Trương Huyền là người xuyên không, đâu có biết sáng tạo công pháp sẽ gây ra chấn động và tiếng vang lớn ngần nào, bởi vậy cũng không thể hiểu được biểu cảm và tâm tư của đám học trò. Hắn vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên mà lấy ra một quyển sách khác: “Lưu Dương, đây là phương pháp ta vừa mới viết ra dựa theo tình huống của trò. Chỉ cần dựa vào đó để tu luyện, thì vấn đề về cánh tay phải của trò sẽ được giải quyết triệt để trong khoảng nửa tháng!”
Không cho đám học trò kịp bình tĩnh lại, hắn lại lấy ra thêm mấy quyển sách nữa.
“Viên Đào, sức phòng ngự của trò cực mạnh, lần trước ta đã đưa cho trò công pháp căn bản rồi, còn đây là công pháp tăng cường sức phòng ngự của trò. Vương Dĩnh, Trịnh Dương, ta cũng đã tổng hợp theo đặc điểm của hai trò, viết riêng biệt cho mỗi người một quyển. Dựa theo đó mà tu luyện, sẽ khiến cho tu vi của hai trò tiến bộ dễ dàng!”
Đã cùng là học trò thì đương nhiên không thể thiên vị, ai cũng phải có phần.
Những công pháp này, đều do thư viện Thiên Đạo tổng hợp từ các sách của Tàng Thư Các, dựa vào đặc thù của Lưu Dương, Vương Dĩnh… mà tạo ra. Khuyết điểm tuy vẫn còn, nhưng so với các bí tịch khác thì đã ít hơn rất nhiều.
“Những bí tịch này…”
“Công pháp này… quá lợi hại…
… …
Cho dù là Vương Dĩnh, Lưu Dương hay Trịnh Dương, tất cả đều có con mắt tinh tường, chỉ xem một đoạn ngắn trong các quyển sách còn chưa có tên này, ai nấy cũng kích động đến người run bần bật.
Có thể nói, chúng hoàn toàn dành riêng cho họ, đẳng cấp thì cực kỳ cao. Những công pháp mà họ tu luyện trước đây, đúng là rác rưởi mà thôi, không thể nào so sánh được!
“Thưa thầy, những quyển sách này… chúng trò đều có thể tự đặt tên?”
Vương Dĩnh kích động, lập tức hỏi lại.
“Ừ, các trò thích thì đặt!”
Trương Huyền xua tay.
“Hả…”
Cả đám trố mắt nhìn nhau, nắm tay ai cũng đều tự động siết chặt lại.
Viết ra một bộ công pháp thì đã bá đạo lắm rồi, đằng này viết đến 5 bộ, lại còn dựa theo thể chất và thiên bẩm của mỗi người, thậm chí còn để học trò tự đặt tên…
Năng lực này, phong thái này!
Cả học viện Hồng Thiên, xưa nay chưa bao giờ có vị giáo viên nào có được!
Điều quan trong nhất chính là, vì học trò mà sáng tạo ra công pháp…
Dù tri thức có uyên thâm, nắm rõ về tu luyện đến đâu, nhưng chắc chắn cũng phải hao tổn biết bao tâm sức, thậm chí thức trắng cả đêm!
Vì học trò mà thầy đã phải thao thức đêm trường để sáng tạo công pháp, còn chúng ta thì lại đem lòng ngờ vực, không biết ông thầy này có năng lực dạy dỗ mình hay không…
Thực sự…
Đôi mắt của các học trò lại lần nữa đỏ hoe.
Ân tình này, có khác gì ân sinh thành đâu!
“Đa tạ thầy!”
Năm người đồng loạt quỳ xuống, nhìn lên Trương Huyền bằng ánh mắt vô cùng kiên định: “ Xin thầy yên tâm, những bộ công pháp này, chúng trò bảo đảm sẽ không truyền ra ngoài. Ai dám truyền ra ngoài, sẽ cam chịu bất kỳ sự trừng phạt nào!”
