Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 9: Uống máu chó dưỡng sinh



Thẩm Lương giúp Thiệu Khâm Hàn cởi cúc áo, thuận tay định kéo áo sơmi của anh luôn, nhưng nghĩ lại thì thấy làm vậy không ổn lắm, nên do dự thu tay.

"Anh... tự cởi tiếp đi." Thẩm Lương bỏ tay ra, trong lòng cảm thấy quái quái.

Thiệu Khâm Hàn quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó sột sột soạt soạt cởi hết quần áo. Anh do dự trong một thoáng rồi ném quần áo sang bên cạnh.

"Xong rồi......" Thiệu Khâm Hàn nói.

Thẩm Lương nghe thấy giọng nói nhỏ như muỗi kêu của anh, đáy lòng run một chút. Hắn giơ tay gỡ vòi sen từ trên cao xuống, chỉnh độ ấm, rồi mới xối nước lên người Thiệu Khâm Hàn.

"Ào ào ——"

Trong nháy mắt, hai người bọn họ đều ướt đẫm, khác ở chỗ Thẩm Lương mặc quần áo mà Thiệu Khâm Hàn lại khỏa thân.

Nhìn qua có chút không công bằng.

Thiệu Khâm Hàn lau nước trên mặt: "Sao cậu lại không cởi đồ?"

Thẩm Lương liếc anh một cái: "Là anh muốn tắm chứ đâu phải tôi."

Hơn nữa...

"Anh hiểu nếu hai người cởi hết có nghĩa là gì không?"

Cái gì Thẩm Lương cũng chưa nói ra nhưng lại khiến người ta có cảm giác hắn nói xong hết rồi. Ánh mắt hắn ý vị thâm trường, hạ lưu đến độ phải censor.

Ánh nhìn chằm chằm của hắn khiến tim của Thiệu Khâm Hàn đập loạn. Anh ngơ ngác lui về phía sau một bước nhưng lại bị Thẩm Lương kéo về, bên tai nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương: "Để tay lên vai tôi."

Thẩm Lương nói: "Để tay lên vai tôi, đừng để dính nước."

Không biết có phải vì xối nước ấm hay không mà làn da vốn tái nhợt của Thiệu Khâm Hàn nổi lên một tầng ửng hồng. Anh chậm rãi giơ tay, đặt lên vai Thẩm Lương, thuận theo lời hắn một cách ngoài dự đoán.

Lúc này mới chịu nghe lời sao?

Thẩm Lương bóp chai xà bông, vừa giúp Thiệu Khâm Hàn gội đầu vừa cảm khái: Nếu hồi nãy, lúc anh hùng cứu mỹ nhân, Thiệu Khâm Hàn mà tỏ vẻ như vầy sao có thể dọa sợ Thẩm Viêm?

Năm ngón tay thon dài của Thẩm Lương luôn vào tóc Thiệu Khâm Hàn, chậm chạp nhẹ nhàng lại không mất đi lực đạo. Hắn thuận miệng tán gẫu: "Nè, mỗi lần anh đánh nhau đều là như vậy hả?"

Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn qua làn hơi nước mờ: "Như vậy là sao?"

Thẩm Lương cong môi, nói ra hai chữ: "Hung tàn."

Hắn đúng là cái hay không nói, cái dở thì nhanh miệng. Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn: "Hung tàn? Cậu muốn xem thử cái gì mới gọi là hung tàn hay không?"

Đương nhiên Thẩm Lương không muốn thấy chút nào. Hắn ra sức rửa sạch xà bông trên tóc Thiệu Khâm Hàn: "Vậy anh có thể ôn nhu một chút không? Anh tôi thích người ôn nhu. Anh ấy sợ máu mà anh còn quậy một trận máu me."

"......"

Thiệu Khâm Hàn không nói, tay phải của anh vẫn nằm trên vai Thẩm Lương, bất động thanh sắc siết một chút.

"Ui......"

Thẩm Lương hít một hơi khí lạnh, không hề phòng bị chiêu này. Hắn duỗi tay chế trụ eo của Thiệu Khâm Hàn, dùng sức đem người kéo đến trước mặt: "Tôi có chọc gì anh đâu?"

Trong nháy mắt, hai người dán đến kín kẽ.

Thiệu Khâm Hàn luống cuống, bỗng dưng nhớ đến chuyện thân mật họ từng làm đêm ấy: "Cậu đang làm cái gì?"

Người nào đó nhìn như bá tổng đối với chuyện ấy lại đơn thuần như một trang giấy trắng. Phỏng chừng anh lớn như vậy rồi cũng chưa từng nắm tay ai.

Trong nháy mắt, Thẩm Lương cảm thấy người mình đang ôm trong lòng không phải Thiệu Khâm Hàn mà là một con thỏ trắng nhỏ đang hoảng sợ: "...... Không có gì."

