Thư Viện Thiên Đạo

Chương 4: Mất mặt



“Ta…”

Vừa rồi thư viện Thiên Đạo chấn động, sự chú ý của hắn đều dồn vào trong biển ý thức, bây giờ vẫn đang mơ mơ hồ hồ. Hơn nữa hắn có biết chút gì về quyền pháp của đối phương đâu, giờ bảo hắn chỉ điểm, chỉ cái bất à!

“Mong thầy Trương chỉ dạy.” Lưu Dương bước tới cúi rạp người xuống.

Bên cạnh, Vương Dĩnh cũng đang mắt chớp chớp, muốn xem vị “cao nhân” mà mình mới bái làm thầy sẽ chỉ điểm thế nào.

“Uầy.” Thấy ánh mặt của đám đông đều dồn về mình, nếu không lên tiếng thì rất mất mặt, Trương Huyền đang định nói liều, thì đột nhiên nhớ ra khuyết điểm của Lưu Dương được ghi trong sách của thư viện.

Hắn cũng chẳng biết thứ viết trong ấy có thật hay không, có điều với tình huống hiện giờ, bảo hắn nói thứ khác thì chắc chắn hắn không nghĩ ra nổi, vậy nên đành liều một phen: “Bài quyền pháp này của ngươi có rất nhiều khuyết điểm, đến 12 chỗ!”

“Ha ha, ông thầy này bảo khuyết điểm rất nhiều, đến mười hai chỗ? Ta có nghe nhầm không nhỉ?”

“Đây là câu nói hài hước nhất mà ta từng được nghe!”

“Bộ Phi Hoa Quyền này, tuy cấp bậc không cao, nhưng là bộ quyền lưu truyền rộng rãi nhất trong toàn vương quốc này, cũng được xem như quyền pháp nền tảng. Trải qua tinh giản và rèn giũa suốt mấy ngàn năm, tuy không thể bảo là hoàn mỹ vô khuyết, nhưng khuyết điểm tuyệt đối là ít nhất trong các quyền pháp. Ấy vậy mà hắn ta nói có đến 12 chỗ?”

“Ăn nói bừa bãi, chắc là chẳng nhìn ra được gì, phán bậy phán bạ đấy mà!”

… …

Đám đông vây quanh vốn cứ ngỡ hắn ta sẽ chỉ ra gì đó, không ngờ vừa lên tiếng thì tất cả đều cười ồ lên.

Phi Hoa Quyền là một trong những bộ quyền pháp căn bản của vương quốc Thiên Huyền này, giống hệt Thái Tổ Trường Quyền (Hồng Gia Quyền) ở trái đất, muốn luyện công thì hầu hết đều phải học qua. Trải qua sự rèn giũa của vô số người tài từ trăm ngàn năm qua, tuy uy lực không lớn, nhưng nói đến khuyết điểm, thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thậm chí nó còn được ca ngợi là “Quyền pháp vô khuyết”.

Bộ quyền pháp như thế mà thằng cha này vừa mở mồm ra đã bảo có đến 12 khuyết điểm… đùa à!

Không tính cái gã mà khảo hạch bị 0 điểm này, cho dù là viện trưởng có chạy đến đây, cũng không thể nhìn ra lắm khuyết điểm đến thế!

“Ồ? Thầy Trương đúng là bậc đại tài, có thể nhìn ra 12 khuyết điểm trong bộ quyền pháp Phi Hoa, ta xin rửa tai lắng nghe đây!”

Tào Hùng rõ ràng là không ngờ Trương Huyền lại nông nổi đến thế, mở mồm ra đã phán như vậy. Gã ta kích động đến mức hai mắt sáng ngời như đèn pha, càng ra sức đẩy Trương Huyền vào ngõ cụt.

Những lời bàn tán của đám đông đều chui hết vào tai, sắc mặt Trương Huyền không thay đổi, nhưng trong lòng thì hơi hoảng. Làm sao mà hắn biết được, thằng nhãi Lưu Dương này lại đánh một bài quyền mà ai ai cũng biết!

Nếu là tiền thân, thì chắc chắn cũng biết, nhưng khổ nỗi mình mới xuyên không đến chưa được bao lâu, kí ức còn chưa dung hợp hoàn toàn!

Có điều, tuy đời trước chỉ là một anh quản lý thư viện, nhưng dẫu sao cũng là một người xuyên không, sở hữu kiến thức khác biệt, cộng thêm da mặt dày, Trương Huyền bèn trợn ngược hai mắt lên nói: “Sao, không tin à? Vậy không phải là ta không chỉ điểm, mà là các người không chịu tin đấy nhé. Mà đã không dựa vào chỉ điểm của ta mà làm… thì chẳng trách ta được! Vương Dĩnh, chúng ta đi thôi, giao kèo này coi như bỏ!”

“Khoan đã, chúng ta tin! Ngươi cứ chỉ điểm đi!” Thấy anh ta định bỏ đi, Tào Hùng vội vàng ngăn lại.