“Không truyền ra ngoài? Cũng được!”
Những bộ công pháp này đều do thư viện Thiên Đạo tiện thể tạo ra, còn kém xa Thiên Đạo Thần Công. Vốn dĩ Trương Huyền chẳng mấy để tâm, bây giờ nghe học trò nói vậy, lập tức đồng ý với thái độ hết sức thờ ơ.
“Đây mới đúng là phong thái của bậc cao nhân chân chính!”
Thấy Trương Huyền biểu hiện vô tư thoải mái, muốn sao chiều vậy, đám học trò chỉ còn biết bái phục sát đất.
Thế nào mới gọi là đại sư?
Đây chính là đại sư!
Thế nào là người vĩ đại nhất?
Đây chính là người vĩ đại nhất!
Năng lực hơn người mà không kiêu, bị người hiểu nhầm mà chẳng giận. Gặp chuyện bất trắc mà không hoảng, vô cớ oán thù mà không oán…
Có được một người thầy như vậy, thực sự là phúc đức tích lũy ba đời!
Trương Huyền nào hay biết chỉ trong thoáng chốc, hình ảnh của mình trong mắt các học trò đã biến thành thần linh, siêu trần thoát tục, vượt khỏi khái niệm tầm thường. Hắn vẫn tỉnh bơ dặn dò các học trò tu luyện chăm chỉ. Kế đó thì đã rảnh rỗi hết việc.
Giáo viên giảng dạy, không phải lúc nào cũng kèm sát rạt học trò, mà phải để cho học trò tự mình học tập, tu luyện. Giáo viên chỉ có trách nhiệm chỉ ra sai lầm, khuyết điểm, hướng học trò đi theo con đường đúng đắn là được rồi.
Hiện tại các mỗi người đều đã có công pháp thích hợp, cứ tuần tự dựa vào đó mà tu luyện, chắc chắn sẽ có kết quả rất khá.
……………….
Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Thẩm Bích Như hiện lên vẻ đắn đo. Nhưng vừa nhớ lại những hành động ngoài sức tưởng tượng của người thanh niên trong ngày hôm qua, cô không kiềm chế nổi sự tò mò đang bùng lên, lập tức rảo bước đi tới.
Cô ấy là nữ thần của học viện, là thần tượng của tất cả giáo viên và học sinh nam trong trường, không biết bao người tranh nhau tặng hoa mỗi ngày. Thế nhưng cô ấy chẳng hề bận tâm, và lâu nay cũng đâu có chủ động tìm kiếm một thầy giáo nào. Song người thanh niên vào buổi tối hôm qua, cuốn hút cô cứ như thuốc gây nghiện, khiến cô không thể không đi về phía này, thậm chí cả giờ lên lớp sáng nay cũng chẳng tập trung tinh thần được.
“Mình chỉ muốn vạch trần hắn… chứ không hề có ý gì khác!”
Chẳng mấy chốc cô đã tìm ra lý lo cho bản thân, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, sải bước về phía trước.
Nhắc đến thầy Trương Huyền này thì cô đã biết từ lâu. Do ít khi gặp gỡ nên cũng chẳng biết gì nhiều, nhưng qua lời mô tả của người khác, luôn luôn chỉ có ba chữ, “Tệ Số Một”, còn tệ hơn chữ tệ nữa!
Có thể xem như là giáo viên kém cỏi nhất cái học viện này.
Trước đây cô cũng luôn nghĩ vậy, nhưng ngày hôm qua, nhận định này đã tan thành mây khói.
