Không chỉ đám đông bật ngửa, mà bản thân Trương Huyền cũng thấy hơi choáng.
Dẫu hắn có đang dạy dỗ Vương Dĩnh, cũng đâu đến mức phải cất công chạy qua đây chứ.
“Thầy đã chữa lành đôi chân của con gái tôi, lại còn truyền thụ cho nó kiến thức cao thâm đến thế, đương nhiên là tôi phải đích thân đến gặp mặt để cảm ơn rồi!” Tộc trưởng Vương Hoằng nói rất cung kính.
Lâu nay đôi chân của Vương Dĩnh luôn là tâm bệnh của ông. Thầy giáo này không chỉ chữa lành cho con bé, thậm chí còn khiến cho thực lực của nó tăng cao, trình độ kiểu này đã sánh ngang với Danh Sư rồi!
Trước mặt Danh Sư, dẫu ông ấy có là tộc trưởng Vương gia, cũng có đáng gì đâu!
“À, trò ấy là học sinh của tôi, truyền dạy là bổn phận, trách nhiệm của tôi, có gì đáng để cảm kích đến thế!” Trương Huyền gật đầu.
Làm thầy, đương nhiên phải truyền đạo, tạo nghiệp, giải quyết khó khăn thôi!
Tuy đời trước chỉ là một nhân viên quản lý thư viện, nhưng hắn cũng là một thành viên trong hội đồng giáo viên, hắn vô cùng kính trọng và đam mê nghề nghiệp này.
Vương Dĩnh đã là học trò của hắn, tất nhiên hắn phải giúp trò ấy giải quyết khó khăn, để trò ấy tu luyện tốt hơn. Có gì đáng để tự mãn và kiêu ngạo chứ.
Trông thấy bộ dạng bình tĩnh của hắn, những người xung quanh một lần nữa muốn phát điên. Đây là tộc trưởng của Vương gia, mà lại khúm núm hệt như ăn xin gặp tỷ phú. Còn hắn, sao lại điềm nhiên đến thế, chẳng có chút căng thẳng nào cả?
Thói đời xuống dốc, lòng người bại hoại, rất nhiều giáo viên chỉ vì mải mê chạy theo danh lợi mà quên mất cái tâm thuở mới vào nghề. Thầy Trương Huyền này vẫn còn giữ được sự thanh khiết này, thực sự khiến người ta phải khâm phục.
“Thầy ấy có được suy nghĩ này, hơn nữa lại khiến Lưu Dương tín nhiệm đến thế, tộc trưởng Vương Hoằng thì vô cùng sùng kính, có khi nào trưởng lão Thượng Thần làm sai không nhỉ?”
Cảm thán xong, trong lòng Mạc trưởng lão không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
Lúc mới đến đây, ông liền nghe Thượng Thần nói về đủ thứ chuyện sai quấy của vị thầy giáo Trương Huyền này. Vốn ông cứ ngỡ hắn ta đúng là một tên ăn hại, dốt đặc cán mai, chỉ giỏi khua môi múa mép, gây họa cho người ta. Bây giờ xét lại thì thấy, hoàn toàn đâu phải như vậy!
Trong lòng sinh nghi nhưng ông ta chưa lên tiếng ngay, mà tiếp tục quan sát.
“Mời Vương tộc trưởng vào trong!”
Thượng Thần không hổ danh là trưởng lão, nụ cười gượng gạo đã nhanh chóng bị ông ta ém mất. Ông ta mời đoàn người Vương gia đi vào trong trước, ngồi xuống rồi nói tiếp.
“À, thì ra là trưởng lão Mạc Tường của Công Hội Giáo Viên, ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây vậy?” Bấy giờ mới nhìn thấy Mạc trưởng lão, Vương Hoằng vội vàng đứng dậy đáp lễ.
Công Hội Giáo Viên, là công hội đứng đầu, vượt lên hết các công hội của Luyện Đan Sư, Trận Pháp Sư… Mà trưởng lão trong ấy, dù thực lực không bằng bản thân ông ta, nhưng cũng không phải đối tượng để một Vương gia nhỏ bé có thể đắc tội.