Lúc này gã đã nhận ra, đối phương cố ý đưa ra một con số không tưởng như thế, để mình và những người khác phản đối, sau đó tìm cơ hội đánh bài chuồn. Có điều, vất vả lắm mới có cơ hội cho hắn ta một bài học, đâu có dễ bỏ qua được!

“Vậy…” Thấy chuồn không được, Trương Huyền chỉ đành lấy cuốn sách của thư viện ra lần nữa.

“Chết thì chết thôi!”

Dù gì cũng không còn đường lui. Ánh mắt hắn nhìn đến chỗ ghi chép khuyết điểm, đọc lướt qua mười hai chỗ, rồi dừng lại ở khuyết điểm cuối cùng. Sau đó, hắn cắn răng đánh liều: “Quyền pháp vừa rồi của ngươi đánh theo hướng bên phải. Ta đề nghị thế này, bây giờ ngươi đánh theo hướng bên trái, sau đó dùng tay trái đánh vào trụ đá thử xem!”

Dẫu gì cũng là phúc lợi của người xuyên không, lỡ đâu nó chính xác thì sao? Mà có không chính xác đi nữa, thì lúc này hắn đã chẳng còn cách nào khác, cũng chẳng nghĩ ra từ ngữ nào hay hơn.

“Đánh bên trái?”

“Cái lời tào lao này mà cũng gọi là chỉ điểm à?”

“Đùa gì kì vậy, tay trái vốn yếu hơn. Đánh bên trái, khác nào vứt bài quyền pháp đi?”



Đám đông ban đầu thì ngớ ra, rồi lập tức nhao nhao lên, ai nấy cũng nhìn Trương Huyền bằng ánh mắt khinh bỉ.

Sức mạnh ở tay trái yếu hơn tay phải, điểm này ai cũng biết. Lưu Dương vừa rồi tung quyền, gió rít ào ạt, rõ ràng không phải người thuận tay trái. Bây giờ bảo cậu ấy đánh theo hướng bên trái… dở hơi à.

“Lưu Dương, cứ dựa theo lời thầy Trương làm thử xem sao, cho thầy ấy tâm phục khẩu phục luôn!”

Tào Hùng hiển nhiên không ngờ Trương Huyền sẽ nói như vậy, mừng đến muốn nhảy cẫng lên, nhưng miệng vẫn khuyên bảo một câu.

Tuy chỉ là học trò mới nhận, nhưng gã ta biết rất rõ cậu Lưu Dương này. Cậu ta vốn thuận tay phải, chứ không phải tay trái. Đánh bên trái, e là đến 30 cân cũng chẳng được!

Chưa chỉ điểm thì quyền lực đã đến 62 cân, chỉ rồi mà đánh chưa được nổi 30 cân, phen này danh dự của gã Trương Huyền này sẽ quét rác, mặt mũi cũng mất hết sạch!

Để xem hắn ta còn có thể huênh hoang như khi nãy nữa không!

“Dạ!” Lưu Dương cũng cười khẩy một cái, thi triển bài quyền pháp lần nữa.

Cậu ta có phải người thuận tay trái hay không, tất nhiên là bản thân cậu ta biết rõ nhất. Bảo cậu ta đánh chiều bên trái, đúng là ăn nói bậy bạ.

Phi Hoa Quyền là bộ quyền pháp căn bản đã luyện từ lúc nhỏ, trái phải đổi nhau tuy hơi không thuận tay, nhưng cũng nhanh chóng thích ứng được. Quyền phong rít phần phật, tuy nhìn vào cũng không tệ, nhưng cho dù là độ trôi chảy hay sức mạnh, hình như đều kém xa khi nãy.

“Lẽ nào… cái phúc lợi xuyên không của mình là đồ giả?” Trương Huyền lòng đầy căng thẳng.

Phúc lợi xuyên không của người ta thì có một tiền bối vạn sự thông luôn sẵn sàng chỉ điểm, chỉ cần làm theo là chắc chắn không vấn đề gì hết. Còn mình thì ngon nghẻ rồi, được một cái thư viện, nhả ra được quyển sách thì viết loạn xì ngầu, nhỡ đâu là giả thì ăn chắc quả này sẽ bị học viện khai trừ rồi!

Phù!

Bài quyền pháp nhanh chóng được thi triển xong, Lưu Dương bước tới trước trụ đá, nhấc tay trái lên, đập thẳng một cú lên trụ.

Ầm!

Một chuỗi chữ số xuất hiện.

“1, ha ha, chỉ được mười mấy cân…”

Thấy trên bề mặt cột trụ xuất hiện số “1”, Tào Hùng bật cười ha ha, vô cùng khoái trá, có điều gã ta vẫn chưa dứt câu, thì cổ họng đã nghẹn lại, tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

“123?”

“123 cân?”

Đám đông xung quanh đang định cười châm chọc thì đồng giật mình trố mắt, run lên bần bật.

