Thư Viện Thiên Đạo

Chương 29: Cô bị bệnh à!



“Ủa?”

Cũng đang ở trong Tàng Kinh Các, Thẩm Bích Như nghe thấy tiếng bước chân và tiếng lật sách không ngớt vang lên, ban đầu thì chưa nghĩ gì, càng về sau thì càng thấy là lạ.

Đọc sách thì phải tuần tự, chậm rãi, chứ đâu có nhanh như thế.

Trong nỗi ngờ vực, cô không nén được tò mò, bước qua bên kia.

Ngay sau đó cô thấy Trương Huyền đang bước từng bước qua dãy kệ sách đầu tiên, bộ dạng của anh ta hoàn toàn không phải đang đọc sách, mà là đang lục tìm gì đó!

“Lẽ nào Mặc lão không hắn cho vào, là vì lý do này?”

Quan sát một lát, thấy đối phương vẫn không hề có ý dừng lại, Thầm Bích Như giật mình nghĩ ra.

Vừa rồi, cô đã thấy người thanh niên này có gì đó khác với lúc trước, nên đã lên tiếng nói giúp, với hy vọng hắn ta học tập đàng hoàng, để thoát khỏi tình cảnh khó khăn như hiện nay.

Nằm mơ cô cũng không ngờ, ông nội này không đến đây học tập, mà đến để tìm đồ!

Tàng Thư Các này, mỗi ngày có không biết bao nhiêu giáo viên đến, hoàn toàn đâu có thứ gì quý giá. Lục lọi lung tung như thế, rõ ràng là đang xem thường Tàng Kinh Các rồi!

Đáng ghét!

“Có lẽ… hắn ta đã biết trước mình sẽ đến Tàng Kinh Các, nên đợi sẵn ở đây, sau đó cố tình tạo ra những âm thanh này, để thu hút sự chú ý của mình… Hừ, vậy chỉ tổ làm cho mình thấy phát ghét!”

Ấn tượng tốt về người thanh niên kia đã tan tành trong lòng Thẩm Bích Như.

Vì xinh đẹp, cô đã gặp phải không biết bao nhiêu tình huống lấy lòng, gây sự chú ý. Thế nên, cô nghĩ rằng Trương Huyền hoàn toàn không đến để xem sách, mà là cố tình tạo ra âm thanh để mong cô để mắt tới mình. Mà cô chúa ghét cái kiểu làm màu ấy!

Lại một lát sau, cô càng chắc chắn thêm nhận định của mình.

Nếu thực sự đọc sách, thì đâu có cái kiểu sách gì cũng đọc? Hơn nữa, lật nhanh như vậy, cả tên sách còn nhìn chưa rõ, chứ đừng nói đến nội dung bên trong!

“Hừ!”

Với sắc mặt sa sầm, Thẩm Bích Như bước đến chỗ Trương Huyền: “Thầy Trương, thầy đang làm gì vậy?”

“Đọc sách!”

Trương Huyền nào hay biết hành động của mình đã bị người ta định nghĩa thành “làm màu”, đầu chẳng buồn ngẩng lên, chỉ đáp đại một câu.

“Đọc sách? Hừ!” Thầm Bích Như hừ lạnh, sắc mặt trở nên lạnh lùng, “Nếu thầy nghĩ mình làm thế trông sẽ rất oách, có thể thu hút được sự chú ý của ta, thì mau mau bỏ đi cái ý nghĩ thơ ngây ấy đi. Thẩm Bích Như ta không mắc câu đâu. Hơn nữa, thầy làm thế chỉ khiến ta thấy ghét thêm mà thôi!”

“Ờ, ta biết rồi!” Trương Huyền vẫn tiếp tục lật sách.

Hắn dự định hôm nay sẽ nhét toàn bộ sách trong Tàng Kinh Các vào thư viện Thiên Đạo, thời gian khá là eo hẹp, không rảnh rỗi để trò chuyện với người ta.

Chưa kể, hắn cũng nghĩ rằng đối phương chỉ “tự ảo tưởng” mà thôi, liên quan gì đến mình?

Đẹp là có đẹp thật, nhưng ông đây đâu phải chưa từng nhìn thấy gái đẹp. Trong đời trước, thời đại công nghệ thông tin phát triển, trong ổ cứng của hắn chứa biết bao nhiêu thứ liên quan đến gái đẹp, hơn nữa họ còn rành rẽ đủ loại tài nghệ… Cô chỉ là một cold girl mà thôi, ông đây chả mấy hứng thú!

Với lại, ông đây đâu có rỗi hơi mà đi thu hút sự chú ý của cô!