“Có chút chuyện.” Mạc trưởng lão lập tức đáp lời, ngay sau đó thì lấy làm khó hiểu nhìn qua hỏi: “Dẫu tiểu thư Vương Dĩnh đã bái Trương Huyền làm thầy, cũng đâu cần ngài phải đích thân đến đây như vậy?”.
Nhân vật trước mặt là ai? Tộc trưởng của một trong bốn đại gia tộc, một cao thủ siêu cấp, hùng bá một phương!
Dẫu Trương Huyền có là thầy giáo của con gái ông ta, thậm chí đã giúp chữa lành bệnh nan y của con bé, nhưng cũng đâu đến mức ông ta phải đích thân qua đây.
“Vẫn là Mạc trưởng lão tinh mắt! Nếu nói có chuyện, đúng là tôi cũng có chút chuyện muốn làm phiền trưởng lão Thượng Thần đây!” Tộc trưởng Vương Hoằng mỉm cười trình bày.
“Hả? Phiền tôi? Vương tộc trưởng chớ khách sáo, có chuyện gì thì ngài cứ thoải mái nói ra! Chỉ cần làm được, chắc chắn tôi sẽ cố hết sức!” Nghe thấy đối phương quả thật có việc nhờ mình, trưởng lão Thượng Thần một lần nữa lấy lại được vẻ tự tin. Ông ta vuốt râu đầy đắc chí, rồi liếc nhìn Trương Huyền một cái, dáng vẻ đầy cao ngạo.
Ngươi chỉ là chó ngáp phải ruồi nên mới chữa lành được bệnh nan y cho Vương Dĩnh, vì thế mới được Vương tộc trưởng xem trọng một chút. Chứ xét kĩ lại, dù là thân phận hay hiểu biết về giảng dạy, ngươi vẫn còn kém xa ta, xa lắm!
Ngươi thấy không, Vương tộc trưởng thực sự có chuyện phải nhờ ta cơ mà…
“Chuyện là thế này. Những ngày qua, đứa con trai của ta làm học trò của ngài, được ngài hết lòng dạy dỗ, lâu nay ta cũng chưa đến gặp mặt để tạ ơn!” Tộc trưởng Vương Hoằng vừa khoát tay, một vị trưởng lão lập tức bước ra, đưa qua một món đồ, “Đây là chút lòng thành của ta, cũng xem như để cảm tạ những ngày qua ngài đã vất vả dạy dỗ cho thằng bé!”.
“Vương tộc trưởng chớ nói vậy, dạy dỗ học trò là phận sự của người làm thầy, món quà này, tôi thực sự không dám nhận!”
Trưởng lão Thượng Thần vội vàng xua tay.
Mạc trưởng lão của Công Hội Giáo Viên ở đây, dù ông ta có muốn nhận, nhưng cũng chẳng có cái gan ấy đâu!
“Thượng trưởng lão làm người thanh bạch, thực sự khiến người ta phải khâm phục!” Thấy đối phương không nhận, tộc trưởng Vương Hoằng liền khoát tay cho lui, chần chừ một thoáng rồi nói tiếp: “Thực ra hôm nay ta tới đây, là có chút chuyện xin được trao đổi với trưởng lão. Gần đây, việc tu luyện của con trai ta đã xuất hiện một số trục trặc, nhận thấy cách giảng dạy của trưởng lão không được phù hợp với nó lắm… Ngài thấy… có thể cho phép nó rút khỏi lớp của ngài hay không?”.
“Rút khỏi lớp?”
Trưởng lão Thượng Thần vốn đang tỏ ra vô cùng trầm tĩnh, trong lòng thì đang khoái chí cực kỳ, nhưng rồi nghe thấy lời này thì toàn thân giật bắn lên, suýt té nhào khỏi ghế.
Rút khỏi lớp?
Đang học hành ngon nghẻ, sao lại đòi rút?
Học trò rút khỏi lớp, chẳng khác nào vả thẳng vô mặt giáo viên đó cả. Nó chứng tỏ trình độ giảng dạy của giáo viên này không ổn. Cứ tưởng đến nhờ mình chuyện gì, làm mình còn đang hí hửng trong lòng, ai dè đâu là chuyện này. Mịa nó, tin này mà đồn ra ngoài, cái chức chủ nhiệm Phòng Đào tạo cao ngất kia, ông đây cũng khỏi cần làm nữa rồi!