Vào Tàng Thư Các lật sách như mưa rào, ấy vậy mà lại thuộc hết nội dung trong sách; thi khảo hạch rõ ràng bị 0 điểm, nhưng lại biết đủ loại phương án để giải đáp các câu hỏi trong đề thi; tình cờ ăn một bữa cơm, lại lộ ra thân phận của một Mỹ Thực Sư; lại còn có thể khiến Bộc Thiên Sư nghe lời…
Vốn là một gã thầy giáo kém cỏi nhất, nhưng bây giờ lại giống như một câu đố khiến cô không ngừng nghĩ tới, mà càng nghĩ thì càng thấy rối não.
“Thôi không nghĩ nữa, hôm nay mình nhất định phải hỏi cho ra lẽ mới được…”
Hừ một tiếng, vừa ngước lên thì cô nhận ra đã đến trước cửa lớp của Trương Huyền. Đang định bước vào, bỗng cô trông thấy một người băng bó hệt như cái xác ướp cũng đang đứng ngoài cửa.
Diêu Hàn thực ra cũng đang rất xoắn xít.
Hôm qua ông ta đã dám ngang nhiên quát tháo trong lớp học, lại còn đánh một trận rất hả dạ, dĩ nhiên lúc về đã bị tiểu thư mắng cho một trận.
Tối về đến phòng, càng nghĩ lại càng tức muốn lộn ruột.
Kẻ gây ra tất cả cớ sự, đương nhiên chính là cái tên Trương Huyền ăn hại đó.
Nếu hắn không làm điều gì xấu xa đối với tiểu thư, sau đó bức ép tiểu thư, vậy cớ sao cứ vừa nhắc đến là tiểu thư lại đỏ mặt, còn khăng khăng đòi làm học trò của hắn? Mình cũng đâu có rảnh ruồi mà nữa đêm đến đánh úp hắn làm gì, để rồi ngược lại bị đánh cho ra nông nỗi này?
Lúc này thì khuyên thế nào tiểu thư cũng không chịu nghe, ông vốn muốn trở về bẩm với thành chủ một tiếng, để thành chủ đích thân ra mặt. Nhưng nơi đây cách thành Bạch Ngọc quá xa, dù có cưỡi con ngựa tốt nhất thì cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể về đến. Nếu đi như thế… lỡ đâu tên thầy giáo cầm thú đó lại làm ra chuyện gì vô đạo đức với tiểu thư, vậy dẫu có chết, ông cũng khó chuộc được tội!
“Làm sao đây? Bây giờ xông vào thì chắc chắn sẽ khiến tiểu thư buồn giận, không vào thì lại sợ cô ấy phải chịu ấm ức, tổn thương…”
Diêu Hàn đứng ngoài cửa lớp cả buổi trời mà chẳng biết nên làm thế nào.
“Ngươi là ai?”
Đang lúc xoắn xít, bỗng một giọng nói trong trẻo như tiếng chim oanh hót vang lên, ông ta vừa ngẩng lên thì thấy một mỹ nữ đang đứng cách đó không xa, nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực.
Thiếu nữ này tuổi tầm đôi mươi, mặc váy dài màu tím nhạt tôn lên vóc người cân đối, dịu dàng và đầy gợi cảm. Làn da trắng mịn nõn nã, tuy chẳng biểu hiện gì nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác liêu xiêu, chao đảo.
“Ta là ai đâu cần phải cho cô biết!”
Diêu Hàn dẫu sao cũng là người từng trải, chỉ thoáng sững sờ chốc lát, rồi lập tức tỉnh táo lại ngay.
Một cô gái mà thôi, ta là quản gia trong phủ thành chủ thành Bạch Ngọc, cần gì phải bẩm báo thân phận với cô?
Hơn nữa… quan trọng nhất chính là, ta đã bị đánh cho thê thảm thế này, ta điên chắc mà nói cho cô biết?
“Không nói? Thế ngươi bịt mặt đứng ở đây làm gì?” Người đẹp chau mày, tâm tư xoay chuyển, một ý nghĩ hiện ra: “Lẽ nào thằng cha này… là do Thượng Bân gọi đến để kiếm chuyện với Trương Huyền?”