Hắn tắt nước, chậm rãi thả tay ra, sau đó lấy một cái khăn trắng đặt lên đầu Thiệu Khâm Hàn. Nước còn vương trên ngũ quan tuấn mỹ của anh, nhỏ xuống từ mái tóc mềm càng khiến làn da thêm trắng nõn.

Đẹp đến mê hoặc lòng người.

Thẩm Lương nói: "Anh lau đi."

Thiệu Khâm Hàn bất động, hơi hơi nhíu mày: "Đau tay."

Thẩm Lương: "...Hồi nãy anh còn nói không đau."

Thiệu Khâm Hàn: "Bây giờ đau."

Thẩm Lương giương mắt, bất ngờ nhận ra tầm mắt hai người ngang nhau, vừa vặn giao hội giữa không trung, trong phòng tắm với hơi nước quẩn quanh không hiểu sao thêm vài phần ái muội.

"......"

Thẩm Lương chỉ có thể vươn tay giúp anh lau, cách một lớp khăn xoa xoa nắn nắn. Bộ dáng ngoan ngoãn này của Thiệu Khâm Hàn thật dễ khiến lòng người thỏa mãn. Bọn họ vốn đã đứng gần, tay phải của Thiệu Khâm Hàn còn đặt trên vai Thẩm Lương, thoạt nhìn thân càng thêm thân.

Có khác gì ôm nhau đâu?

Không khác gì hết.

Thẩm Lương lau tóc xong mới phát hiện tư thế của hai người có hơi vượt rào dù đã sớm làm chuyện còn thân mật hơn nữa. Hắn chậm nửa nhịp buông khăn lông, cúi đầu một xíu đã động đến chóp mũi của Thiệu Khâm Hàn, hô hấp thân mật đan xen, trong lòng thấy ngứa ngứa.

Thẩm Lương nhìn anh chằm chằm, nói: "Lau xong rồi......"

Thiệu Khâm Hàn không mặc quần áo. Anh vẫn luôn cúi đầu, nghe vậy "ừ" một tiếng không rõ cảm xúc.

Thẩm Lương lấy thêm một cái khăn tắm quấn quanh người anh, bỗng không đầu không đuôi hỏi: "Có muốn tôi ôm anh ra ngoài không?"

Thiệu Khâm Hàn sửng sốt: "Cái gì?"

Anh vừa dứt lời liền cảm thấy cơ thể mất trọng lực. Đồng tử của anh co lại, theo bản năng siết chặt tay, thấy mình đã bị Thẩm Lương bế lên kiểu công chúa.

Bọn họ cũng từng ôm nhau, nhưng lần này hai người đều thanh tỉnh, cảm giác ý nghĩa có sự khác biệt.

Thẩm Lương không nhìn Thiệu Khâm Hàn. Hắn bế anh ra khỏi phòng tắm, cúi người đặt anh ở trên giường. Hai tay hắn chống bên cạnh Thiệu Khâm Hàn, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, trên tóc vẫn còn nước nhỏ xuống.

Tóc của Thẩm Lương ướt nhẹp, quần áo dính chặt cơ thể. Hắn quét mắt nhìn Thiệu Khâm Hàn đang bọc trong khăn tắm, nhắc nhở: "Anh nhớ mặc quần áo đó, đừng để bị cảm."

Một giọt nước không nghiêng không lệch rơi xuống mặt Thiệu Khâm Hàn. Anh theo bản năng chớp chớp mắt, hàng lông mi dày run lên, nhìn có chút ngốc: "Ừ..."

Thẩm Lương thấy thế, không biết vì sao mà vươn tay chậm rãi xoa xoa đầu anh, sau đó mới ngồi dậy rời đi.

Cửa phòng đóng lại một lần nữa, một tiếng vang nhỏ vang lên. Trong phòng một lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Quần áo của Thẩm Lương ướt đến độ có thể đem đi nấu nước. Sau khi trở về phòng, hắn phát hiện vòi hoa sen đã hỏng, chỉ có thể mang quần áo xuống tắm nhờ phòng dành cho khách.

Dì Trương đang tưới hoa ở ban công tầng dưới. Thẩm Lương nhìn dì từ phía sau, trong một thoáng cảm thấy dì rất giống mẹ của mình. Hình như người lớn tuổi đều mang lại cảm giác giông giống: "Dì Trương, vòi hoa sen ở phòng cháu hỏng rồi."

Dì Trương nghe vậy ngừng lại, ngẩng đầu trả lời hắn: "À vậy hả? Mai dì gọi điện kêu người tới sửa."

Thẩm Lương tắm rửa xong còn tranh thủ đi giặt quần áo, đến khi xong xuôi là vừa đúng 10 giờ rưỡi. Hắn mặc bộ đồ ngủ màu trắng nhạt, trên cổ quàng một cái khăn lông, không thèm lau tóc cho khô, cứ như vậy đi về phòng.

