: [Thu lại ý tưởng nguy hiểm của anh ngay.]
Thẩm Lương: Chậc.
Hắn yên tĩnh một lát, không biết nhớ tới chuyện gì, đột ngột hỏi hệ thống: "Đúng rồi, mày có tên không?"
Trong truyện Thẩm Lương từng xem qua, hệ thống thường có danh hiệu hay tên gì đó.
Hệ thống nghe vậy, cơ thể đang bay bay bỗng cứng lại: [...]
Thẩm Lương: "Hỏi mày đó, mày có tên không?"
Hệ thống nghẹn nửa ngày cũng không nghẹn ra được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng lắp bắp: [Không có, tui không có tên...]
Thẩm Lương vừa nghe liền biết nó đang giả ngu, về sau phải tìm cơ hội cạy miệng nó. Hắn cất sổ con vào tủ đầu giường, dứt khoát nhắm mắt ngủ. Còn nên làm thế nào giúp Thiệu Khâm Hàn theo đuổi Thẩm Viêm...
Đùa ai chứ, hắn chính là tác giả. Theo đuổi sinh viên ngốc Thẩm Viêm chưa sành sỏi mùi đời còn không dễ như trở bàn tay.
Sáng hôm sau, dì Trương làm bữa sáng, ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Lương vừa đi xuống lầu vừa ngáp. Dì dùng tạp giề lau tay: "Tiểu Thẩm, dì làm xong cơm sáng rồi. Cháu ăn nhanh đi, để lâu bị nguội."
Thẩm Lương tỉnh táo hơn phân nửa: "Thiệu tiên sinh đâu dì? Anh ấy không ăn sao?"
Dì Trương lắc đầu, do dự nói: "Cậu ấy muốn ăn sẽ đi xuống đây. Giờ không thấy đâu chắc là không muốn ăn."
Thoạt nhìn dì có chút sợ Thiệu Khâm Hàn, muốn hối cũng không dám hối, liền quay về phòng bếp tiếp tục quét dọn nhà cửa.
Thẩm Lương dùng bình giữ nhiệt rót nước ấm. Hèn gì Thiệu Khâm Hàn bị đau bao tử, hóa ra do không chịu ăn cơm. Hắn xoay người đi lên lầu, đến phòng Thiệu Khâm Hàn gõ cửa: "Dậy đi."
Để chắc chắn anh sẽ nghe thấy, hắn gõ cửa rất to, nghe giống như bọn cho vay nặng lãi đang đi đòi nợ. Nếu trong phòng là người dễ cộc khi vừa thức dậy, lúc này có thể cầm dao phay cho hắn một nhát rồi.
Cửa được mở ra từ bên trong.
Thiệu Khâm Hàn mặc áo ngủ đứng sau cửa, mái tóc màu đen có chút hỗn độn, rõ là vừa mở mắt thôi. Quầng thâm dưới mắt thể hiện rõ tối qua anh ngủ chẳng ngon lành gì. Thấy người gõ cửa là Thẩm Lương, anh nhíu mày: "Có chuyện gì?"
Thẩm Lương hất đầu về phía tầng dưới: "Xuống nhà ăn cơm."
Thiệu Khâm Hàn chỉ nói hai chữ: "Không ăn."
Nói xong liền đóng cửa, ai ngờ bị Thẩm Lương chặn: "Ăn nhanh lên, ăn xong tối nay tôi dắt anh đi tìm Thẩm Viêm."
Đêm này diễn ra tình tiết quan trọng, bỏ qua là không thể can thiệp được nữa.
Thẩm Lương ôm tay, nghiêng dựa vào khung cửa, cười rộ lên rất giống lưu manh: "Không phải anh muốn theo đuổi anh ấy sao? Tôi giúp anh. Không đi đừng có hối hận."
Thiệu Khâm Hàn lẳng lặng nhìn hắn chằm chằm, một lát sau mới nói: "...Đi ra đi."
Thẩm Lương nhướng mày: "Sao kia?"
Thiệu Khâm Hàn: "Tôi thay quần áo."
Thẩm Lương "Hứ" một tiếng. Hắn đứng thẳng người, bỏ tay vào túi đi xuống nhà dưới, lầm bầm lầu bầu: "Trên người anh có chỗ nào tôi chưa thấy, che lại làm gì?"
Đáp lại hắn là một tiếng đóng cửa "rầm!" rất vang.
Bàn ăn lớn ở dưới nhà đủ cho mười người cùng ngồi ăn, nhưng ngồi thế nào cũng dễ thấy bất mãn. Mặt bàn bằng đá cẩm thạch bóng loáng phản chiếu ánh đèn chùm trên cao, liếc mắt nhìn qua biết ngay nó hoa lệ đến đâu, cũng hiểu được nó lạnh lẽo đến mức nào.
