Thư Viện Thiên Đạo

Chương 57: Nhẫn chứa đồ



“Có điều, muốn chạy cũng đâu có dễ đến thế!”

Thằng cha này đã bao vây mình, còn muốn bắt mình quỳ xuống đền tiền, đương nhiên không thể dễ dàng tha cho hắn. Nhanh chóng xử xong mấy tên “thính”, Trương Huyền nhún chân lấy đà một cái, bay thẳng về phía trước, đuổi theo “đại sư Mặc Dương”.

Cả người Trương Huyền hệt như một con ếch, mỗi khi đôi chân chạm đất sẽ đều bật lên xa đến mấy chục mét. Tuy không biết khinh công, nhưng tốc độ của hắn vẫn cực nhanh như đại bàng lượn vồ mồi.

“Cái đệch!”

Đang cuống cuồng tháo chạy, “đại sư Mặc Dương” quay đầu lại thì thấy đối phương đang nhún người bay xẹt tới như thần tiên. Lão ta sợ đến mức nghẹn cả thở, cứ thế đập thẳng mặt xuống đất.

Vốn cứ ngỡ hắn ta là hạng tôm tép, có thể bóp chết dễ dàng để rửa mối nhục nhã. Nằm mơ cũng không ngờ, lại đụng phải hạng hổ báo rồi.

Nếu biết trước là đụng phải thứ dữ, đánh chết lão cũng chẳng dám mò đến!

Tên khốn này còn trẻ như vậy, dẫu có tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng chẳng thể nhanh như thế được mới đúng?

Trái tim “đại sư Mặc Dương” đã tan vỡ hết cả, thậm chí lão chỉ muốn chết quách cho xong.

Lúc ở trung tâm giao dịch, nếu cái miệng thối của lão đừng chọn trúng tên khốn này thì hắn ta cũng đâu có bóc mẽ quả lừa của lão. Đánh nhẽ lão sẽ vừa lừa được một khoản, lại được người ta cung kính tiễn đưa. Nhưng rồi cú lừa bịp bị lật tẩy, nếu cắp đít đi thẳng thì đâu ra cớ sự này. Đằng này tại sao lão phải nhất quyết đòi báo thù chứ? Giờ thì xong rồi, thù chẳng báo được, còn bị đuổi đánh như thằng con nó vậy. Tại sao chuyện lại ra nông nỗi này?

Đúng là, “no do no die”, ôi trái tim mong manh của tôi…

Bản thân Trương Huyền chỉ mới 19 tuổi, sau khi tu luyện xong Thiên Đạo Thần Công và Thiên Đạo Kim Thân, thân thể được chân khí thuần khiết tu dưỡng, thay gân đổi cốt, thoát thai hoán hình, trông càng trẻ hơn, thoáng nhìn thì cùng lắm là 17, 18 tuổi thôi.

Tuổi tác như vậy, chiếu theo lẽ thường thì đạt đến cảnh giới nhất trọng hoặc nhị trọng là khá lắm rồi. Kết quả chúng vừa ra tay, cả đám đều không đỡ nổi một chiêu, không chạy mới lạ.

“Đứng lại đi!”

Trong lòng “đại sư Mặc Dương” đang tự xỉ vả mình, thở chẳng ra hơi, ngay sau đó lão chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.

Rầm!

Còn chưa kịp quay người tấn công thì vùng sau tim chợt nhói đau, thân thể lão ta trượt dài trên mặt đất, mặt hệt như lưỡi cày đang xới ruộng, khoét ra hẳn một đường rãnh sâu hoắm.

“Ôi mặt của mình…” “Đại sư Mặc Dương” khóc không ra nước mắt.

Không cần nhìn cũng biết, phát này dung nhan chắc chắn không còn nữa rồi.

Rắc rắc!

Chẳng có thời gian để lão ta khóc thương cho dung nhan của mình, một bàn chân đã giẫm lên đầu lão.

“Muốn giết ta, vậy nên đoán trước cái kết cục này…”

Trương Huyền giẫm chân lên đầu đối phương, sắc mặt rất thản nhiên.

Tuy đời trước chỉ là một anh quản lý thư viện, nhưng đã bước chân vào thế giới này thì phải biết một điều, đạo lý nằm trong tay kẻ có nắm đấm mạnh hơn.

Nếu hôm nay thực lực mình không đủ mạnh, không khéo đã mất mạng rồi.

“Đừng giết tôi, chỉ cần đại nhân không giết tôi, tôi tình nguyện dâng hết của cải tích lũy bao nhiêu năm nay của tôi cho đại nhân…”

Cảm nhận bàn chân của đối phương đang đặt trên đầu có thể giẫm chết bản thân bất kỳ lúc nào, “đại sư Mặc Dương” sợ hãi run lên như cầy sấy.

Nếu so sánh giữa tiền tài và tính mạng, đương nhiên tính mạng càng đáng giá hơn.

“Hử? Lấy ra đây cho ta xem thử, có đủ để mua cái mạng của ngươi không!”

Trương Huyền nói rất hờ hững.

“Dạ dạ!”

Nghe thấy đối phương đã đổi giọng, “đại sư Mặc Dương” vội vã run rẩy rút một chiếc nhẫn đang đeo trên tay ra, đưa qua nói: “Mọi thứ đều ở bên trong, mong… đại nhân xem thử!”

“Bên trong?” Trương Huyền chau mày lại.

Một chiếc nhẫn thì chứa được thứ gì?