“Đã biết vậy, thế thì thầy vui lòng rời khỏi Tàng Kinh Các đi, đừng có ở đây làm chuyện vô ích!” Thấy hắn ta chẳng hề ngẩng mặt lên, vẫn đang làm ra vẻ, Thẩm Bích Như quay người, đưa tay tỏ vẻ mời hắn đi ra ngoài.

Bịch bịch bịch bịch!

Thiếu niên đã rời đi.

“Thế này còn được…”

Thấy hắn biết điều, Thẩm Bích Như gật gù hài lòng. Nhưng đang định nghiên cứu tiếp quyển sách mình muốn đọc, thì cô lại nghe thấy tiếng lật sách vang lên.

Roẹt roẹt roẹt!

Vừa quay qua, cô thấy thanh niên kia hoàn toàn không có ý rời đi, mà đang đứng trước một dãy kệ sách khác, bắt đầu lật tiếp.

“Thầy…”

Thẩm Bích Như tức muốn xì khói.

Bao giờ mới chịu thôi đây?

Mình đã nói rồi, làm như thế chỉ khiến mình ghét thêm mà thôi. Thế mà vẫn chưa chịu thôi, muốn gì đây?

Cô vươn thẳng người, bộ dạng nghiêm nghị, bước đến trước mặt Trương Huyền lần nữa, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ căm ghét tột độ: “Lời ta nói, thầy không nghe thấy hay sao? Thầy càng làm vậy, ta càng ghét chứ chẳng thích thầy đâu!”

“Cô bị bệnh à?”

Thấy đối phương lại bám theo, Trương Huyền thực sự chịu hết nổi nữa, dừng lại nói: “Cô xem của cô, ta xem của ta. Nếu cô thấy rảnh quá không có chuyện gì làm, thì qua bên kia ngồi mà vẽ hình tròn đi(1), đừng có luẩn quẩn ở đây làm phiền ta!”

(1)Ngồi một mình vẽ vòng tròn: một triệu chứng khi người ta bị tự kỉ hoặc thấy cô đơn, hình ảnh minh họa thường thấy trong truyện tranh.

Đâu phải đây chưa bao giờ thấy gái đẹp đâu trời, diễn gì sâu vậy!

“Thầy…”

Không ngờ hắn lại nói như vậy, Thẩm Bích Như choáng váng mặt mày, tức muốn xỉu.

Cô là ai?

Mỹ nữ đệ nhất của học viện Hồng Thiên, người thì đẹp, lại có tài, hầu như tất cả các thầy giáo, học sinh trong học viện đều xem cô là nữ thần. Đứng trước mặt cô, ai cũng cư xử nhã nhặn, không bao giờ dám lớn tiếng, sợ sẽ làm mất lòng người đẹp!

Ấy vậy mà hắn nói…. mình bị bệnh?

Còn bảo mình qua bên kia ngồi tự kỷ nữa chứ?

Ta là thục nữ đó, tự kỷ, tự cái đầu ngươi đấy!

Thẩm Bích Như thấy tức đến nổ phổi, thở không ra hơi, mặt cũng đỏ bừng! Cô định mắng cho đối phương một trận, thì thấy hắn nói xong liền tiếp tục lật sách, hoàn toàn không để mắt đến cô nữa.

“Được, được lắm! Cứ ở đó mà diễn đi! Xem ta sẽ vạch mặt ngươi như thế nào!”

Thẩm Bích Như dậm chân, nghiến răng trèo trẹo.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô bị đàn ông nói như thế!

Được, bây giờ ở đó làm màu đọc sách chứ gì? Để chị đây xem ngươi làm màu được bao lâu. Đợi khi ngươi diễn hết nổi rồi, chị đây nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi, để ngươi muối mặt cho biết tay!

Nghĩ đến đây, Thẩm Bích Như không đi theo Trương Huyền nữa, mà thở hồng hộc trở lại trước kệ sách mình muốn tìm, tiện tay rút ra một quyển, ngồi ở một góc phòng, chậm rãi chép lại.

Vốn dĩ hôm nay tâm tình cô rất tốt, định đến đây để bổ sung kiến thức, nào ngờ lại gặp phải cái thứ đáng ghét đến thế.

Vừa chép, Thẩm Bích Như vừa liếc mắt nhìn qua.

Thanh niên kia vẫn đang duy trì tốc độ ban đầu, không ngừng lật sách, hầu như không bỏ sót quyển nào, chỉ cần là sách trong thư viện, thì chẳng có quyển nào mà không bị lật.

“Hừ! Chị đây sẽ chống mắt lên xem ngươi giả vờ đến bao giờ!”