Thẩm Lương lột trứng gà, nhìn vị trí trống không ở đối diện, đoán được vì sao Thiệu Khâm Hàn không thích ăn cơm.
Đi ăn lẩu mà ăn một mình thì chán.
Không bao lâu, Thiệu Khâm Hàn đi xuống. Hắn kéo ghế ngồi xuống chỗ đối diện dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Lương, liếc nửa tô cháo trước mặt, chần chờ vài giây mới bắt đầu ăn.
Không gắp đồ ăn, không uống sữa bò, ăn cơm như chỉ để hoàn thành nhiệm vụ.
Thẩm Lương nghĩ Thiệu Khâm Hàn mỗi ngày chỉ ăn cháo trắng thì tiền nhiều để làm gì, còn không bằng cho hắn. Hắn mở bình giữ nhiệt, đổ nước ra ly rồi đưa cho Thiệu Khâm Hàn: "Anh uống miếng nước ấm đi."
Thiệu Khâm Hàn không nhúc nhích, chỉ thấy bên trong ly trôi trôi hai viên táo tàu và hai đóa hoa cúc, lượn lờ tỏa khói ra ngoài.
Thẩm Lương ôm bình giữ nhiệt, thở dài ngả lưng về sau, trông như một con cá mặn: "Trong tình yêu, cơ thể là vốn liếng to lớn nhất. Giờ anh tập giữ sức khỏe vẫn còn kịp đấy."
"......"
Thiệu Khâm Hàn đương nhiên không uống trà dưỡng sinh của Thẩm Lương. Anh uống xong cháo, kéo ghế chuẩn bị lên lầu, nhưng không biết nhớ tới chuyện gì thì dừng bước, quay đầu nhìn về Thẩm Lương: "Đi."
Thẩm Lương nhấc lên mí mắt, dùng ánh mắt hỏi: "?"
Giọng Thiệu Khâm Hàn thanh lãnh: "Lên phòng của tôi."
"???"
Thẩm Lương ngây người. Không phải do tâm tư của hắn không đời thuần mà những lời này quá dễ làm người ta nghĩ bậy. Thế thân – một mặt nào đó là một loại bạn tình – mà đã là bạn tình thì không thể tránh mấy thứ này nọ lọ chai. Thiệu Khâm Hàn không phải là muốn chuyện đó đó chứ?
Thẩm Lương ngẩng đầu nhìn ông mặt trời sáng chói ngoài cửa sổ, trong lòng khẽ run. Ban ngày ban mặt hình như không phù hợp lắm?
Thiệu Khâm Hàn đi được nửa đường, thấy Thẩm Lương không nhúc nhích thì nhíu mày: "Sao nào? Còn muốn tôi mời cậu?"
Thẩm Lương chỉ có thể đứng dậy loay hoay đuổi kịp. Muốn đó đó thì đó đó đi, coi như ông đây hiến thân vì nghệ thuật.
Giấc ngủ cùng trạng thái tinh thần của Thiệu Khâm Hàn đều tệ như nhau. Trước kia có thể miễn cưỡng dựa vào thuốc, nhưng sử dụng trong thời gian dài khiến cơ thể anh kháng dược. Hiện giờ thuốc ngủ không còn hiệu quả với anh.
Anh vào phòng, ngồi xuống mép giường, chậm rãi cởi áo sơ mi, cởi được hai cúc thì dừng lại.
Thẩm Lương đứng ở cửa, không hề có dấu hiệu tiến lên, đứng yên như một đứa ngốc.
Thiệu Khâm Hàn lẳng lặng rũ mi, che khuất biểu tình ở đáy mắt: "Lại đây ngủ."
Thẩm Lương nghe vậy hoài nghi mình bị ảo âm. Thiệu Khâm Hàn trực tiếp như vậy sao?
Thấy hắn lăn đến, Thiệu Khâm Hàn nói tiếp: "Nằm trên đó."
Mí mắt Thẩm Lương nhảy dựng: "Nằm trên đó?"
Đừng nói người này định xoay người làm công đấy chứ? Không được đâu, hắn không phải là 0.
Môi Thiệu Khâm Hàn so với người bình thường nhạt hơn một chút, khi anh không nói không rằng nhấp môi, màu sắc càng phai đi nhiều. Anh dùng ngữ khí lạnh đạm nói với Thẩm Lương đang nghĩ đâu đâu: "Lại đây, đừng để tôi lặp lại lần hai."
Mệt mỏi cộng với thần kinh căng thẳng đủ sức ép chết người, đừng nói đến người đã trằn trọc khó ngủ mấy chục năm. Thiệu Khâm Hàn nói xong liền nằm xuống giường, cơ thể hơi thả lòng rồi nhắm mắt. Chân mày anh không nhịn được nhíu lại, như bị bóng đè lại như nhớ đến chuyện gì muốn quên mà quên không được.