Riêng chuyện mất mặt thôi là đủ để chết người rồi!
“Chuyện này…” Trưởng lão Thượng Thần cảm thấy giống như bị ai đó tát bôm bốp vào mặt, hai má đau rát, muốn nổi giận nhưng lại không dám. Sau một hồi rối rắm, ông ta cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, “Vương tộc trưởng chớ nói thế, nếu quý tử của ngài đã quyết định rồi, vậy chỗ tôi cũng dễ giải quyết thôi!”.
Nói xong, ông ta liền nhận lấy ngọc bài thân phận của Vương Đào, lập tức nhỏ máu lên trên ấy.
Ùng!
Chương trình học của cậu ta đã được hủy bỏ.
“Đa tạ Thượng trưởng lão!” Tộc trưởng Vương Hoằng mừng rỡ gật đầu, đưa ngọc bài qua cho Vương Đào.
“Có gì đâu, thầy giáo và học sinh, cả hai bên đều có quyền lựa chọn mà. Nếu học trò thấy cách giảng dạy của tôi không hợp thì rút khỏi lớp cũng là chuyện bình thường. Nhưng chẳng hay rút khỏi lớp của tôi rồi, trò Vương Đào định bái ai làm thầy vậy?”
Lòng đau như cắt, nhưng ngoài mặt thì trưởng lão Thượng Thần vẫn cố cười thoải mái.
Vương Đào là học viên rất nổi tiếng trong lớp ông, năm nào khảo hạch cũng lọt tốp 10 đầu bảng!
Người như vậy mà rút khỏi lớp… nghĩ thôi đã điên hết cả người.
Đồng thời trong lòng ông ta cũng lấy làm lạ, tộc trưởng Vương Hoằng dứt khoát cho con trai rút khỏi lớp mình như thế, rốt cục muốn con mình bái ai làm thầy đây?
Mình là trưởng lão, lại là chủ nhiệm của Phòng Đào tạo, tuy không phải là người giảng dạy giỏi nhất học viện, những cũng thuộc hàng nhà giáo ưu tú, không ít người chen chúc nhau đến xin làm học trò!
Ngoài mình ra, thực sự ông ta không nghĩ ra, còn người nào đáng để tộc trưởng Vương gia cất công đến xin cho con trai rút khỏi lớp mình, đổi qua lớp người ấy.
“À, ta đã chọn được người rồi!”
Tộc trưởng Vương Hoằng đứng dậy, bước đến trước mặt Trương Huyền, điệu bộ đầy cung kính mà nói: “Thưa thầy Trương, thầy thấy đứa con trai này của tôi, thằng bé Vương Đào này, có thể được nhận vào lớp của thầy, được làm học trò của thầy hay không?”.
“Ố?”
“Chuyện này…”
“Không thể nào? Rút khỏi lớp của trưởng lão Thượng Thần, cũng chỉ vì muốn làm học trò của Trương Huyền?”
Chứng kiến một màn này, cả tòa Tháp Học Tâm lập tức lặng im như tờ, ai nấy cũng hoang mang, muốn phát điên.
Nhất là trưởng lão Thượng Thần, xém chút là tức đến hộc máu, ngất xỉu tại chỗ.
Tộc trưởng Vương Hoằng, ông đến đây để đùa đấy à?
Rút khỏi lớp của tôi, cốt chỉ để gia nhập vào lớp của tên khốn mà khảo hạch giáo viên bị 0 điểm đó sao?
Thượng Bân và Tào Hùng cũng đang há mồm trợn mắt.
Một tên giáo viên ăn hại mà lâu nay hai người họ luôn khinh bỉ, lại có thể khiến cho một vị tộc trưởng đức cao vọng trọng phải đích thân đến xin cho con trai rút khỏi lớp của một trưởng lão, gia nhập vào lớp của hắn? Ôi thánh thần thiên địa ơi, làm gì cũng phải theo lẽ thường một chút chứ…
Có điều đám đông vẫn chưa hết cơn điên đảo thì lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người thanh niên vang lên.
“Xin lỗi, nhưng tôi không nhận!”
Đùng! Rầm!
Tất cả những người chứng kiến đã ngã rạp xuống sàn.