Thẩm Lương nghĩ chắc mình tắm lâu quá nên bị váng đầu mất rồi, nếu không sao lại đi nhầm phòng. Hắn mở cửa ra đã thấy Thiệu Khâm Hàn ngồi chễm chệ trên giường, lập tức thu chân lui ra: "Xin lỗi, tôi đi nhầm."

Hắn đóng cửa lại cụp một tiếng, ba giây sau mới ý thức được có gì sai sai. Đây rõ ràng là phòng của hắn.

Thẩm Lương đẩy cửa ra một lần nữa. Hắn đi vào phòng, mặt đầy hồ nghi nhìn Thiệu Khâm Hàn: "Có phải anh đi nhầm phòng không? Đây là phòng của tôi."

Thiệu Khâm Hàn ngồi ở đầu giường, tay ôm lấy đầu gối, ngữ khí bình tĩnh: "Phòng của tôi."

Thẩm Lương đi đến vỗ vỗ một chồng sách màu vàng trên tủ đầu giường: "Ở đây toàn là sách của tôi."

Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn, lạnh lùng nhướng mày: "Từng mét vuông đất ở đây đều là của tôi."

Thẩm Lương: "......"

Ok, anh có tiền, anh có quyền.

Mẹ nó, lát nữa lúc sửa bản thảo, hắn nhất định viết Thiệu Khâm Hàn là một kẻ nghèo.

Thẩm Lương dùng khăn lông trên cổ lung tung xoa xoa tóc: "Nhường cho anh, tôi ngủ ở tầng dưới."

Thiệu Khâm Hàn uy hiếp: "Cậu dám đi thử xem?"

Thẩm Lương vốn cũng không định đi. Phòng cho khách ở dưới lầu không thoải mái bằng phòng mình. Hắn đặt mông xuống mép giường, co co chân, chống tay lên trên rồi cười rộ, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều trở nên biếng nhác câu nhân: "Sao nào? Anh muốn ngủ với tôi?"

Thiệu Khâm Hàn ôm đầu gối, chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ. Anh khảy lòng bàn tay đang quấn băng gạc, nhìn chằm chằm hoa văn trên ga trải giường không nói một lời, trông hệt như một con rắn ngang ngược đang chiếm cứ chiếc giường này.

Thẩm Lương nghĩ thầm này là sao đây? Hắn nhìn Thiệu Khâm Hàn, tầm mắt đột nhiên dừng lại. Vì trong phòng không quá sáng, khung cảnh hiện tại dường như chồng lên một cảnh từng diễn ra trong sách khiến đáy lòng hắn hơi hoảng hốt.

Thẩm Lương bỗng nhớ tới kết cục của Thiệu Khâm Hàn......

Trong tiểu thuyết, khi vai chính và vai phụ lần lượt nắm tay nhau HE, anh bị giam một mình trong bệnh viện tâm thần, điên điên khùng khùng, người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Người đọc mắng Thẩm Lương tàn nhẫn. Thẩm Lương nghĩ "chắc là vậy đi?", nhưng Thiệu Khâm Hàn là nhân vật trong tiểu thuyết. Nhân vật trong tiểu thuyết có thể nào trở thành người thật đâu?

Nhưng giờ đây, người này chân chính xuất hiện trước mặt hắn. Một người chân thật còn sống sờ sờ. Sẽ nổi giận, sẽ đổ máu, sẽ bị thương.

Trên trang giấy hắn có thể tùy ý múa bút thành văn, nhưng nếu có một ngày những người bên trong đều biến thành người thật, những chi tiết ngược thân ngược tâm hắn cố ý thêm vào liền trở thành một loại tội lỗi.

Chút tâm tư muốn chọc ghẹo anh của hắn liền tan đi. Thẩm Lương nhẹ nhàng vỗ vị trí trống bên cạnh, hướng về Thiệu Khâm Hàn dang rộng hai day: "Nè..."

Hắn hỏi: "Anh có muốn ôm một cái không?"

Nghe vậy, thân hình Thiệu Khâm Hàn khẽ động. Anh giương mắt nhìn về phía hắn.

Thẩm Lương giữ nguyên động tác, duy trì tư thế ấy: "Lại đây, tôi ôm anh ngủ."

Hắn nghĩ Thiệu Khâm Hàn sẽ không thèm lăn tới, ngờ đâu anh im lặng trong chốc lát rồi lặng yên không một tiếng động đến gần hắn. Hai tay anh vẫn ôm gối, nỗ lực cuộn mình thành một khối cầu.

Thiệu Khâm Hàn thường xuyên cảm thấy không an toàn.