Bị Trương Huyền chọc điên một trận, Thẩm Bích Như chẳng còn giữ được sự trầm tĩnh trước đó, quyết định ăn thua đủ với đối phương. Cô chầm chậm chép sách, chờ đến lúc đối phương bỏ cuộc.

Có điều, điểm khiến cô ta thấy quái lạ chính là, thanh niên này cứ duy trì tốc độ như vậy, không ngừng lặp lại động tác ấy, bắt đầu từ dãy kệ đầu tiên của Tàng Kinh Các, mãi đến các kệ sau, từ trưa cho đến tối, không có một phút giây nào ngừng nghỉ.

Đến khi đã qua sáu bảy tiếng đồng hồ rồi, tên khốn ấy vẫn cứ tiếp tục như thế, cả Thẩm Bích Như cũng không khỏi cảm thấy kì lạ.

“Ông nội này bị teo não hay sao vậy? Hay do luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, điên mất rồi?”

Đột nhiên, trong đầu Thẩm Bích Như trào ra một ý nghĩ.

Nghe nói luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, sẽ xuất hiện rất nhiều biểu hiện khác thường, không ngừng lật sách, phải chăng cũng là một trong những biểu hiện ấy?

Trong khi Thẩm Bích Như đang vô cùng kinh ngạc, cảm thấy tên thanh niên này chắc không được bình thường, thì bên này, Trương Huyền đã lật xong dãy kệ sách cuối cùng, dừng lại.

“Nhiều tri thức quá!”

Liên tục sáu bảy tiếng đồng hồ lật sách không ngừng nghỉ, cuối cùng tất cả số sách trong Tàng Thư Các của học viện Hồng Thiên, đã vào hết thư viện Thiên Đạo trong đầu Trương Huyền.

Thông qua quá trình tổng hợp ưu – khuyết điểm của thư viện đối với đủ loại sách vở, hắn đã có một sự hiểu biết nhất định về công pháp, võ thuật, đan dược, luyện khí, trận pháp… của thế giới này.

“Thể chất thuần âm của Triệu Nhã, nên luyện bộ này, nhưng trước đó còn phải chuẩn bị một số thứ…”

Sau ghi sao chép toàn bộ Tàng Thư Các, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, vấn đề của Triệu Nhã nên giải quyết thế nào. Điều này khiến hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng đã nắm rõ những thiếu sót trong quá trình tu luyện tầng thứ ba, chỉ cần luyện lại một lần nữa, thì xem như đã hoàn mỹ.

“Ọt ọt ọt!”

Mọi việc đã xong xuôi, bây giờ hắn mới nhận ra cái bụng đang biểu tình từ bao giờ.

Hắn lắc đầu, nhấc chân đi ra ngoài, chưa được mấy bước thì hắn đã thấy Thẩm Bích Như đứng ngay trước mặt, nhìn hắn lạnh lùng.

Mình đứng đây sáu bảy tiếng đồng hồ rồi, vậy mà vong nữ này vẫn chưa chịu đi.

Lười dây dưa với cái ả “ảo tưởng sức mạnh” này, Trương Huyền tiếp tục bước đi.

“Dừng lại cho ta!”

Vừa bước đến cửa, hắn lại nghe thấy tiếng Mặc lão quát.

Bây giờ, mặt Mặc lão đã ầm trầm cả lại, hệt như phong ba bão táp đang dồn về, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Ông ấy đã nhịn thằng ranh này lâu lắm rồi!

Hiện tại trong đầu ông ấy chỉ có một ý nghĩ: làm loạn, làm loạn, và làm loạn!

“Mặc lão!”

Trương Huyền ngơ ngác nhìn qua.

“Hừ, thầy Trương Huyền!” Mặc Lão nghiêm mặt lại, cố ý gằn từng tiếng: “Ngươi đến Tàng Thư Các không phải để học, mà là cố tình làm loạn. Từ hôm nay trở đi, Tàng Kinh Các không chào đón ngươi nữa, nếu ngươi còn dám đến, ta sẽ đánh què giò ngươi ngay!”

“Làm loạn? Sao Mặc lão lại nói thế? Ta đọc sách nghiêm túc, sao lại biến thành làm loạn?”

Tuy trong đầu đã sao chép được toàn bộ Tàng Thư Các, sau này không cần đến đây nữa, nhưng nghe thấy lời này, Trương Huyền vẫn thấy hơi khó chịu.

Người khác đến thì bảo đọc sách, sao mình đến thì bảo làm loạn?

Logic ở chỗ nào?

Ông già này cũng vô lý lắm à nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.