Thẩm Lương thầm nghĩ lên giường thì lên giường. Nếu đối phương muốn xoay người làm công thì cùng lắm đánh một trận. Hắn không tin tưởng vào sức mạnh của bản thân lắm, nhưng chẳng lẽ lại thua Thiệu Khâm Hàn cả người mang bệnh thế kia?
Giường vang lên "kẽo kẹt". Hắn trực tiếp nằm xuống bên cạnh Thiệu Khâm Hàn, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở.
Thiệu Khâm Hàn nhắm mắt, lông mi giật giật, cảm nhận hơi thở của Thẩm Lương bao vây mình kín kẽ, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Anh không tiếng động trở mình, muốn tìm lại cảm giác an toàn đã lâu không thấy đêm qua, lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
"......"
Mười phút sau, Thiệu Khâm Hàn không nhịn được nữa mở bừng mắt. Anh lặng lẽ nhìn Thẩm Lương, thấy hắn đang chơi game thì cười lạnh, trực tiếp giật điện thoại của hắn ném mạnh xuống đất ——
Rắc.
Thẩm Lương rất bao dung với người bệnh tâm thần, nhất là người bệnh có tiền có thế, chỉ mất một giây có thể làm cho hắn đi đời: "...Anh làm gì vậy?"
Thiệu Khâm Hàn không để ý đến hắn, xoay người đưa lưng về phía hắn rồi nhắm mắt ngủ. Thẩm Lương đơn giản cho rằng anh vừa lên cơn động kinh. Hắn xuống giường định nhặt điện thoại về, nào ngờ Thiệu Khâm Hàn đột nhiên nói một câu: "Ôm tôi."
"Sao kia?" Thẩm Lương phát hiện từ khi đi vào thế giới này, dung lượng não của hắn hình như không đủ.
"Lại đây ôm tôi." Thiệu Khâm Hàn nhíu mày đến không thể chặt hơn, cảm xúc đã bắt đầu bùng nổ.
Ngữ điệu của anh nghe như đang nói "Chém chết mày" hơn là "Ôm tôi". Thẩm Lương nghe vậy chậm rãi vươn tay, từ phía sau kéo Thiệu Khâm Hàn vào trong ngực, ôm kín mít không chừa lại kẽ hỡ.
Thẩm Lương dựa cằm lên đầu anh: "Như thế này sao?"
Mỗi khi có người khác ở cạnh, giọng của Thẩm Lương luôn tự nhiên trầm xuống. Hắn không hề cố ý, lại vô tình mang đến một loại ảo giác ôn nhu.
Thiệu Khâm Hàn không nói chuyện. Cách một lớp áo, anh có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng rực cùng nhịp đập đều đặn trên ngực Thẩm Lương. Tất cả như có ma lực, khiến người ta vô thức thu lại sự phòng bị.
Lông mi của Thiệu Khâm Hàn run rẩy, duy trì tư thế không nhúc nhích, cũng không quay đầu lại, thấp giọng: "Đừng buông tay ra."
"Không được buông tay......"
Bọn họ rõ ràng chỉ là hai người xa lạ, lại cùng làm qua chuyện thân mật nhất thế gian. Thiệu Khâm Hàn không biết mình đang vì Thẩm Lương và Thẩm Viêm trông giống nhau nên đang tìm kiếm sự an ủi từ trên người hắn, hay vì đối phương thật sự mang đến cho anh cảm giác an toàn đã lâu không cảm nhận qua ——
Anh không hiểu, nên tạm cho rằng đây là vì lý do thứ nhất.
Thời gian chầm chậm trôi. Ánh nắng ngoài cửa sổ mờ dần, trên sàn loang lổ những vệt sáng. Thẩm Lương ôm Thiệu Khâm Hàn vào lòng, phát hiện anh đã ngủ mất giống hệt ngày hôm qua. Lông mày hắn hơi nhếch lên. Thiệu Khâm Hàn thật sự coi hắn là gối ôm đó hả?
Thẩm Lương điều chỉnh tư thế một chút, định tiếp tục ngủ nướng, ai ngờ Thiệu Khâm Hàn bỗng trở mình, ôm eo Thẩm Lương, còn vùi mặt vào lòng ngực của hắn.
"......"
Anh chưa tỉnh, vẫn còn đang nằm mơ.
Thẩm Lương thử đẩy nhẹ hai cái, kết quả không chỉ đẩy không ra mà còn khiến Thiệu Khâm Hàn càng ôm càng chặt, ép hắn đến suýt không thở nổi, cuối cùng chỉ còn nước chịu thua.
Ôm thì cứ ôm đi. Dù sao cũng không mất miếng thịt nào.