Thẩm Lương kéo kéo anh vào trong ngực, thở dài, sau đó từ từ ôm chặt, ăn khớp đến không có chỗ để chê. Mùi sữa tắm còn vươn trên người quyện vào nhau, khó có thể phân biệt ai với ai.

Thần kinh căng chặt của Thiệu Khâm Hàn rất nhanh liền buông lỏng.

Thẩm Lương chống cằm lên đỉnh đầu anh, cảm thấy tóc của anh thật mềm mại. Một lát sau, hắn tìm chuyện để nói: "Thẩm Viêm nhát gan, cực kỳ sợ máu. Lần sau anh muốn đánh ai thì đánh sau lưng, đừng đánh trước mặt anh ấy."

Thẩm Lương giảng giải.

Thiệu Khâm Hàn không có tâm tư để nghe. Anh nhắm mắt, không vui nói: "Tôi cũng sợ máu......"

Thẩm Lương không nghe rõ: "Sao kia?"

Thiệu Khâm Hàn không lặp lại, ngậm chặt miệng: "Không có gì."

Thẩm Lương sờ sờ tóc của anh, lòng ban tay vừa thấy khô ráo vừa thấy ấm áp. Hắn đột nhiên hỏi: "Anh thật sự thích Thẩm Viêm sao?"

Trong truyện cẩu huyết mà Thẩm Lương viết ra, nhân vật yêu đơn giản là vì đó là yêu, không phải thích một cách chân thành, vì chính tác giả hắn đây cũng không rõ thích là loại cảm giác gì.

Trong nguyên tác, Thiệu Khâm Hàn thích Thẩm Viêm vì từ lâu anh đã chìm trong hắc ám, đột nhiên nhìn thấy tia sáng đầu tiên trong đời liền theo bản năng muốn duỗi tay nắm chặt tia sáng ấy.

Hiện tại, hắn rất muốn biết trong lòng Thiệu Khâm Hàn nghĩ như thế nào.

Lúc hỏi điều này, thần trí của Thẩm Lương như đang đi vào cõi mộng đâu đâu nên hắn không phát hiện sau khi nghe câu hỏi của hắn, trên mặt Thiệu Khâm Hàn trong nháy mắt trở nên mờ mịt và kinh ngạc.

Anh thật sự thích Thẩm Viêm sao?

Khi Thiệu Khâm Hàn nghe những lời này, đại não như bị trống mất một mảng. Anh nỗ lực muốn tìm đáp án để trả lời Thẩm Lương, nhưng lại không nghĩ ra được gì, giống như...

Giống như người hắn nhắc đến chỉ là một người xa lạ không quan trọng.

Đầu của Thiệu Khâm Hàn ẩn ẩn đau. Anh cảm thấy mình như một con rối gỗ bị giật dây, cần phải đi theo một quỹ đạo có sẵn nào đó. Có một thanh âm do vận mệnh tạo ra liên tục nhắc nhở anh rằng: Mày thích Thẩm Viêm. Mày cần phải thích Thẩm Viêm. Mày nhất định phải có được cậu ấy.

Chỉ vậy mà thôi.

Chỉ vậy... mà thôi......

Thiệu Khâm Hàn tìm không ra đáp án. Anh dùng tay che lại đầu, ngăn từng cơn đau đầu đang đánh vào đại não, rồi nhíu mày "ừ" một tiếng không rõ, ngữ khí bực bội: "Thích......"

Chắc là...... thích?

Thẩm Lương không nghi ngờ đáp án này vì trong sách viết như thế: "Được rồi."

Hắn nói: "Tôi giúp anh theo đuổi anh ấy."

Thẩm Lương nói xong nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến 11h. Hắn ôm Thiệu Khâm Hàn nằm xuống, tránh đi miệng vết thương của anh, ấn anh vào trong lòng ngực: "Ngủ đi, đã trễ rồi."

Thanh âm của hắn trầm thấp, mang theo từ tính, giống như ru ngủ một đứa trẻ.

Không biết vì cái gì Thiệu Khâm Hàn cảm thấy tim của mình đập thật nhanh, tiếng đập đinh tai nhức óc, cứ như giây tiếp theo nó sẽ nhảy khỏi lồng ngực.

Anh lao lực ngẩng đầu từ trong lòng Thẩm Lương: "Tôi ngủ không được."

Thẩm Lương nghĩ thầm anh không ngủ được nhưng mà tôi ngủ được. Hắn một lần nữa ấn Thiệu Khâm Hàn vào lòng: "Phải ngủ."

Thiệu Khâm Hàn giật giật, ngoài ý muốn cảm thấy tức giận với thái độ cường ngạnh của Thẩm Lương: "Vì sao?"

Thẩm Lương trợn mắt nhìn trần nhà, nghe vậy không biết nhớ tới chuyện gì, lặng im vài giây mới nói: "Bởi vì thức đêm sẽ bị đột quỵ."

Thiệu Khâm Hàn: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.