Có điều, mình là “cao nhân”, đương nhiên đâu thể mở miệng hỏi đối phương. Suy nghĩ vừa động, một quyển sách đã hiện ra trong đầu.

“Nhẫn chứa đồ cấp thấp, không gian bên trong rộng 3 mét vuông. Khuyết điểm: thủ pháp chế tạo quá kém…”

“Nhẫn chứa đồ? Không ngờ cái tên lừa đảo này lại có một món hay như thế. Phen này có vẻ kiếm bộn rồi đây!”

Lúc đọc sách trong Tàng Thư Các của học viện, hắn biết được trên thế giới này có thứ pháp bảo, bé như hạt cải mà chứa được cả núi Tu-Di, vốn cứ ngỡ là chuyện rất xa xôi, nào ngờ thằng cha này lại có!

Tuy chỉ là nhẫn chứa đồ cấp thấp, nhưng nếu xét về giá thành, ít nhất cũng phải trên 50 vạn kim tệ.

Dẫu có là trưởng lão trong học viện cũng chưa chắc mua nổi.

Một tên lừa đảo chốn giang hồ lại có thể có được thứ này, khiến hắn không khỏi thấy khá bất ngờ.

Có điều ngẫm lại thì cũng dễ hiểu thôi, nếu không có thứ này thì tiền tài lừa đảo được sẽ mang đi bằng cách nào đây? Nếu cứ vác trên lưng thì chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện, bắt lại xử trảm từ lâu rồi.

Xem ra để mua thứ này, chắc hẳn lão ta đã tốn không ít.

Quả nhiên, khi đưa nhẫn qua, biểu cảm của lão như đứt từng khúc ruột.

Dựa theo thông tin về nhẫn chứa vật đã xem trong sách trước đây, hắn lập tức nhỏ máu lên chiếc nhẫn.

Ùng!

Tinh thần dò xét, một không gian hiện ra trước mắt, bên trong chất đầy tiền vàng, phải đến mấy chục vạn kim tệ.

Bản tính của tên khốn này thì chẳng ra làm sao, trái lại của để dành lại có không hề ít.

“Đại nhân, ngài đã nhận tiền rồi, vậy tha mạng cho tôi đi…” Thấy thanh niên đã biến chiếc nhẫn thành vật sở hữu của mình, “đại sư Mặc Dương” vội vàng cầu xin.

“Tha ngươi? Cũng không phải không được, chỉ cần giao hết mớ kim phiếu ngươi đang giấu ở trong người ra, vậy tha cho cái mạng của ngươi có khó gì!”

“Ngươi… ngươi…”

“Đại sư Mặc Dương” nhìn Trương Huyền như nhìn ác ma, vô cùng bàng hoàng và kinh ngạc.

Thỏ khôn có ba hang. Hạng lừa đảo như lão ta, đã hành nghề thì chắc chắn cũng phải tính toán sẵn cho tình huống bị tóm. Lúc nãy vừa tháo chạy, để phòng sẽ bị tóm, lão đã âm thầm giấu hết số kim phiếu tích lũy bấy lâu nay vào trong người. Chính vì như vậy, lão mới ngoan ngoãn, mau mắn giao chiếc nhẫn chứa đồ ra, mục đích là khiến đối phương xao nhãng, không lục soát trên người.

Chỉ cần lần này thoát nạn, dẫu có mất đi chiếc nhẫn đựng đồ và một ít kim tệ thì với số kim phiếu trong tay này, lão vẫn có thể sống đời đại gia sung túc vô lo, chờ thời cơ để Đông Sơn tái khởi.

Vốn cứ nghĩ rằng bản thân đã suy nghĩ rất kín kẽ, nhưng có nằm mơ lão cũng không ngờ, thằng ranh mặt non choẹt này đã biết trước từ lâu.

Sao… sao hắn biết được?

Dẫu thực lực có mạnh mẽ đến mấy, cũng đâu thể nhìn xuyên qua quần áo, thấy được kim phiếu giấu trong đó chứ!

Xoẹt!

Chẳng buồn lắm lời với lão ta, Trương Huyền thò tay xé toạc chiếc áo của lão, quả nhiên bên trong liền lòi ra mười tờ kim phiếu, mỗi tờ trị giá đến 10 vạn, cộng lại cũng đến 100 vạn rồi!

“Thu hoạch lớn đây…”

Thấy nhiều tiền như thế, Trương Huyền rất vui vẻ, đôi mắt lóe sáng.

“Tất cả tiền bạc của tôi đều đưa hết cho đại nhân rồi, ngài tha cho tôi đi được chưa…”

Thấy đối phương biết cả chỗ giấu tiền của mình, “đại sư Mặc Dương” đau như cha chết, mất sạch phong độ oai vệ trước đó, giờ lão chỉ muốn khóc thét thôi.

“Ha ha. Dương Mặc, học trò nghề giám định bảo vật, chuyên gia lừa đảo ở vương quốc Lưu Chu, thường mượn danh Giám Bảo Sư đi lừa tiền gạt sắc. Tinh thông Hoặc Âm Thuật, khi nói chuyện có thể mê hoặc lòng người, khiến người ta dễ dàng tin tưởng…”

Trương Huyền cũng không thả chân, cười rạng rỡ rồi đọc một lượt phần giới thiệu được chép trong sách của thư viện Thiên Đạo về vị “đại sư” này.

“Ngươi… ngươi… sao ngươi biết, rốt cuộc ngươi là ai?”

“Đại sư Mặc Dương” – đúng hơn là Dương Mặc, hai con ngươi co lại, toàn thân run lên bần bật, vẻ mặt đầy kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.