Lúc nãy Lưu Dương đánh được 62 cân, bây giờ đã là 123, gần như gấp đôi! Cũng có nghĩa là… tăng lên 100%!

Có thật không vậy? Dẫu có là thầy giáo xếp hạng nhất trong kỳ khảo hạch đi nữa, cũng không thể giúp người ta tiến bộ gấp đôi ngay trong lần chỉ điểm đầu tiên được!

“Ta… ta… cái này là ta đánh ra à?” Lưu Dương là đương sự mà cũng đang đơ mặt ra. Cậu ta ngơ ngác nhìn bia đá trước mặt mà chẳng dám tin.

Cậu ta không thuận tay trái, điều này đã được biết từ lâu. Nhưng có nằm mơ cậu ta cũng không thể ngờ, sức mạnh ở tay trái lại lớn đến thế, gấp đôi tay phải!

Đám đông bàng hoàng thảng thốt, còn Trương Huyền thì khoái chí chỉ muốn nhảy cẫng lên.

“Là thật!” Mãi đến lúc này, hắn mới xác nhận khuyết điểm xuất hiện trên sách tuyệt đối là thật.

Có thể nhìn một cái đã phát hiện ra công pháp và khuyết điểm tu luyện của người khác… Món phúc lợi xuyên không này, thực sự quá bá đạo!

“Thế nào? Ngươi chỉ điểm chỉ tăng 20%, ta thì 100%. Thầy Tào, ngươi còn gì để nói nữa không?” Trương Huyền cười ngạo nghễ.

“Ta…” Mặt Tào Hùng đang tái xanh, nhưng lại có cảm giác rát như lửa đốt.

Ban đầu đề nghị thi đấu, cốt để khiến đối phương bị muối mặt, nhưng kết quả thì người muối mặt lại là mình.

Tào Hùng lấy một tấm ngọc bài từ trong ngực ra, cắn răng nhỏ lên đó một giọt máu: “Lưu Dương, ta đã rút ngươi ra khỏi lớp, bây giờ ngươi có thể đến bái thầy Trương làm thầy được rồi!”

Nói xong thì gã lại nhìn Trương Huyền: “Chớ vội đắc chí, lần này xem như ngươi gặp may. Lần tỉ thí sau, nhất định ta sẽ cho ngươi biết tay…”

Dứt lời thì gã lập tức quay lưng bỏ đi. Lần này đúng là quá mất mặt, không chỉ mất học trò mà còn bị nhục mặt trước bao nhiêu người.

Thua người khác thì không sao, nhưng quan trọng là thằng cha này là kẻ thi khảo hạch được 0 điểm, là giáo viên tệ nhất trong học viện…

“Thầy… thầy…” Thấy Tào Hùng quay lưng bỏ đi, Lưu Dương mặt nhăn như khỉ ăn ớt.

Tuy vừa rồi được Trương Huyền chỉ điểm, cậu ta đạt được thành tích tốt, nhưng trong tận đáy lòng, cậu ta cũng nghĩ giống Tào Hùng, cho rằng Trương Huyền chỉ là gặp may, chứ không đời nào lại có được năng lực như thế.

“Thôi đủ rồi, bây giờ ngươi đã là học trò của ta rồi, mau xác thực thân phận đi!”

Trương Huyền mặc kệ cậu ta nghĩ gì, tiện tay ném qua một tấm ngọc bài. Nhờ một kèo đánh cược mà hắn có thêm một học trò, giờ trong lòng hắn đang vui phơi phới.

Tuy chẳng cam tâm, nhưng Lưu Dương cũng biết có chơi thì phải có chịu. Nếu mình không nhận ông thầy họ Trương này làm thầy, thì những thầy khác cũng không ai chịu nhận mình, đành phải nhỏ máu lên ngọc bài, hoàn thành xác nhận.

“Ngày mai lên lớp!”

Xử lý xong Lưu Dương, Trương Huyền chẳng phí lời, quay qua nhìn Vương Dĩnh lạnh lùng ném cho một câu y hệt, rồi cất bước ra khỏi nhà ăn.

Lúc quay trở lại lớp của mình, Trương Huyền không chút do dự, tinh thần chìm sâu vào biển ý thức, quan sát kĩ càng thư viện Thiên Đạo.

Nghiên cứu một hồi, rốt cuộc hắn đã hiểu ra.

Chỉ cần có người thi triển võ công trước mặt hắn, thì thư viện sẽ tự động tạo ra một quyển sách ghi chép khuyết điểm.

“Há há, lần này phát tài thật rồi! Có thứ này trong tay, bất cứ khuyết điểm nào cũng sẽ bị nhìn thấu hết chỉ trong cái nháy mắt. Lần khảo hạch kế tiếp, ta không tin lại bị 0 điểm nữa!”

Trong lòng Trương Huyền – một gã xuyên không – vang lên một tràng cười man dại, tâm tình cực kỳ phấn chấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.